Cuộc Hôn Nhân Bất Ngờ

chương 477:

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tống Thanh gật đầu, tự nhiên đỏ hết hai tai.

“Thế thì đúng rồi. Cậu thử thay đổi lập trường nghĩ xem, nếu bây giờ Hà Nhật Dương phải đính hôn với một người con gái khác, cho dù là giả vờ đi, trong lòng cậu sẽ nghĩ sao? Thanh Thanh ơi, đúng, đúng là Hà Nhật Dương trước đây đã làm khổ cậu. Nhưng dù sao cậu cũng đã lựa chọn cùng anh ta đối diện mọi khó khăn. Huống chi, đến người ngoài như tớ đây còn nhìn ra, Hà Nhật Dương rất thật lòng với cậu. Nếu hai người yêu nhau đến vậy, càng không được làm tổn thương nhau. Bây giờ hai người đang dần dần nhớ lại chuyện quá khứ, điều này chứng tỏ, ông trời cũng không nhẫn tâm chia rẽ hai người!’

“Hôm nay, Hà Nhật Dương đến tìm tớ. Anh ta đã đã hạ mình, nhờ tớ giúp đỡ. Nói thật, chưa bao giờ tớ thấy Hà Nhật Dương hạ mình đến thế. Anh ta là người như thế nào chứ? Anh ta không phải đàn ông bình thường đâu! Anh ta là Đế vương, là Quân chủ, là bạo quân! Nhưng chính người đàn ông này, vì muốn níu kéo cậu, đã chủ động hạ thấp mình, nói với tớ, Lưu Nghĩa anh cần sự giúp đỡ của em! Một người đàn ông dùng cả tính mạng để yêu một người, cậu nỡ lam tổn thương anh ta sao?”

“Năm đó người có lỗi với cậu là Vưu Tâm Nguyệt, không phải Hà Nhật Dương!” Lưu Nghĩa luôn đứng trên góc độ công bằng nhìn nhận sự việc, không thiên vị bên nào. Không vì Tống Thanh là chị em tốt của cô mà không hỏi trắng đen, đả kích hay bênh vực một ai đó.

Có lẽ đây chính là tính cách của Lưu Nghĩa, chắc vì vậy nên cô không có nhiều bạn thân.

Vì phụ nữ đều thích hùa vào cùng nhau, không thích những người quá tỉnh táo.

Cho nên từ bé tới lớn, bên cạnh Lưu Nghĩa chỉ có con trai không có con gái.

À, Tống Thanh là con gái duy nhất.

Nhưng, những lời nói của Lưu Nghĩa như một cú đấm kịp thời, lập tức đánh thức Tống Thanh.

Đúng vậy, hai người yêu nhau, thật ra rất để tâm đến đối phương.

Cho dù là một ngã rẽ nhỏ, cũng có thể khiến tình yêu đi lạc hướng.

Đây chính là kết quả mà không bao giờ Tống Thanh muốn nhìn thấy.

Nếu nói trước đây cô không xác định rõ, có thể tùy ý làm tổn thương đối phương.

Nhưng giờ đã xác định rõ tình cảm, vậy sao có thể không nghĩ đến hậu quả chứ?

“Vậy tớ phải làm sao đây?” Tống Thanh cắn môi hỏi: “giờ tớ thấy hai bên đều khó xử.”

“Hãy đi giải thích cho Hà Nhật Dương, xem anh ta nói gì vậy.” Lưu Nghĩa vỗ vai Tống Thanh nói: “chuyện như vậy không thể giấu được. Rút kinh nghiệm nhé, Thanh Thanh! Năm đó cậu và Hà Nhật Dương cũng giấu nhau như vậy, mới thành ra gây nên tổn thương lớn đến vậy! Nếu Hà Nhật Dương không giấu chuyện Thôi Nguyệt Lam đi viện, cậu sẽ không tuyệt vọng đến mức ly hôn. Nếu năm đó cậu không giấu chuyện Trình Thiên Cát, cũng sẽ không xẩy ra hiểu lầm, khiến Thôi Nguyệt Lam thừa cơ dở trò.”

“Cho nên, cậu và Hà Nhật Dương đều phải rút kinh nghiệm! Biết không? Trước đây hai người đều quá trẻ, chỉ nghĩ đơn giản, nhưng không biết giấu giếm và gây tổn thương chính là điều đáng sợ nhất trong tình yêu.” Hà Nhật Dương tiếp tục nói: “bây giờ lại trở lại bên nhau, thì đừng phạm những sai lầm như vậy nữa.”

“Tiểu Nghĩa, cậu đã yêu bao giờ chưa, sao cậu lại biết nhiều thế?” Tống Thanh không khỏi hoài nghi nhìn cô.

Mắt Lưu Nghĩa đỏ, ừ ừ à à không nói được lên lời.

Cô sẽ không nói với Tống Thanh biết, từ khi cô có cảm giác với Vũ Ngọc Bình, đã nghiên cứu rất nhiều bí kịp về những chuyện tình lên bờ xuống ruộng.

Truyện tình 36 kế của cô giáo Tiểu Ái, 108 kiểu tán tỉnh nhau của Thái đại sư, đại kế tình yêu của Tiểu Bác tiên sinh vân vân vân vân vân.

Tuy cô chưa chính thức yêu, những cô vẫn sẽ học thuộc lòng trôi chẩy những bí kíp này.

“Không, không có đâu.” Lưu Nghĩa giả vờ nghiêm túc trả lời: “chả phải tớ vì cậu sao? Cậu có biết tớ vất vả đến mức nào không! Rõ ràng là tớ ít tuổi hơn cậu, nhưng tớ cứ phải bận tâm tới cậu.”

“Không đúng nhì?” Tống Thanh nghi ngờ nhìn Lưu Nghĩa: “trong 4 năm này, tớ không hề yêu ai, đâu có cần đến cậu bận tâm! Ồ, tớ biết rồi. Cậu đanh lấy tớ làm cớ, nghiên cứu thực hành với người đàn ông khác! Mau khai thật đi, có phải cậu đang yêu thầm Vũ Ngọc Bình không!”

“Không có đâu!” Lưu Nghĩa lập tức ngồi không yên, nói: “tớ đâu có thế!”

“Ha! Cậu còn dám nói không nữa? Nhìn kìa mặt cậu đỏ thành cái gì rồi” Tống Thanh lập tức phanh phui lời nói dối của Lưu Nghĩa: “còn dám già vờ với tớ, rõ ràng là cậu rất thích anh ta mà.”

“Ai chà, đúng thật là!” Lưu Nghĩa đẩy Tống Thanh ra: “nhanh đi tìm Hà Nhật Dương của cậu đi! Mặc kệ tớ đi!”

Cứ như vậy Tống Thanh bị Lưu Nghĩa đẩy ra cửa, cô đành bất lực lắc đầu.

Tiểu Nghĩa đang xấu hổ đúng không!

Tống Thanh hít một hơi thật sâu, cô quyết định đi tìm Hà Nhật Dương nói rõ mọi chuyện.

Lưu Nghĩa sau khi đẩy Tống Thanh ra ngoài, dựa người vào tường, hai tay che mặt, đúng là mặt rất nóng thật.

Cô cũng là con gái mà.

Chỉ là tính cách hơi con trai một chút thôi.

Cô đâu có lệch lạc giới tính.

Tất nhiên sẽ động lòng với con trai rồi.

Lưu Nghĩa nghĩ đến việc cả ngày gọi cho Vũ Ngọc Bình đều thấy tắt máy, không kìm nổi lại gọi thêm lần nữa.

Điện thoại vẫn trong tình trạng tắt máy.

Lạ thật đấy, anh ta đang bận cái gì vậy.

Bình thường anh ta nhiều việc thế, điện thoại vẫn luôn duy trì mở máy mà.

Nếu tắt máy, có phải đã xẩy ra chuyện gì không?

Vũ Ngọc Bình ở bên kia, Phương Khanh Hân đã cho người vớt điện thoại lên lâu rồi.

Trợ lý đã nhanh chóng mang điện thoại mới đến, Phương Khanh Hân chủ động cướp lấy điện thoại, tự tay lắp chiếc sim cũ vào điện thoại mới.

Vũ Ngọc Bình cũng không để ý, chỉ là thay cái sim điện thoại thôi, có phải gọi điện hay nhắn tin gì đâu.

Vừa đúng lúc này, Lưu Nghĩa gọi điện đến.

Phương Khanh Hân giả vờ vẫn chưa lắp được sim điện thoại, đã lén bật nút nghe, rồi cài đặt chế độ im lặng.

Phương Khanh Hân giả vờ vẫn đang cài đặt phần mềm, nói vơi Vũ Ngọc Bình: “Ngọc Bình, anh xem, khi nào chúng ta thú nhận với anh trai em chuyện của mình?”

“Tùy em thôi.” Vũ Ngọc Bình đang mải đọc sách, liền trả lời qua loa.

Đầu dây bên kia Lưu Nghĩa vừa thấy điện thoại nhấc máy thờ phảo nhẹ nhõm, nhưng cô chưa kịp mở lời, đã nghe thấy tiếng đối thoại của bên kia.

Lưu Nghĩa không lên tiếng, cứ như vậy để yên nghe họ nói.

Tiếng Phương Khanh Hân lại truyền qua: “em đúng là ngốc thật, sao lại làm rơi máy anh xuống bể chứ? Anh bỏ mặc tất cả đến đây với em, em lại gây ra họa lớn như vậy, không biết có làm lỡ việc của anh không.”

Tiếng của Vũ Ngọc Bình truyền đến: “không đâu. Nếu có việc gì quan trọng, trợ lý sẽ thông báo cho anh, chỉ là một cái điện thoại thôi, không cần bận tâm.”

Phương Khanh Hân nũng nịu nói: “anh lúc nào cũng khoan dung với em như vậy.”

“Ừ” Vũ Ngọc Bình trả lời rất nhỏ

Đầu dây bên kia Lưu Nghĩa âm thầm nghe nội dung đối thoại đời thường của họ, sự vội vàng vừa rồi như lập tức rơi vào núi băng, một trái tim đang rực cháy, dập tắt ngay tức khắc.

Biểu cảm trên khuôn mặt Lưu Nghĩa lập tức cứng đơ, thậm chí không hề thay đổi, cứ giữ nguyên âm thầm nghe họ đối thoại xong.

Bảo sao anh ta không qua đây.

Hóa ra anh ta đi tìm Phương Khanh Hân rồi.

Vừa rồi Phương Khanh Hân nói cái gì? Cô ta nói, thú nhận với Phương Mạn Luân quan hệ của hai người?

Quan hệ gì đây?

Quan hệ gì mà phải thú nhận chứ?

Quan hệ yêu đương sao?

Hô hô hô hô.

Nếu anh và Phương Khanh Hân là quan hệ yêu đương, vậy tôi là cái gì chứ?

Có phải tên đại tình thánh Vũ Ngọc Bình anh rảnh quá không có việc làm rồi đi lăng nhăng không?

Thật là hô hô hô hô rồi.

Lưu Nghĩa tôi trong mắt anh, hóa ra lại hèn đến thế sao?

Lưu Nghĩa không lên tiếng, cô tắt ngay điện thoại, cho luôn số điện thoại Vũ Ngọc Bình vào danh sách đen, Wechat, Zalo, Viber tất cả đều xóa hảo hữu và cho vào danh sách đen hết.

Đúng, Lưu Nghĩa tôi tuy tính hơi đàn ông.

Đúng, Lưu Nghĩa tôi không dịu dàng như những đứa con gái khác.

Đúng, Lưu Nghĩa tôi tuy gia thế không hiển hách và dung mạo cũng không đẹp

Nhưng tất cả những thứ này không thể trở thành lý do anh trà đạp tôi.

Vũ Ngọc Bình, anh hãy cút đi!

Lưu Nghĩa xóa xong tất cả hảo hữu, nằm bẹp người xuống ghế sofa, cứ thế ngẩn ngơ nhìn lên trần nhà.

Chiếc đèn pha lê đẹp và tinh tế, phát ra những ánh sáng vàng khiến người nhìn chóng mặt.

Tâm trạng Lưu Nghĩa rối bời, trong đầu cứ nói đi nói lại một câu nói: “nếu anh coi tôi là kẻ thứ ba, vậy tại sao lại lừa dối tôi một cách nghiêm túc như thế.

Vừa rồi chắc là mình không nghe nhầm đâu.

Chắ có ai chẳng may ấn vào nút nghe, mình mới nghe được những đối thoại đời thường đến vậy.

Vì cách họ nói chuyện rất nhẹ nhàng tự nhiên, chắc chắn không phải ghi âm, không phải cố tính nói ra.

Vậy, Vũ Ngọc Bình, rốt cuộc là anh muốn gì.

Một Phương Khanh Hân còn chưa đủ, nên anh đã kéo thêm tôi vào sao?

Hô hô hô, những đứa con gái khác có lẽ sẽ vì tiền tài và địa vị của anh, chọn cách đồng ý.

Nhưng Lưu Nghĩa tôi, không cần gì hết!

Kẻ làm nhục ta, ta sẽ trả lại gấp trăm lần!

Lưu Nghĩa tức quá bật người dậy, lấy chiếc gối trong tay làm bao cát, đập thật mạnh rất lâu.

Đánh xong cái cuối cùng, Lưu Nghĩa đứng thẳng người lên, rút điện thoại ra gọi: “Trần Chí Khuê, em là Lưu Nghĩa.”

Đầu dây bên kia có tiếng vui mừng khôn xiết: “Tiểu Nghĩa! Sao em lại nhớ gọi điện cho anh đấy?”

Lưu Nghĩa bình tĩnh nói: “em chỉ hỏi anh, những lời anh nói trước đây giờ còn hiệu lực không?”

“Có, có hiệu lực! Có hiệu lực cả đời!” Trần Chí Khuê lập tức thề, nói tiếp: “chỉ cần em gật đầu, anh, chuyện gì anh cũng nghe em hết!”

“Được, giờ em cần một bạn trai tạm thời, Tức là giả vờ, anh hiểu chứ?” Lưu Nghĩa nói một cách rất đơn giản và rất thô: “em sẽ gửi cho anh vị trí hiện tại của em, anh có thời gian thì qua đây, làm bạn trai tạm thời của em mấy ngày.”

“Tạm thời sao? Cả cuộc đời cũng được.” Trần Chí Khuê lập tức trả lời

“Nói ít thôi, có đến không?” giọng Lưu Nghĩa lạnh tanh.

“Đến đến đến, đến ngay đây!” Trần Chí Khuê lập tức gật đầu lia lịa trả lời: “Tiểu Nghĩa, đây là đang xảy ra chuyện gì vậy?”

“Không có gì, chỉ là để cho một người dập tắt hy vọng thôi.” Lưu Nghĩa vẫn tiếp tục trả lời lạnh tanh: “cả đời này, chỉ có thể là Lưu Nghĩa tôi đá người khác! Không đến lượt người khác đá tôi!”

Nói xong, cạch một tiếng, Lưu Nghĩa đã tắt điện thoại.

Đầu bên kia Trần Chí Khuê suy nghĩ mãi, cuối cùng cũng hiểu ý của câu nói này!

Trời đất tôi ơi!

Tiểu Nghĩa yêu rồi?

Tiểu Nghĩa lại thất tình rồi?

Đây là chuyện hồi nào vậy!

Sao anh không biết chút gì vậy?

Mặc kệ thôi, qua đó nhanh đi!

Nếu không, Lưu Nghĩa lại bị người khác cướp mất đấy!

Phương Khanh Hân thấy Lưu Nghĩa lặng lẽ cúp điện thoai, khóe miệng nở một nụ cười đắc ý, nhẹ nhàng xóa ghi nhớ cuộc gọi, rồi đưa điện thoại cho Vũ Ngọc Bình: “được rồi, phần mềm anh cần đều xong rồi. Thật là xin lỗi, làm lỡ bao nhiêu thời gian của anh.”

“Không sao, ngày mai anh phải qua chỗ Tiểu Nghĩa và Thanh Thanh rồi. Việc ở đây em cứ tự lo. Chỉ cần Tiểu Nghĩa đồng ý, anh đóng kịch với em cũng không sao đâu.” Vũ Ngọc Bình đứng dậy: “em nghỉ ngơi đi, anh về trước đây.”

Truyện convert hay : Tuyệt Phẩm Con Rể

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio