Tống Thanh không biết nên nói gì mới tốt.
Những lời Lưu Nghĩa nín nhịn suốt một buổi tối, cuối cùng cô cũng nói ra với Tống Thanh.
Tuy Tống Thanh muốn khuyên bảo Lưu Nghĩa, nhưng Lưu Nghĩa nói cũng đúng, một lần là trùng hợp, hai lần vẫn trùng hợp, ba lần còn coi là trùng hợp được sao?
Nếu như Vũ Ngọc Bình với Phương Khanh Hân chỉ là bạn bè, vậy thì bạn bè của hắn ta nhiều như thế, tại sao chỉ đối xử đặc biệt với Phương Khanh Hân?
Nếu như Phương Khanh Hân chỉ là người bình thường thì không nói làm gì.
Nhưng Phương Khanh Hân lại là cô gái mà Vũ Ngọc Bình từng yêu thầm, từng điên cuồng theo đuổi.
Chuyện như thế này, giải thích làm sao cho rõ ràng đây?
Hơn nữa, trước kia Vũ Ngọc Bình từng là một tên sát gái, đây cũng là sự thật.
Với tư cách là ông chồng quốc dân, trước giờ xung quanh hắn ta chưa từng thiếu con gái.
Không phải các cô hotgirl trên mạng thì cũng là Ảnh hậu, Thiên hậu mới nhận giải, dù sao từ trước tới hắn ta chưa cô đơn bao giờ.
Hắn ta cũng có kinh nghiệm đối phó với vài cô gái cùng lúc.
Nếu nói một cách không khách sáo, Vũ Ngọc Bình thực sự có bản lĩnh để vừa theo đuổi Phương Khanh Hân, vừa “câu” Lưu Nghĩa.
Tống Thanh không dám cam đoan rằng Vũ Ngọc Bình không có vấn đề gì.
Dù sao thì lúc trước Phương Khanh Hân là người trong lòng, là bông sen trắng của Vũ Ngọc Bình.
Cô cùng từng được biết đến thủ đoạn của Phương Khanh Hân.
Chuyện này thực sự khó để giả bộ trong sạch.
Lưu Nghĩa nói: “Cho nên, Thanh Thanh à, tớ phải làm sao đây? Tớ là Lưu Nghĩa mà, tớ không phải bất kì người phụ nữ nào khác! Tớ có tôn nghiêm của mình, tớ có lòng kiêu ngạo của tớ chứ! Trong thế giới của tớ, tuyệt đối không cho phép mình bị đá! Cho nên, tớ gọi sư huynh đến, đóng giả bạn trai của tớ. Tớ vừa đi tìm Vũ Ngọc Bình để ngả bài, tớ nói với anh ta, tớ đã có bạn trai rồi, từ nay trở đi tớ và anh ta chỉ là bạn bè bình thường thôi.”
“Đóng giả bạn trai! Phụt! Có cần phải buồn cười vậy không! Tại sao mấy người xung quanh tớ ai cũng chơi trò này vậy! Trịnh Bảo tìm tớ để đóng giả bạn gái, cậu tìm sư huynh của cậu để đóng giả bạn trai!” Tống Thanh không thể kiềm chế được nữa: “Cậu nói xem, cậu như thế có được không hả! Sư huynh kia của cậu thực sự không có vấn đề gì sao? Cậu chắc chắn là mình không tự tìm phiền phức chứ?”
Lưu Nghĩa cáu kỉnh nói: “Không để ý nhiều như thế được! Làm gì còn hơi sức mà quan tâm cái này? Cứ giải quyết được Vũ Ngọc Bình đã! Còn về sư huynh của tớ, chắc không đến mức ấy đâu nhỉ?”
Tống Thanh bất lực lắc lắc đầu: “Rối tinh rối mù hết cả lên rồi! Tình cảm của chúng ta tại sao lại lộn xộn lên hết thế này!”
“Tớ cũng có cảm giác như thế. À phải rồi, tối qua cậu nói chuyện với Hà Nhật Dương thế nào rồi?” Lưu Nghĩa hỏi ngược lại Tống Thanh: “Anh ta nói với cậu thế nào về chuyện của Trịnh Bảo?”
Tống Thanh đáp lời: “Anh ấy nói, anh ấy sẽ xử lý chuyện này. Anh ấy còn nói, tớ không cần hỏi quá nhiều, chỉ cần đợi kết quả là được rồi.”
Lưu Nghĩa gật gật đầu: “Đây đúng là tác phong của Hà Nhật Dương. Cũng được, chuyện này cứ để anh ta xử lý là được rồi. Cậu không ra mặt, cũng đỡ sợ cậu mềm lòng hay lúng túng.”
Tống Thanh bật ra tiếng cười khổ: “Tớ sợ Hà Nhật Dương không vui sẽ làm gì đó với Trịnh Bảo. Trịnh Bảo không phải đối thủ của anh ấy đâu!”
“Cái này thì đúng.” Lưu Nghĩa gật gật: “Về phương diện sức chiến đấu thì Hà Nhật Dương lúc nào cũng mạnh như thế cả. Trong game, DPS (damage per second, chỉ số sát thương tính theo thời gian) của anh ta luôn khiến người ta kinh hoàng, chẳng trách anh ta là đại thần mà cả server phải nể phục. Trong cuộc sống thực, khả năng đánh cận chiến của anh ta đỉnh cao vô cùng. Đừng nghĩ tớ là tuyển thủ quyền anh, tớ và sư huynh cộng lại cũng không phải đối thủ của Hà Nhật Dương. Trịnh Bảo bị tớ chế ngự trong một chiêu, thế nên, nếu Hà Nhật Dương muốn “xử gọn” Trịnh Bảo, anh ta không cần người hỗ trợ, chỉ một chiêu là xong.”
Sắc mặt Tống Thanh có phần thay đổi: “Chắc sẽ không đánh nhau thật chứ?”
Lưu Nghĩa vỗ vỗ vai Tống Thanh mà nói: “Cái này chắc là không đâu. Hà Nhật Dương vẫn chưa đến mức độ phải dùng vũ lực để chinh phục thiên hạ. Anh ta là đế vương cơ mà!”
Khi Tống Thanh đang thảo luận với Lưu Nghĩa về việc đối phó với Trịnh Bảo, lúc này Trịnh Bảo đã tới bên ngoài căn phòng của Hà Nhật Dương.
Trịnh Bảo không thể không tới.
Vì đích thân Hà Nhật Dương mời.
Trên thế giới này, không ai dám từ chối lời mời của Hà Nhật Dương?
Ừm, ngoại trừ Tống Thanh.
Trịnh Bảo vừa vào phòng đã cảm nhận được một luồng áp lực, chèn ép đến mức hắn gần như không dám ưỡn thẳng lưng.
Hà Nhật Dương mặc bộ đồ thoải mái với quần áo dài tay màu trắng bạc, ngồi trên ghế sô pha đơn, vừa nho nhã vừa khí phách.
Hắn ngồi vào đó, đã là đế vương thiên hạ rồi.
“Hà tổng.” Trịnh Bảo không khỏi cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào khuôn mặt Hà Nhật Dương.
Khí thế ấy quá đáng sợ.
Không chỉ là uy thế từ địa vị, uy nghiêm của bản thân hắn còn nhiều hơn.
Mấy năm trở lại đây, Trịnh Bảo luôn phải sống một cuộc sống như liếm máu trên lưỡi dao, vì thế hắn vô cùng nhạy cảm với khí thế này.
Hắn vừa bước chân vào cửa đã phán đoán ra được cấp độ nguy hiểm của Hà Nhật Dương, gần như tương đương với boss trước kia của hắn.
Không, thậm chí còn đáng sợ hơn boss của hắn!
“Ngồi.” Hà Nhật Dương nhẹ nhàng lên tiếng, cho dù chỉ là một chữ cũng khiến sau lưng Trịnh Bảo rịn ra một lớp mồ hôi.
“Cảm ơn Hà tổng.” Trịnh Bảo ngoan ngoãn ngồi lên ghế sô pha đối diện với Hà Nhật Dương.
Lý Xuân bưng trà lên, đặt trước mặt Trịnh Bảo.
Nhưng Trịnh Bảo không dám đụng tới.
“Mời anh đến, là vì có chuyện muốn hỏi thăm.” Hà Nhật Dương nho nhã cất tiếng: “Nghe nói, sức khỏe của mẹ anh không tốt lắm?”
“Vâng.” Thực ra Trịnh Bảo đã biết mục đích hôm nay Hà Nhật Dương mời mình đến.
Hắn chỉ thấy không cam tâm thôi.
Thế nhưng giờ phút này, hắn thấy hối hận rồi.
Hắn không nên thấy không cam tâm!
Hắn không có tư cách ganh đua cùng Hà Nhật Dương!
Trừ khi hắn thật sự không muốn sống nữa!
Không, trừ khi hắn dám lấy tính mạng của ba mẹ mình ra đánh cược!
Ai bảo đế vương của đế quốc ánh sáng phải là một người hòa nhã thân thiện chứ?
Hà Nhật Dương này chiếm giữ vị trí đế vương của đế quốc ánh sáng, nhưng thủ đoạn của hắn tàn nhẫn không kém bất cứ vị quân chủ nào của đế quốc bóng tối!
“Ung thư não đúng là bệnh nan y mà.” Hà Nhật Dương khẽ gật đầu: “Vốn dĩ, nếu phát hiện sớm, vẫn có thể điều trị một chút.”
Trịnh Bảo không lên tiếng.
“Tôi có thể lấy được thuốc đặc hiệu, kéo dài tính mạng của bệnh nhân. Tuy nhiên chỉ kéo dài được trong nửa năm.” Hà Nhật Dương nói đến đây lập tức dừng lại.
Những câu sau đó, hắn không cần nói nữa.
Hai mắt Trịnh Bảo sáng ngời lên!
Phải biết rằng, bác sĩ đã thông báo mẹ hắn chỉ có thể sống mười mấy ngày nữa thôi!
Cho dù chỉ là nửa năm, hắn cũng không muốn bỏ cuộc!
Hắn ở bên ngoài bốn năm, chưa từng báo hiếu được cho ba mẹ, đây là tiếc nuối lớn nhất trong cuộc đời Trịnh Bảo.
Mà bây giờ Hà Nhật Dương lại nói, có thể kéo dài tính mạng của mẹ hắn thêm nửa năm.
Trong nửa năm, hắn có nhiều thời gian để bù đắp cho mẹ!
Trịnh Bảo lập tức hiểu ra, mục đích khi Hà Nhật Dương nói câu này là để trao đổi điều kiện!
Mà điều kiện hắn cần, không cần nói cũng hiểu, chắc chắn liên quan đến Tống Thanh!
Trịnh Bảo hiểu ra điều này mà thấy lòng cay đắng.
Năm đó vì sao hắn lại cố chấp như vậy?
Cô gái tốt như thế, tất nhiên đàn ông trên khắp thế giới này đều thích!
Nếu như khi ấy hắn không đi Nepal leo núi, có phải đã kết hôn cùng Tống Thanh từ lâu rồi không?
Vậy thì người hạnh phúc có phải sẽ là hắn không?
Nhưng mà, đâu có “nếu như”.
Hắn chỉ có thể trơ mắt mà bỏ lỡ cô gái ấy.
“Tôi hiểu ý của anh.” Trịnh Bảo lí nhí. “Tôi sẽ chủ động đi tìm ba mẹ để nói rõ tình hình. Chỉ là, loại thuốc đặc hiệu kia thực sự có thể kéo dài sự sống sao?”
Hà Nhật Dương giơ tay, Lý Xuân bưng một chiếc hộp tới, đặt trước mặt Trịnh Bảo.
Khóe miệng Hà Nhật Dương khẽ nhếch lên: “Đây là một sản phẩm của trung tâm nghiên cứu bên Anh quốc, trước giờ không được bày bán trên thị trường, chỉ sử dụng cho nội bộ. Tôi cũng không sợ phải nói thật cho anh biết, thứ thuốc này có tác dụng phụ. Ngoài dùng cho nghiên cứu y học, nó rất ít khi được dùng cho người sống. Nhưng thuốc này thực sự có thể kéo dài sự sống. Nếu như mẹ anh có khả năng hồi phục, tự nhiên có thể dùng loại thuốc này. Nhưng mà...”
“Tôi hiểu.” Trịnh Bảo nghiến răng nói: “Tôi biết nên làm thế nào! Cảm ơn Hà tổng đã thành toàn.”
Trịnh Bảo run rẩy cầm hộp thuốc trước mặt lên, đứng dậy: “Tôi sẽ không để anh phải thất vọng đâu!”
“Tốt lắm, đúng là một người thông minh.” Hà Nhật Dương khẽ cười: “Lý Xuân, tiễn khách.”
Trịnh Bảo khẽ khom lưng chào Hà Nhật Dương rồi quay người rời khỏi phòng.
Tiễn Trịnh Bảo đi rồi, Hà Nhật Dương vươn vai: “Chuyện đơn giản thế này mà để Thanh Thanh phải băn khoăn bao nhiêu lâu. À phải rồi, Ngọc Bìnhnên đến rồi nhỉ?”
Lý Xuân tiễn Trịnh Bảo đi rồi quay lại trả lời rằng: “Vâng, Văn thiếu đã đến cửa khách sạn rồi, nhưng vừa nãy nhận được một cuộc gọi, lại đi rồi.”
Hà Nhật Dương thở dài: “Ngọc Bìnhhồ đồ rồi!”
Lý Xuân nói: “Có lẽ do nguyên nhân tính cách khác biệt.”
Hà Nhật Dương gật đầu như có gì đó suy ngẫm.
“Tổng giám đốc, ban nãy hai thiếu gia Phan Thịnh và Phan Ly gửi tin nhắn cho anh, hỏi vị trí của anh, có trả lời không ạ?” Tiểu Đông bước tới hỏi ý kiến: “Hơn nữa hai vị thiếu gia còn dùng điện thoại cá nhân.”
“Điện thoại cá nhân?” Hà Nhật Dương khẽ nhướn mày: “Đưa điện thoại cho tôi.”
Tiểu Đông lập tức đưa điện thoại cho Hà Nhật Dương.
Hà Nhật Dương gọi thẳng vào số máy của Phan Thịnh và Phan Ly.
Số điện thoại này là số điện thoại chuyên dụng của họ.
Trừ khi có chuyện đặc biệt, nếu không sẽ không dùng đến.
Quả nhiên, điện thoại vừa có tín hiệu, giọng điệu của Phan Thịnh đã có vẻ không ổn lắm: “Nhật Dương, cậu đang ở đâu?”
“Tôi ở chỗ Thanh Thanh, sao thế? Không phải hai cậu đang ở thành phố W tham gia offline của trò chơi hay sao? Sao lại dùng đến điện thoại này?” Hà Nhật Dương hỏi.
“Một lời khó nói hết.” Phan Thịnh nói: “Bên này xảy ra chút vấn đề, sau khi các cậu đi, chúng tôi cũng đi luôn. Không nói mấy câu thừa thãi nữa, Nhật Dương, bên phía Phương Mạn Luân cậu có cho người đi theo không?”
“Có vài người, sao thế?” Trực giác của Hà Nhật Dương cảm thấy có vấn đề rồi.
“Người của tôi đối đầu với người của Phương Mạn Luân, tổn thất vô cùng nghiêm trọng.” Ngữ khí của Phan Thịnh càng ngày càng tệ: “Phương Mạn Luân hợp tác với Sùng Minh rồi.”
“Hửm?” Đồng tử của Hà Nhật Dương mở to: “Cái gì? Thế thì thú vị đây!”
“Bởi vì người của tôi theo sát Phương Mạn Luân nên bị phát hiện rồi, mười mấy thuộc hạ của tôi bị xử lý hết.” Phan Thịnh nói: “Bây giờ tôi đang ở chỗ Phan Ly điều tra tình hình, cho nên mới hỏi cậu có theo dõi được nơi Phương Mạn Luân dừng chân không. Bên chỗ tôi đã mất liên lạc rồi.”
Hà Nhật Dương lập tức bảo Tiểu Đông điều tra tung tích Phương Mạn Luân, lát sau Tiểu Đông đưa địa chỉ cho Hà Nhật Dương, Hà Nhật Dương nói với điện thoại: “Quả nhiên rất thú vị. Phương Mạn Luân đang ở vị trí cách tôi không xa, hiển nhiên cũng đến vì Thanh Thanh. Nhưng thú vị ở chỗ, hắn chỉ ở gần đây, chứ không tiến lại gần. Chắc hẳn lần này hắn đến không chỉ vì mỗi Thanh Thanh. Thế nào? Các cậu có suy nghĩ sao?”
“Xử hết bao nhiêu người của tôi, tôi nuốt không trôi cục tức này.” Phan Thịnh nghiến răng nghiến lợi: “Nhưng nếu như hắn hợp tác cùng Sùng Minh, tôi không thể hành động thiếu suy nghĩ được.”
“Hợp tác cùng Sùng Minh? Chuyện này quả thật rất thú vị, tôi cũng muốn chen một chân rồi đây.” Hà Nhật Dương khẽ cười.
Truyện convert hay : Cự Phú Con Rể