Cuộc Hôn Nhân Bất Ngờ

chương 404:

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Duyên phận của em gái anh ấy!

Bà muốn lật bàn quá!

Một đám người hỏa nhãn kim tinh vây xem xung quanh đều đang diễn kịch cùng mấy người đấy!

Mấy người không mệt nhưng chúng tôi mệt lắm!

Nhìn chúng tôi như thể chị em cãi nhau vậy, tôi đã nhịn lắm rồi!

Một lúc sau, Tiểu Xuân dẫn theo người mang tới một đống đồ.

Ngoại trừ những vật dụng hàng ngày ra, còn mang đến cả quần áo và mỹ phẩm nữa.

Gương mặt của Lưu Nghĩa rất bình tĩnh.

Gương mặt của Tống Thanh thì sợ hãi.

Trong mắt Lưu Nghĩa, chẳng phải chuyện chồng tặng quà cho vợ này rất đỗi bình thường ư?

Còn trong mắt của Tống Thanh, trời ạ, chỉ tặng một ngôi nhà đã rất đáng sợ rồi, chẳng nhẽ tặng cả quần áo và mỹ phẩm à? Trên thế giới này vẫn còn chuyện tốt đẹp như thế ư? Nói dễ nghe một chút có lẽ đây là cạnh tranh nhỉ? Tặng đủ thứ thế này thì còn cạnh tranh gì nữa chứ?

Tiểu Xuân đưa đồ đến rồi sắp xếp thành từng loại riêng biệt sau đó mới đứng dậy rời đi.

Đóng cửa lại, Tống Thanh ôm lấy gối ôm, cô lo lắng nhìn Lưu Nghĩa: “Tiểu Nghĩa, cậu nói xem có phải anh ấy có ý xấu không?”

Lưu Nghĩa tùy tiện dựa người vào sô pha, cô cầm điều khiển từ xa để chọn kênh: “Cậu cảm thấy anh ta ham muốn thứ gì trên người cậu?”

Tống Thanh cúi đầu nhìn chính mình.

Hình như không có thật.

Nói về nhan sắc thì Hà Nhật Dương còn hơn Tống Thanh mấy cái Thái Bình Dương.

Nói về thân phận thì hắn là người đàn ông độc thân hoàng kim, còn cô đã là mẹ của hai đứa con rồi.

Nghĩ vậy, Tống Thanh chợt cảm thấy an tâm.

Có lẽ Hà Nhật Dương quả thật là một người tốt.

Là người bên ngoài đã hiểu lầm hắn sao?

Ừm, chắc như vậy nhỉ?

Lưu Nghĩa ngáp một cái rồi nói: “Tớ hơi buồn ngủ rồi, tớ vào phòng ngủ một lát. Đánh xong trận đêm qua, sư phụ đã dẫn mấy đứa bọn tớ đi ăn mừng, chơi bời suốt cả một đêm.”

Tống Thanh lập tức trả lời: “Sao cậu không nói sớm! Bây giờ đã xế chiều rồi! Cậu mau đi ngủ đi! Chờ lát nữa tớ nấu cơm xong thì tớ sẽ gọi cậu dậy ăn.”

Lưu Nghĩa gật đầu, sau đó ôm Tống Thanh một cái rồi nói: “Cậu yên tâm đi, mấy ngày này tớ sẽ ở bên cậu, chờ S.A[footnoteRef:1] của cậu đứng vững ở nơi này thì tớ cũng được thơm lây!”

Tống Thanh cười trả lời: “Được, đến lúc đó tớ sẽ cho cậu làm một nhà thiết kế lớn, ngày nào cũng đến chỗ tớ làm việc!”

“Thôi cậu tha cho tớ đi!” Lưu Nghĩa rên lên một tiếng: “Nếu như mẹ tớ biết thì chắc chắn ngày nào mẹ tớ cũng sẽ ép tớ làm nhà thiết kế mất! Tớ đi ngủ đây. Cậu cũng nghỉ ngơi một sớm đi. Trước tiên phải xã giao, mở rộng mối quan hệ ở đây mới được. Dĩ nhiên rồi, đối với cậu thì đây chính là một chuyện cực kỳ đơn giản. Chỉ cần cậu có mặt thì không biết có bao nhiêu người tranh nhau giúp cậu tháo gỡ cục diện đấy.”

Phần sau câu đó bị Lưu Nghĩa nói rất mơ hồ nên Tống Thanh không nghe rõ.

Sau khi Lưu Nghĩa đi nghỉ, Tống Thanh cũng đến phòng đọc sách để bắt đầu làm bản thiết kế mới nhất.

Làm một chút mà ba tiếng đồng hồ đã trôi qua rồi.

Lúc Tống Thanh vẽ xong nét bút cuối cũng, toàn thân cô mệt mỏi vô cùng.

Tống Thanh đứng lên, cô bước tới trước giường lắc lư hông một chút. Đúng lúc đó, cô vô tình phát hiện phía sau căn biệt thự này lại có một hoa viên.

Trong một góc của hoa viên lại còn có cả một suối nước nóng.

Trời ơi, ở đây lại có cả suối nước nóng!

Thảo nào ở tỉnh H, những mảnh đất ở xung quang trang viên Cảnh Hoa lại đắt như vậy!

Chẳng trách trang viên Cảnh Hoa lại được xây ở nơi này.

Nơi này đúng là đã chiếm giữ rất nhiều yếu tố thiên thời địa lợi nhân hòa.

Bởi vì cơ thể mệt mỏi mà lúc này lại phát hiện một suối nước nóng nên cô không kiềm chế nổi.

Có nên thừa dịp không ai nhìn thấy mà lén xuống tắm một lát không nhỉ?

Suy nghĩ này đột nhiên nổi lên trong đầu, làm thế nào cũng không thể đè nó xuống.

Tống Thanh mở tủ quần áo ra, ngó vào bên trong và phát hiện còn có cả đồ bơi nữa.

Tống Thanh thử mở ra xem, cô chợt kinh ngạc vô cùng.

Size của bộ quần áo này hoàn toàn vừa với cô!

Sao bọn họ biết size của cô nhỉ?

Tống Thanh nhanh chóng thay đồ bơi, sau đó cô mặc thêm một chiếc áo choàng bên ngoài, cô chạy đến bên suối nước nóng quan sát. Nơi này quả thực thường có người đến tắm.

Nơi này còn có cả phòng thay quần áo chuyên biệt nữa.Tống Thanh nhìn trái nhìn phải không thấy người, liền cởi áo choàng ra sau đó vui vẻ lội xuống nước.

Vừa bước xuống suối, cô cảm thấy thoải mái đến mức muốn hát vang!

Trong cái thời tiết cuối thu này mà được ngâm mình trong suối nước nóng thì quả thật là dễ chịu vô cùng.

Tống Thanh vui mừng đến nỗi quên đi tất cả.

Cô vừa vẩy nước vừa hát một bài ca dao quen thuộc: “Bầu trời đen kịt buông xuống, ngàn ánh sao sáng theo cùng, côn trùng bay côn trùng bay, anh giờ đang nhớ thương ai. Vì sao trên trời rơi lệ, hoa hồng dưới đất héo tàn, gió lạnh thổi gió lạnh thổi, chỉ cần được ở bên anh. Côn trùng bay hoa cũng ngủ, từng đôi từng đôi mới đẹp đẽ. Không sợ đêm đen mà chỉ sợ tan nát cõi lòng, mặc kệ có mệt hay không, mặc kệ đông nam tây bắc.”

Hà Nhật Dương vừa ký xong tài liệu nên cũng thấy hơi mệt, hắn định ra ngoài đi dạo một lát.

Hắn vô tính bước đến nơi này của lâm viên.

Có lẽ vì Tống Thanh sống ở phía này, nên hắn mới đi tới nơi này trong tiềm thức.

Hắn vỗn chỉ muốn đi dạo một lát, nhưng đi tới đây lại nghe được âm thanh của nước.

Đôi mắt phượng của Hà Nhật Dương nheo lại.

Ai vậy nhỉ?

To gan thật đấy!

Suối nước nóng của Hà Nhật Dương mà cũng dám bước xuống ư?

Hà Nhật Dương cất bước về phía bên này, hắn muốn xem xem đó là ai.

Thế nhưng chưa đi đến nơi hắn đã nghe thấy bài đồng dao quen thuộc.

Hà Nhật Dương đột nhiên dừng bước.

Đôi mắt phượng của hắn càng hiện lên vẻ thâm thúy.

Bài hát này chính là bài hát mà tiểu thiên sứ hắn gặp lúc tám tuổi thích hát nhất.

Trong trí nhớ của hắn, hình như còn có một người nào đó cũng đã từng hát bài hát này.

Nhưng, người đó là ai nhỉ?

Hà Nhật Dương không tự chủ được mà bước về phía suối nước nóng.

Hắn chỉ thấy một bóng lưng trơn nhẵn, dưới bóng cây sặc sỡ, bóng lưng đó mờ mờ ảo ảo, đẹp không tả xiết.

Mặc dù chỉ có một bóng lưng nhưng Hà Nhật Dương nhận ra đó chính là Tống Thanh ngay lập tức!

Sau khi khẳng định đối phương là Tống Thanh, vẻ mặt của Hà Nhật Dương lập tức dịu lại.

Nếu là cô thì có lẽ cũng được đó chứ!

Không biết bắt đầu từ khi nào, hắn dường như không còn cố chấp với tiểu thiên sứ lúc nhỏ nữa.

Hình như hắn đã tìm được cô ấy rồi nhưng không biết vì sao lại vứt bỏ.

Bởi vì chuyện mất đi một năm ký ức mang đến quá nhiều sự hỗn loạn.

Hà Nhật Dương không thể nào tìm lại được.

Hơn nữa ham muốn mãnh liệt đó đã qua đi rồi.

Bây giờ không còn nguyện vọng gì nữa.

Hôm nay nghe thấy bài hát này, những rung động từ tận đáy lòng lại được gợi lên một cách mơ hồ.

Điều này khiến ánh mắt Hà Nhật Dương càng thêm dịu dàng.

Tống Thanh hoàn toàn không biết Hà Nhật Dương tới, cô cứ đùa nghịch vui vẻ ở dưới suối.

Sau khi tắm rửa thoải mái xong, cô định thừa dịp không có ai để rời đi.

Nào biết ngờ đâu vì ngâm mình hơi lâu nên đôi chân như nhũn ra.

Lúc đi qua bên suối, cô đột nhiên trượt chân ngã!

Tống Thanh kêu lên một tiếng kinh hãi theo bản năng: “A!”

Lúc này, Hà Nhật Dương đang ở gần đó, nghe thấy tiếng kêu của Tống Thanh thì trong đầu hắn ầm lên một tiếng, lý trí của hắn bỗng chốc như nổ tung ra, hắn liều lĩnh chạy về phía suối nước nóng.

Nhìn thấy Tống Thanh vũng vẫy trong nước, Hà Nhật Dương không hề suy nghĩ mà lập tức nhảy xuống suối rồi ôm lấy Tống Thanh.

Hà Nhật Dương vội vàng hỏi: “Cô không sao chứ?”

Trong lúc hốt hoảng, Tống Thanh vội ôm lấy cổ Hà Nhật Dương, cả người cô đều dính vào người hắn.

Sau khoảng mấy phút thì hai người mới lấy lại được tinh thần.

Cơ thể của Tống Thanh bỗng cứng đờ lại.

Xong rồi, xong rồi.Lén lút ngâm mình trong suối nước nóng của người ta, bây giờ thì bị bắt rồi!

Cơ thể của Hà Nhật Dương cũng cứng lại.

Chết tiệt, cô ấy không mặc quần áo!

Lúc này do bị sóng nước đánh một cái nên hai người họ đã dính sát vào nhau.

Hà Nhật Dương cảm giác được, người anh em đã yên lặng rất lâu của mình bắt đầu ngẩng dậy.

Sau khi hai người phục hồi lại tinh thần thì đều rất xấu hổ.

“Tôi, tôi xin lỗi. Tôi vô tình phát hiện ở đây có một suối nước nóng, tôi tưởng ở đây không có ai. Tôi thật sự rất xin lỗi.” Tống Thanh định rời khỏi đây nhưng vừa mới buông ra một chút thì cô bỗng nhiên nhận ra rằng mình không mặc gì cả!

Tống Thanh lại ôm chặt lấy Hà Nhật Dương lần nữa!

Tống Thanh lập tức vùi khuôn mặt mình vào ngực Hà Nhật Dương, một khuôn mặt phiền muộn vô cùng.

Xong rồi, xong rồi.

Phải làm sao với tình huống lúc này đây?

A? Khoan đã.

Vì sao cảnh này lại quen thuộc thế nhỉ?

Hình như trước đây mình cũng đã từng xảy ra chuyện tượng tự thế này với một người đàn ông rồi thì phải?

Thật không khoa học!

Lúc mình ở cùng với Trịnh Baor, bọn mình chưa bao giờ có những cử chỉ thân mật thế này, lẽ nào là người ba thần bí của đứa bé đó ư?

Lẽ nào lúc đó mình đã sống chung với anh ta như thế, cho nên mới có Tiểu Duệ và Tiểu Hà?

Chính lúc Tống Thanh vùi mặt vào ngực Hà Nhật Dương giống như một con đà điểu đang chạy trốn thì Hà Nhật Dương chợt rên lên một tiếng.

Hắn cảm thấy nơi nào đó trên cơ thể đã nóng đến nỗi sắp nổ tung rồi!

Người phụ nữu này làm sao thế?

Không phải lúc nãy muốn tách khỏi rồi à?

Sao tự dưng lại sát lại nữa vậy?

Ông đây là một người đàn ông bình thường đấy!

Đúng lúc đó, một hình ảnh tương tự lóe lên trong đầu Hà Nhật Dương.

Hình như hắn đã tiếp xúc thân mật với một người phụ nữ như thế này một lần rồi!

Hình ảnh đó hiện lên quá nhanh, hắn muốn bắt lấy khuôn mặt của người phụ nữa kia nhưng không kịp!

Chết tiệt!

Người phụ nữ này lại dính sát vào người hắn như vậy, làm sao có thể không phản ứng gì được chứ?

Nhưng, sao trong lòng lại có một sự vui mừng nho nhỏ rất mơ hồ chứ?

Chẳng những không ghét bỏ mà ngược lại còn rất chờ mong?

Đây là tâm trạng gì chứ?

Tống Thanh và Hà Nhật Dương cứ đứng trong suối nước nóng như thế, đứng giữa trời nên không ai dám hành động thiếu suy nghĩ.

Cuối cùng Hà Nhật Dương không nhịn được nữa mà thở dài một tiếng: “Tiểu thư Seven, cô định đu trên người tôi thế này mãi à?”

Tống Thanh đỏ mặt, cô thấp giọng trả lời: “Tôi cũng không muốn thế đâu. Nhưng nếu tôi rời khỏi anh thì chẳng phải mọi thứ sẽ lộ ra hết cả ư?”

Hà Nhật Dương thở dài một tiếng: “Cho dù cô không phơi bày hết ra, nhưng quần áo của cô và tôi đều ướt đẫm rồi, cô cảm thấy chuyện này có gì khác so với phơi ra hết không?”

Lúc này Tống Thanh mới cúi đầu nhìn xuống, cô liếc mắt một cái là có thể thấy đường cong và cơ bắp khỏe mạnh của Hà Nhật Dương được giấu sau lớp áo ướt nhẹp, và cả sự hung dữ không thể xem thường đó nữa.

Mặc dù Tống Thanh đã sinh hai đứa con, nhưng nhìn cảnh tượng trước mắt cô cũng sắp phụt máu mũi rồi!

Dáng người của hắn quả thực quá chuẩn!

Tống Thanh nhìn Hà Nhật Dương bằng vẻ mặt tội nghiệp: “Chúng ta phải làm sao đây?”

Hà Nhật Dương nhẹ nhàng nhếch khóe miệng lên, hắn cứ ôm Tống Thanh lên bờ như vậy, hắn cầm quần áo khoác lên người Tống Thanh rồi nói: “Đến trang viên Cảnh Hoa nhé. Thời tiết mùa này rất lạnh, cứ chơi đùa thế này cẩn thận cảm lạnh đấy. Ở trang viên Cảnh Hoa có bác sĩ và y tá riêng đấy.”

Tống Thanh cảm thấy rất khó xử, cô không biết nên trả thế nào.

Khóe miệng Hà Nhật Dương lại càng cong lên: “Hơn nữa, hình như cô không mang cả giày.”

Tống Thanh hận không thể tìm được một cái lỗ để chui xuống cho xong!

Quá mất mặt!

Hà Nhật Dương lại bế Tống Thanh lên, hắn quay người đi về phía trang viên Cảnh Hoa.

Truyện convert hay : Trọng Sinh Thiên Kim: Đế Thiếu Châm Tình Sủng Thê

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio