Được rồi, cô ấy thừa nhận trong lúc này cô ấy rất sợ hãi.
Bởi vì Hà Nhật Dương không hề đi đúng kịch bản gì hết cả!
Cô ấy đã gặp rất nhiều người tầng lớp cao.
Nhưng chưa từng gặp người như Hà Nhật Dương!
Lần đầu gặp mặt mà dám dùng môi đúc ăn bánh macaron!
Thử hỏi, có thiếu gia nào phóng túng như vậy chứ!
Người vốn không có thể làm vậy, hôm nay lại dùng hành động này!
Nghe được lời cự tuyệt của Tống Thanh, Hà Nhật Dương coi như hoàn toàn không nghe thấy, nắm lấy cổ tay cô sải bước đi ra phía bên ngoài.
Những người trong buổi tiệc, ai ai cũng há to miệng đầy vẻ kinh ngạc.
Bốn năm rồi.
Hà tổng người không bao giờ lại gần nữ sắc, hôm nay lại lần đầu chủ động kéo tay phụ nữ!
Trong lúc này, ở trong đám đông lại có một người nói thì thầm: “Á Á, vừa nãy tôi đã cảm thấy tiểu thư seven có vẻ quen mặt, các ngươi xem, tiểu thư seven có phải có chút giống nhị thiếu phân Nhà họ Hà trước đây không?”
“Đúng rồi, nghe anh nói vậy, liền nhắc tôi nhớ lại! Họ có nét mặt hơi giống! Chỉ là tiểu thư seven này nghe nói là Việt kiều bên Đức, Nhị thiếu phu nhân vốn là người Việt, được sinh ra và lớn lên tại Nước T cơ!”
“Hà tổng chắc không có nghĩ rằng seven tiểu thư nhìn giống vợ trước của anh ấy, cho nên mới đối với seven tiểu thư”
Câu nói tiếp theo, anh ấy không dám nói lên.
Mọi người liền lặng im.
Họ thật sự không dám bàn luận.
Hà Nhật Dương hiện nay đúng là người rất độc tài.
Tống Thanh bị Hà Nhật Dương ngang ngược kéo tới cánh cổng, Lý Xuân đã chạy xe tới đó, thấy họ đi tới liền lễ phép mở cửa xe cho Tống Thanh.
Tống Thanh bực tức dằn mặt Hà Nhật Dương: “Anh muốn làm gì?”
“Đưa cô về nhà.” Hà Nhật Dương cúi đầu nhìn xuống ngực Tống Thanh: “Lạnh như vậy, mà còn mặc ít nữa!”
Đâu mà lạnh chứ!
Giờ mới tháng mười thôi!
Là khoảng thời gian nhiệt độ thời tiết vừa phải được không!
Cái người đàn ông này có ý gì?
Mình lạnh hay không lạnh, có liên can gì đến hắn?
Hà Nhật Dương độc tài nắm lấy cằm Tống Thanh, ánh mắt nhìn vào phía dấu bớt chính giữa xương quai Tống Thanh, đôi mắt chớp chớp.
Ảo giác thoáng hiện mới nãy đã biết mất, giờ không cảm nhận được gì.
Chuyện này là sao?
Hà Nhật Dương liền đưa tay mình sờ vào vết bớt trên cổ Tống Thanh.
Ừm, Cảm giác không tệ!
Tống Thanh trơn mắt!
Không phải chứ!
Anh ấy dám trắng trợn trêu ghẹo mình?
Ê ê ê, có lẽ trời không vậy?
Tống Thanh tức giận vỗ tay Hà Nhật Dương ra, thẹn quá hóa giận: “Hà tổng, xin tự trọng.”
Hà Nhật Dương liền cười lên.
Anh ấy đã rất lâu không cười vui như vậy rồi.
Nhưng khi đối mặt với Tống Thanh, anh ấy dường như cuối cùng đã giải thoát được cái kỹ năng cười tươi.
Lý Xuân và Lý Hạ ở bên cạnh nhìn thấy, trong lòng ngoại trừ xót xa còn chút xúc động.
Quả nhiên, trên thế gian có biết bao người, nhưng người có thể làm cho tổng tài cười vui như vậy chỉ có một người.
“Giận à?” Hà Nhật Dương nhướn mày nhìn cô ấy: “Đi nào.”
Tống Thanh đứng yên tại chỗ không động đậy: “Tôi biết tự mình về.”
“Cô dự định cho tôi ôm cô lên xe à? Hay là tôi vác cô lên xe? Yên tâm, hai việc đó tôi có thể làm hài lòng cô.Thể lực của tôi tuyệt đối không vấn đề.” Hà Nhật Dương ngang ngược đưa cho Tống Thanh hai lựa chọn.
Khuôn mặt Tống Thanh có chút ngưng đọng và ngoan ngoãn lên xe.
Cô ấy không muốn ở đây lại bị mất mặt thêm lần nữa.
Cô ấy sẽ không có mặt mũi gặp ai khác.
Cô ấy là tổng tài của s.a, không thể nào sợ hãi được.
Tống Thanh cố ý ngẩng đầu ưỡn ngực với một dáng vẻ không nhu nhược mà lên xe.
Hà Nhật Dương đích thân lái xe chở Tống Thanh về nhà, Lý Xuân Lý Hạ và những trợ lý bảo vệ khác đều ngồi ở những xe khác, ở phía sau chạy gần theo.
Tống Thanh ngồi trên ghế phụ, cảm giác có chút đứng ngồi bất yên.
Không gian trong xe chỉ có chút xíu, Hai người đi vào và đóng cửa xe thì trong xe toàn lan tỏa mùi anh ấy.
Tống Thanh cho dù ngồi ở đó ngoan ngoãn phép tắc, cũng cảm giác được mùi vị hóc môn của bên cạnh đang tỏa ra một mùi vị rất mê hoặc người.
Thảo nào anh ấy được xưng là nhan sắc đỉnh cao thế giới, và những anh chàng giàu có được hâm mộ nhất.
Dung nhan tuyệt đỉnh và khí chất thoát người, cộng thêm việc mùi hóc-môn uôn luôn tỏa ra, đoán chừng không có mấy phụ nữ kháng khự nỗi.
“Sống ở đâu?” Hà Nhật Dương chủ động phá vỡ sự im lặng trong xe.
“Khách sạn Cẩm Tú Danh Đô.” Tống Thanh trả lời anh ấy.
Hà Nhật Dương nhướn mày lại: “Chỗ đó là chỗ nào vậy?”
“Một khách sạn chi nhánh.” Tống Thanh cắn răng nói.
“Ồ?” Hà Nhật Dương nhướng lông mày, gọi điện trực tiếp cho Lý Xuân: “Gần đây có khách sạn nào không?”
“Dạ thưa tổng tài, khúc đường gần đây tổng cộng có 3 căn khách sạn, một căn khách sạn năm sao địa phương, một căn là chi nhánh Hilton trong thành phố, một căn là khách sạn trực thuộc của tập đoàn Hà thị chúng ta.”
“Đi khách sạn chỗ mình đặt phòng.” Hà Nhật Dương chỉ thị xong liền gác điện thoại.
Tống Thanh trợn mắt nhìn Hà Nhật Dương.
Hà Nhật Dương không có nhìn Tống Thanh: “Khách sạn tập đoàn Hà thị an toàn hơn nhiều, không chỉ có bảo vệ canh gác hai mươi bốn tiếng, mà còn nhiều máy camera quay không thiếu mọi góc độ.”
Hà Nhật Dương hiếm thấy chủ động giải thích: “Em ở chỗ khách sạn, độ an toàn không bì kịp với khách sạn tập đoàn Hà thị chúng tôi.”
Tống Thanh không nói nên lời, qua một hồi lâu mới nói: “Hà Nhật Dương, anh lúc nào cũng độc tài như vậy hả?”
Hà Nhật Dương miệng nhếch lên, ánh mắt lóe lên nhìn sang bên Tống Thanh: “Không phải là có rất nhiều đều có tư cách để cho độc tài vậy đâu.”
Tống Thanh chế giễu: “Nếu nói vậy, tôi nên cảm thấy rất vinh hạnh ư?”
Hà Nhật Dương gật gật đầu, vẻ mặt hiện ra đúng là như vậy.
Tống Thanh suýt muốn tức tới khóc ra.
Bạo quân! Bạo quân! Bạo Quân!
Anh ấy ngang ngược quá rồi!
Hà Nhật Dương nhanh chóng chạy tới và dừng xe tại trước cửa khách sạn riêng mình.
Lý Hạ ánh mắt lóe lên hỏi Lý Xuân: “Ê ê, cậu nói thử, tổng tài sẽ cùng với Thiếu phu nhân ở đây qua đêm không?”
Lý Xuân vỗ vào đầu Lý Hạ: “Cậu tỉnh chút đi! Hai người họ hiện giờ không nhớ đối phương là ai,còn mơ qua đêm với nhau! Có được qua lại như hiện giờ, là tốt lắm rồi! Chúng ta cần phải gắng sức thêm mới được!”
Lý Hạ tỏ vẻ thất vọng: “Cũng đã cửa khách sạn rồi!”
Thân làm trợ lý, đúng là lo nghĩ nát ruột chuyện cuộc sống tình cảm Tổng tài!
Tống Thanh thấy mình không còn được lựa chọn, đành xuống xe im lặng, nói: “Nhưng mà đồ đạc của tôi vẫn còn ở trong khách sạn đó.”
Hà Nhật Dương liền trả lời ngay: “Lát nữa sẽ có người đưa đồ đạc của cô tới. Cần gì thì cứ gọi cho tiếp tân.”
Tống Thanh cần gì ư?
Cô ấy cần mau chóng rời khỏi tên bạo quân này!
Mang giày cao gót lâu như vậy thiệt là hết sức mệt mỏi!
Thôi, đành kệ ở phòng nào, cứ tháo đôi giày cao gót thả lỏng một chút rồi mới tính sau.
Bước vào cửa nhà, Tống Thanh định chuẩn bị mở cửa thì nghe tiếng bước chân ở phía sau vang lên.
Tống Thanh mới quay đầu qua thì liền muốn nổi giận lên!
Tại sao Hà Nhật Dương lại theo lên tới đây?
Không phải đồn rằng anh ấy không gần nữ sắc à?
Không phải nói, những cô gái dự định bám lấy anh ta đều chết rất thảm sao?
Quỷ sứ, lời đồn này là ai truyền ra vậy?
Tôi đảm bảo không đánh chết người đó không được!
Tống Thanh đứng ngay cửa, ngửa đầu nhìn lên Hà Nhật Dương, bực bội nói: “Cám ơn Tổng Tài chở tôi về, tôi cần nghỉ ngơi rồi, chúc ngủ ngon!”
Hà Nhật Dương lại hoàn toàn không đếm xỉa tới lời nói Tống Thanh, một tay chống bên cạnh lỗ tai Tống Thanh, toàn người dồn Tống Thanh vào bức tường, trực tiếp cho Tống Thanh một cái bích động.
Tống Thanh nhìn Hà Nhật Dương với cự ly quá gần, toàn người liền có chút không biết làm sao.
Ánh mắt hai người đều nhìn qua nhìn lại.
Có cảm giác việc này rất quen thuộc.
Dường như đã từng xảy ra vào lúc nào.
Nhưng mà, sao lại có thể chứ?
Hai người họ trước đây rõ ràng chưa quen biết!
Đôi mắt phượng Hà Nhật Dương nhếch khẽ: “Seven, chúng ta trước đây gặp qua nhau chưa?”
Nếu như câu nói này đổi lại là người đàn ông khác nói, chắc ai cũng nghĩ lây là thủ đoạn cua gái thường dùng.
Thế nhưng lời nói này lại thoát ra từ trong miệng Hà Nhật Dương, hờ hờ hờ, các bạn nghĩ Hà Nhật Dương có cần cua gái không?
Tống Thanh ánh mắt thoáng hiện trốn tránh: “Chắc không có đâu?”
Hà Nhật Dương nhìn dấu bớt trên cổ Tống Thanh với vẻ mặt suy tư, lẩm bẩm một mình: “Nhưng mà, tại sao nhìn thấy cái này, lại có một cảm xúc rất quen thuộc?”
Anh ấy tự hỏi, là một người không để tâm tới phụ nữ.
Nhưng đối với người phụ có dấu bớt trên cổ này lại có một cảm xúc rất đặc biệt.
Tống Thanh vẻ mặt có chút không tự nhiên nói: “Có thể là do ảo giác chăng. Nếu như không có việc gì thì tôi xin cáo từ.”
Tống Thanh để tay sau lưng dùng thẻ phòng mở cửa, mặt nhìn về Hà Nhật Dương từ từ lùi bước vô phòng, sau đó đóng cửa “rầm” ngay lập tức, bộ mặt như cảnh giác Hà Nhật Dương sẽ đi vào phòng.
Nhìn thấy Tống Thanh cảnh giác với mình như vậy, Hà Nhật Dương chỉ mỉm cười nhẹ.
Hà Nhật Dương quay người đi thì thấy được một tấm kính trong hành lang.
Nụ cười trên mặt anh ấy chưa kịp thu lại, cho nên anh ấy nhìn rất rõ nụ cười của mình.
Nụ cười liền đọng cứng trên mặt.
Mình đã bao lâu rồi chưa được cười như vậy.
Lâu lắm rồi ư?
Trong mấy năm trước, có một ngày anh ấy chợt tỉnh lại, đột ngột phát hiện anh mình đã mất đi ký ức khoảng một năm.
Một năm đó xảy ra chuyện gì, anh ấy không có một chút ấn tượng.
Anh ấy chỉ cảm nhận được, có một người trong mình đã chết, và người mình hiện giờ, chỉ là một nhân cách khác của anh ấy.
Do nhân cách đã chết đó rất căm hận một số người và một số việc, đâm ra anh ấy cũng không thích những người đó những việc đó.
Trước đây luôn cố gắng duy trì mối quan hệ gia đình, trong mắt anh ấy giờ đây đã trở nên vô ý nghĩa.
Anh ấy tận mắt nhìn thấy ba mẹ bị bà nội đuổi ra khỏi nhà, lại không có ý nghĩa giữ họ lại như trước đây.
Anh ấy dường như có một vết tường ngăn cách gì với ba mẹ.
Không còn cách nào gần gũi như lúc trước.
Toàn bộ trong nhà, dường như có một bầu không khí ảm đạm ập vào, khiến cho người ta cảm giác rất khó chịu.
Về tới trang viên Cảnh Hòa, cứ cảm thấy trong nhà thiếu mất đi một thứ rất quan trọng.
Anh ấy đi qua đi lại, vẫn không tìm được thứ quan trọng đã bị mất đi.
Anh ấy rốt cuộc đã lạc mất cái gì?
Kể cả Ngọc Bìnhvà Phan Thịnh Phan Ly cũng có chút kỳ lạ, muốn nói mà không nói ra.
Tại sao lại có rất nhiều điều nhìn như không có gì thay đổi, nhưng trong lòng lại cảm giác không đúng?
Từ sau khi tỉnh dậy, anh ấy như mất đi khả năng vui cười.
Cho dù đối mặt với ai, cũng không cười lên nỗi.
Nhưng mà hôm nay lại là như thế nào chứ?
Tại sao thấy được seven, lại có chút vô thức muốn nở nụ cười?
Người cô gái đó, rốt cuộc trên người có ma lực gì, lại khiến cho người vốn mất đi khả năng tươi cười như mình, đột ngột khôi phục kỹ năng tươi cười lại?
Hà Nhật Dương nhìn chằm chằm căn phòng Tống Thanh, sau đó quay người rời khỏi.
Seven, tôi sẽ làm rõ tất cả việc này!
Nếu đúng là cô giở trò thì tôi sẽ không tha cho cô!
Truyện convert hay : Trở Về 80 Thịnh Thế Nông Nữ