Cuộc Hôn Nhân Bất Ngờ

chương 46: cái gọi là tiền bối

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

CHƯƠNG 46: CÁI GỌI LÀ TIỀN BỐI

Tốc độ của Tống Thanh rất nhanh

Không đến hai mươi phút thì cô đã chuẩn bị hết tất cả đâu vào đó rồi.

Nhìn thấy trang phục ngày hôm nay của Hà Nhật Dương, Tống Thanh chỉ cần nhìn qua một lần từ trên xuống dưới, liền xác nhận được hắn không cần phải tỉa tót thêm bất cứ thứ gì nữa.

“Đi thôi.” Đợi đến khi Tống Thanh thu dọn xong, Hà Nhật Dương mới đột ngột nói.

Tống Thanh ngơ ngác: “Tôi cũng phải đi theo sao?”

Không phải cô ấy chỉ đến để phụ trách tạo mẫu thôi sao?

Tại sao còn phải đi theo hắn để gặp người khác nữa chứ?

“Nếu không thì cô ở lại để thanh toán tiền phòng ư?” Hà Nhật Dương nhíu mày nhìn cô.

Tống Thanh ngay lập tức cầm lấy hộp công cụ ngoan ngoãn đứng ở kế bên.

Nhìn thấy phản ứng này của Tống Thanh, không những Hà Nhật Dương không nhịn được, ngay đến bốn người trợ lí cũng phải cười theo.

Trước kia ba người trợ lí khác không hiểu được, tại sao tổng giám đốc cứ nhất quyết phải dẫn theo nhà tạo mẫu này.

Nhìn thấy cảnh tượng trước mặt kia, thì tất cả bọn họ mới hiểu ra.

Thì ra tổng giám đốc nhà ta cũng vô cùng... thích chọc ghẹo người khác.

Bọn họ nhanh chóng xuống lầu, lên chiếc xe đã sớm được chuẩn bị sẵn.

Tống Thanh phát hiện, dù cho Hà Nhật Dương ở đâu, thì nơi đó đều có những chiếc xe có nhiều công dụng khác nhau lúc nào cũng đang chờ đợi lệnh của hắn.

Cũng khó trách được vì hắn quá giàu có!

Đi hết một tiếng mấy từ thành phố thành phố C, sau đó quẹo lên một con đường lên núi.

Tống Thanh nằm ỳ trên cửa sổ xe ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài, vô cùng hiếu kỳ nói: “Chúng ta phải đi lên núi sao?”

Hà Nhật Dương đang ôm lấy chiếc máy tính xách tay xử lý công việc, không hề ngước đầu lên và trả lời cô: “Đúng vậy.”

Tống Thanh gật đầu, thì ra vị tiền bối đó đang sống ở trong núi thật sao!

Cũng thật là, hoang dã quá.

Hà Nhật Dương nhìn thấy Tống Thanh nằm sấp trên cửa sổ, hắn cứ nhìn cô như thế suốt một phút rồi mới nói: “Một lát khi gặp mặt ông ấy, cô không cần phải khách sáo, ông ấy không phải người nhỏ nhen, vì ông ấy không thích sự giả tạo và khách sáo.”

Tống Thanh gật đầu vô cùng nghiêm túc, thể hiện cô đã hiểu rõ rồi.

Thế nhưng, đợi đến khi cô ấy gặp được người đó, mới biết được không cần khách sáo có nghĩa là gì.

Chiếc xe cứ đi theo con đường lớn khoảng một tiếng, sau đó mới dừng lại trên đỉnh núi.

Tống Thanh nhảy xuống xe, nhìn về phía xung quanh, quả nhiên là khí oxi tự nhiên, không khí trong lành vô cùng.

Trước mặt cô là một màu xanh bát ngát, âm thanh trong trẻo vô cùng.

Đợi đến khi về già, nếu có điều kiện thì cô cũng sẽ tìm một nơi như thế này để ẩn cư thì thật là tốt quá.

“Hahahaha... Quả nhiên chú đã đến đây thăm ta rồi.” Một giọng nói vang dội vang tới sau lưng Tống Thanh, Tống Thanh bèn xoay người qua nhìn về bên đó.

Cái nhìn này, khiến biểu cảm trên mặt của Tống Thanh trở nên vô cùng kỳ quái.

Cô chỉ nhìn thấy một người đàn ông cơ bắp khoảng bốn mươi tuổi, thân hình cực kỳ lực lưỡng, đang bước từng bước dài về phía cô.

Đợi một lát...

Không phải Hà Nhật Dương đã nói đó là một vị tiền bối ư?

Đợi đã, năm nay Hà Nhật Dương mấy tuổi rồi? Hình như chỉ có hai mươi sáu tuổi thôi.

Nhưng người đàn ông khỏe mạnh trước mặt mình cũng chỉ lớn hơn Hà Nhật Dương mười mấy tuổi thôi mà...

Cái tuổi này, đâu đến nỗi phải ẩn cư chứ!

“Mạc đại ca.” Hà Nhật Dương bước về phía trước, ôm chặt lấy đối phương một cái: “Xin lỗi anh, bây giờ em mới có thể đến thăm anh.”

“Thằng nhóc này, chú cũng có lương tâm đó, còn biết dẫn theo vợ của mình đến thăm ta!” Người đàn ông vạm vỡ kia nhíu mày nhìn Tống Thanh nói: “Cô gái à, cô chọn lấy Hà Nhật Dương, quả thật không sai tí nào đâu!”

Tống Thanh lập tức đỏ mặt cả lên, ấp ơ ấp úng nói:”Không... không phải... đâu, anh hiểu lầm rồi... tôi và anh ấy thật ra chỉ là...”

“Được rồi, đừng đứng bên ngoài nói chuyện nữa, nào nào nào, vào nhà đi!” Mạc đại ca không hề cho Tống Thanh cơ hội giải thích, đặt tay lên vai của Hà Nhật Dương, vui vẻ xoay người đi vào nhà.

Tống Thanh bây giờ mới phát hiện, có hai dãy nhà gỗ đứng sừng sững trên một dốc núi.

Hiển nhiên đó chính là nhà của Mạc đại ca rồi.

Hà Nhật Dương cũng không giải thích thêm điều gì, chỉ thản nhiên cười nói: “Lần này em đã đem những đồ tốt đến đây, đảm bảo anh sẽ hài lòng.”

“Được thôi! nào nào nào, để anh đoán xem, có phải là rượu Vodka mà ta ưa thích nhất không...” Mạc đại ca và Hà Nhật Dương vui vẻ đi vào nhà, để lại Tống Thanh một mình đứng ngay tại chỗ đó suốt nửa ngày vẫn chưa thể hoàn hồn lại được.

Này này, Hà Nhật Dương, anh không dự định giải thích cho rõ ràng sao?

Miệng của Tống Thanh há to ra, cuối cùng cô cũng hiểu được ý nghĩa của câu không cần khách sáo là gì rồi.

Đó chính là, không cần giải thích gì cả, bởi vì đối phương nhất định sẽ không thèm nghe mình giải thích điều gì cả...

Lý Xuân ráng nhịn cười mời Tống Thanh vào trong.

Biểu cảm của Tống Thanh vẫn cứ ngơ ngác như vậy.

Chắc chắn những người khác đã sớm đoán được sẽ xảy ra chuyện gì rồi, nhưng họ đều đang chờ đợi chuyện buồn cười của cô mà thôi.

Được rồi, được thôi.

Tống Thanh chỉ có thể cắn chặt răng đi theo vào trong nhà.

Tuy căn nhà này nhỏ hơn rất nhiều so với những nhà trong thành phố, nhưng không thể không thừa nhận rằng, nơi này thật sự rất đặc biệt và đẹp đẽ.

Tống Thanh đứng trên lan can nhìn ra xung quanh, phong cảnh phía trước liền nằm gọn cả trong mắt cô.

Phong cảnh ở đây không hề thua kém bối cảnh trong phim

Lúc này, Mạc đại ca cầm lấy một ly trà đưa cho Tống Thanh.

Tống Thanh nhanh chóng đón lấy: “Cám ơn.”

“Cô tên là gì? bao nhiêu tuổi rồi?” Mạc đại ca cười tít lên nhìn Tống Thanh.

Tống Thanh hơi gượng gạo trả lời: “Tôi tên là Tống Thanh, anh gọi tôi Thanh Thanh là được rồi, năm nay tôi hai mươi ba tuổi.”

“Ừ, cũng khá đấy. Rất xứng đôi với Nhật Dương!” Mạc đại ca cười tít lên và trả lời.

“A... Tôi nghĩ anh đã hiểu lầm rồi, tôi và Tổng giám đốc Hà chỉ là quan hệ cấp trên và cấp dưới bình thường với nhau thôi...” Tống Thanh vô cùng nghiêm túc giải thích vấn đề này.

“Đúng vậy, đàn ông và phụ nữ, cũng đều là quan hệ cấp trên và cấp dưới thôi mà? Tôi hiểu tôi hiểu, không cần phải giải thích rõ ràng như vậy với tôi đâu!” Mạc đại ca hào phóng đập vào cây trụ gỗ kế bên Tống Thanh, cười lớn tiếng nói.

Tống Thanh chợt ngơ người ra.

Dù cho mình nói gì đi nữa, thì tại sao người này vẫn không nghe người ta giải thích cơ chứ?

“Không phải, ý của tôi là, Tổng giám đốc Hà là sếp của tôi!” Tống Thanh nhấn mạnh thêm lần nữa.

“Không sao cả, không cần quá lâu nữa thì cô sẽ là sếp của nó mà thôi! Hahahaha!” Mạc đại ca vẫn cứ thể hiện ta đây hiểu hết tất cả.

Tống Thanh đưa tay ra che mặt lại một cách bất lực.

Được thôi, thật sự cô ấy đã sai rồi.

“Tên tiểu tử Nhật Dương cũng không tồi đâu, cô phải trân trọng cho tốt đó!” Mạc đại ca nói xong câu này, liền lắc đầu nói: “Đã đến đây rồi thì đừng nên khách sáo với ta gì cả, cứ vui chơi tự nhiên đi.”

“A... vâng, cám ơn anh.” Tống Thanh bất lực và nói lời cám ơn anh ta.

Trong khi ăn trưa, Mạc đại ca đẩy Tống Thanh về phía Hà Nhật Dương, hào phóng nói: “Hai vợ chồng ngồi chung với nhau đi, đừng khiêu khích đến tên FA này như ta là được rồi.”

“Phụt...” Tống Thanh lần này thật sự không nhịn được nữa: “Khụ khụ, khụ khụ...”

Hà Nhật Dương rút một tấm khăn giấy ra cho Tống Thanh.

“Cám ơn, khụ khụ... xin lỗi.” Tống Thanh bối rối xin lỗi.

Lý Xuân bốn người họ đứng ở kế bên, đều không nhịn được cười.

Hà Nhật Dương đợi đến khi Tống Thanh trở lại bình thường, mới ngước đầu nói với Mạc đại ca: “Mạc đại ca, lần này em tới tìm anh, là muốn anh giúp em một việc.”

Truyện convert hay : Thần Cấp Hộ Vệ Ở Đô Thị

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio