Tống Linh dường như không có gì bất ngờ, gật đầu nói: “Cậu nói tiếp đi.”
“Những lời em muốn nói, thực ra đều nằm trong máy tính này, anh có thể kiểm chứng. Đương nhiên, việc mẹ em đào mộ của bố vợ, là sự thật không thể gạt bỏ. Em không phủ nhận lỗi lầm này. Em chỉ cố gắng hết sức để bù đắp lại.” Hà Nhật Dương dùng thái độ thành khẩn nhìn Tống Linh.
Ánh mắt Tống Linh lóe lên một cái, hơi vuốt cằm.
Nhiều năm nay, anh ta cũng đã dần có phong thái của một người lãnh đạo.
Hà Nhật Dương đối mặt với Tống Linh, thái độ vẫn không thay đổi, sau khi nói xong những lời này, lập tức nói tiếp: “Mặc dù Thanh Thanh vẫn chưa nhớ lại hoàn toàn, nhưng những tài sản vốn thuộc về Thanh Thanh, em đã cho người chuyển qua toàn bộ rồi. Cho dù, tương lai của em cùng Thanh Thanh có như thế nào, trong lòng em, cô ấy mãi mãi là vợ của em.”
Nghe thấy những lời này của Hà Nhật Dương, Tống Linh lúc này mới nở nụ cười hài lòng.
Hà Nhật Dương đã sớm biết anh vợ tham tiền, cũng biết rằng nói những lời này nhất định sẽ làm anh ta hài lòng.
Có cái này làm cơ sở, Hà Nhật Dương nói ra chuyện xảy ra lúc trước một cách êm tai.
Quả nhiên, độ chấp nhận của Tống Linh rất cao, hầu như đã chấp nhận toàn bộ lời giải thích của Hà Nhật Dương.
Tống Linh cầm lấy máy tính, xem lướt qua rất nhanh.
Bản thân anh ta là một hacker, liếc mắt một cái đã có thể nhìn ra tư liệu này có phải làm giả hay không.
Rất nhiều hình ảnh dù kỹ thuật ps có tốt đến đâu, cũng sẽ có dấu vết.
Tống Linh nhìn từ đầu đến cuối, tư liệu này rất đầy đủ.
Bao gồm cả đời sống của Jenny.
Những cái này tuy có thể làm giả, nhưng đối với người trong ngành mà nói, hoàn toàn không cần.
Bởi vì Tống Linh có thể xâm lấn tài khoản và tư liệu của bọn họ bất kỳ lúc nào, lấy đi tài liệu về Jenny.
Bởi vậy, làm giả trước mặt Tống Linh là việc ngu xuẩn nhất.
Xem xong tư liệu, khóe miệng Tống Linh cong lên một cái.
Hai người đàn ông nhan sắc đỉnh cao, cứ như vậy mà nhìn đối phương.
Hà Nhật Dương cố gắng bày tỏ thành ý của mình hết sức có thể, Tống Linh quan sát kỹ đối phương.
“Xem ra, cái phần mộ này của thiên đế, không phải là kết cục, mà là sự khởi đầu mới.” Tống Linh thở dài một tiếng, nói: “Hiện tại muốn làm rõ xem các người ở phần mộ đã xảy ra chuyện gì, chỉ sợ cũng không làm được. Sau này, tôi có đi điều tra xung quanh mộ, tất cả những thông đạo mà tôi đi vào đều bị phong tỏa. Cho dù có cổ vật bằng đồng cũng không mở được cánh cửa đó đúng không?”
Hà Nhật Dương gật đầu: “Chính xác. Lúc chúng em đi vào cái lăng mộ đó, cổ vật bằng đồng cũng đã bị cửa lớn nuốt mất. Đó là cơ hội duy nhất. Muốn mở lại một lần nữa, chắc phải chờ ba nghìn năm sau.”
Tống Linh nói: “Cho nên cậu cùng Thanh Thanh mất trí nhớ là một sự bí ẩn. Được rồi, tạm thời không nói đến chuyện các người mất trí nhớ. Nói về dự định của cậu một chút đi.”
“Anh, những gì em nói đã rất rõ ràng rồi. Tiếng “anh” này, em đã nói ra rồi, sẽ không thu hồi lại đâu.” Hà Nhật Dương thành khẩn nói: “Em và Thanh Thanh sẽ không xa nhau. Về mặt pháp luật, em và Thanh Thanh vẫn chưa ly hôn, em vẫn là con rể của nhà họ Tống. Về sau vẫn là như thế.”
“Cậu muốn thăm dò thái độ nhà họ Tống từ tôi ư?” Tống Linh cười như không cười, nhìn Hà Nhật Dương.
“Đúng.” Đối với người thông minh, Hà Nhật Dương luôn thẳng thắn thành khẩn: “Em hy vọng có được sự giúp đỡ của anh.”
“Đối với chuyện này, thái độ nhà họ Tống quả thật rất vi diệu.” Tống Linh nói: “Mẹ tôi tuy đã ly hôn với ba tôi từ rất sớm, nhưng bọn họ dù sao cũng là vợ chồng. Trong lòng không thể không có chút khúc mắc nào được. Chỉ là mẹ tôi thuộc dòng dõi có học, có chuyện gì sẽ không bộc lộ rõ trên mặt. Phía bà ngoại tôi thì cũng ổn, chỉ cần cậu có thể khiến bọn nhỏ chấp nhận cậu thì chướng ngại về cơ bản là không lớn. Về phần tôi.”
Tống Linh nói tới đây liền cười cười: “Chướng ngại của tôi cũng không lớn. Năm đó Thanh Thanh vì ở bên cậu, đã trải qua những uất ức gì, đấu tranh như thế nào, quyết định ra sao, tôi đều rất rõ. Bốn năm nay, tôi vẫn luôn chú ý đến cậu. Cũng may, cậu không làm tôi thất vọng. Nếu lúc cậu đang quên Thanh Thanh mà có quan hệ không minh bạch với người phụ nữ khác, tôi sẽ không bao giờ đứng về phía cậu.”
Hà Nhật Dương tuy vẫn bình tĩnh như vậy, nhưng mồ hôi toát ra ở sau lưng.
May mà mấy năm nay, hắn không có hứng thú với những người phụ nữ khác.
Nếu không, chắc đã gặp nguy rồi.
Phải biết rằng, Thanh Thanh quan tâm để ý đến anh trai cô nhất.
Năm đó, có thể vì anh trai mà chịu ủy khuất đi lấy chồng, bây giờ đương nhiên cũng sẽ vì anh trai mà chần chừ lưỡng lự.
Con đường về nhà thật là không dễ dàng.
“Đúng, cho dù em có mất đi trí nhớ, thì trái tim và con người em cũng chỉ thuộc về Thanh Thanh mà thôi.” Hà Nhật Dương lại một lần nữa bày tỏ sự chân thành: “Phía Thanh Thanh, xin anh cứ yên tâm. Chỉ cần em còn sống, sẽ không có ai có thể khiến Thanh Thanh tủi thân nữa. Chỉ là.”
Khóe mắt Tống Linh giơ lên: “Chỉ là?”
“Chỉ là, em có một chuyện, muốn xin ý kiến của anh.” Hà Nhật Dương thật sự đã hạ thái độ xuống, Tống Linh nghe vậy nhất thời nở nụ cười: “Cậu nói đi. Có thể khiến Hà Nhật Dương cậu hạ thái độ như thế, thật đúng là hiếm thấy. Thành ý của cậu, tôi đã thấy được rồi, có chuyện gì cứ nói thẳng đi.”
“Nghe nói, Sùng Minh đang nắm trong tay một số lượng lớn đồ cổ. Hơn nữa hắn định bán ra. Không ít trong đó là di vật văn hóa từ thời Viên Minh Viên chúng ta, em tính xơi số hàng này, lấy danh nghĩa của Thanh Thanh quyên tặng cho viện bảo tàng quốc gia Cố Cung. Như vậy, Thanh Thanh mới có thể đứng vững chân ở trong nước. Dù sao, lỗ hổng bốn năm kia đã khiến con người trước đây của cô ấy gần như biến mất hoàn toàn. Có điều, người muốn xơi số hàng này không chỉ có mình em mà còn có người khác.” Hà Nhật Dương nói đến đây liền dừng lại.
Tống Linh lập tức cười như không cười, nhìn Hà Nhật Dương: “Cho nên. Cậu muốn tôi đi hỏi thăm Sùng Minh? Năm đó, cậu đã từng truy sát hắn, không tiện trực tiếp tìm hắn?”
“Đủ loại nguyên nhân ạ.” Hà Nhật Dương cũng không phủ nhận.
“Vậy cậu định thuyết phục tôi như thế nào?” Tống Linh dựa vào ghế: “Nếu chỉ có chút lợi ích đó, thì không thể thuyết phục tôi được.”
“Không biết anh đánh giá như thế nào về Sùng Minh?” Hà Nhật Dương cũng tựa vào ghế, lười biếng thảnh thơi, như hoàn toàn không thèm để ý đến câu hỏi hùng hổ hăm dọa này của Tống Linh.
“Không phải kẻ tốt. Nhưng xấu cũng có thể chấp nhận được.” Tống Linh đánh giá về Sùng Minh không chút khách khí.
Hà Nhật Dương nhịn không được nở nụ cười, gật đầu nói: “Em cũng nghĩ như vậy. Anh nên biết, họ Hà nhà em luôn duy trì quan hệ thân mật với các nguyên thủ quốc gia. Đôi khi, Nhà họ Hà thậm chí có thể can dự vào việc tổng tuyển cử của những quốc gia này. Nhà họ Hà có thể nói là người phát ngôn của đế quốc quang minh. Sùng Minh hoàn toàn tương phản với em, hắn hợp tác với không ít thế lực của thế giới hắc ám, chơi bịt mắt bắt dê với không ít quốc gia, kiếm được khoản lợi nhuận kếch xù, hình thành lên một cái máy thu lợi phi pháp khổng lồ. Hắn có thể nói là người phát ngôn của đế quốc hắc ám.”
Tống Linh gật gật đầu.
“Anh, anh nói xem, người phát ngôn của đế quốc quang minh với người phát ngôn của đế quốc hắc ám, nếu phát sinh va chạm sẽ xảy ra hậu quả gì? Nếu hai bên cứ giữ hòa bình, hoạt động trong phạm vi có thể chấp nhận được, hơn nữa còn thu được những lợi ích tương ứng, thì hậu quả lại như thế nào?” Hà Nhật Dương tự tin cười: “Bất kỳ quốc gia nào, quang minh và hắc ám đều cùng tồn tại. Huống chi thế giới này chứ? Mỗi quốc gia cũng đều cho phép hắc ám tồn tại ở một mức nhất định, đó là vì cái gì? Đương nhiên để cùng được hưởng lợi. Có rất nhiều việc cần đến những người của đế quốc hắc ám thực hiện.”
“Sau đó thì?” Tống Linh hỏi.
Hà Nhật Dương, ngón tay gõ trên mặt bàn, giọng nói tuy rất nhẹ nhưng lại nói năng có khí phách: “Nhà họ Tống có nhiều thế hệ trung lương, vì nước vì dân, một lòng trung thành đến chết. Việc này như bom nổ chậm, nếu Sùng Minh không xử lý tốt, rất có khả năng sẽ thông qua anh, đem vinh quang hàng trăm năm của nhà họ Tống hủy hoại trong chốc lát. Vậy, anh bằng lòng đứng nhìn những chuyện đó xảy ra sao?”
Sắc mặt Tống Linh hơi đổi.
“Nhưng mà, nếu chúng ta ngăn chặn quả bom hẹn giờ này trước đó, vậy kết quả sẽ đương nhiên không như thế. Anh là công thần của nhà họ Tống, là công thần của quốc gia. Cớ sao mà không làm?” Hà Nhật Dương nhẹ nhàng nói: “Chẳng lẽ anh còn muốn phủ nhận với em rằng anh không có quan hệ gì với Sùng Minh sao? Mặc kệ hai người rốt cuộc có phải bạn bè hay không, dựa vào tần suất hai người hoạt động hỗ trợ lẫn nhau, chắc chắn trong lòng anh Năm đã rõ. Cứ cho rằng không nghĩ cho chính mình, chẳng lẽ anh cũng không suy nghĩ cho Thanh Thanh cùng nhà họ Tống sao? Anh Năm ở bộ công an nhưng lại có cơ sở ngầm và mạng lưới tình báo của riêng mình, không có việc gì có thể vượt qua con mắt anh Năm. Anh Năm sở dĩ án binh bất động, thứ nhất là bởi vì em đã nhắm vào Sùng Minh, thứ hai chính là bởi vì anh.”
Sắc mặt Tống Linh bỗng nhiên thay đổi lớn.
Không thể không thừa nhận, Hà Nhật Dương đúng là cao thủ về đàm phán.
Rõ ràng là việc thu lợi cho chính mình, hắn lại có thể dùng nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu đem lợi ích đó đặt lên người khác, còn bản thân mình thì hoàn toàn sạch sẽ.
“Được rồi. Tôi thừa nhận những gì cậu nói đều có lý.” Tống Linh cười khổ một tiếng: “Chắc không có ai có thể đàm phán thắng được cậu.”
“Đó là bởi vì trái tim anh luôn hướng về những người trong gia đình thôi.” Trên mặt Hà Nhật Dương cũng không hiện lên ý cười, đáy mắt chỉ có sự chân thành: “Còn em, cũng là người lấy gia đình làm trọng. Em và Thanh Thanh là vợ chồng, chuyện nhà họ Tống chính là chuyện của em. Em không thể làm cho người nhà mình khó xử.”
“Được rồi, tôi giúp cậu.” Tống Linh thở dài một tiếng: “Tôi sẽ cố hết sức.”
“Có những lời này của anh, Nhật Dương an tâm rồi.” Hà Nhật Dương mỉm cười nói: “Em cũng không giữ anh lại nữa. Hiện tại Thanh Thanh chắc vẫn đang bận, có lẽ cũng không rảnh để gặp anh. Hôm nào, em sẽ cùng Thanh Thanh về nhà họ Tống, chính thức nhận lỗi với mẹ và bà ngoại.”
Tống Linh gật đầu hài lòng: “Được, tôi về trước đây.”
Lúc Hà Nhật Dương đàm phán với Tống Linh, Phan Thịnh cuối cùng cũng tìm thấy Sùng Minh trước một bước.
Lúc hai anh em song sinh Phan Thịnh, Phan Ly cùng nhau đứng trước mặt Sùng Minh, vẻ mặt Sùng Minh hoàn toàn ngạc nhiên không ngờ tới.
“Thủ đoạn hay. Trên thế giới này, người có thể khóa chân ta lại quả thật không có mấy người.” Sùng Minh hoàn toàn không sợ sệt, nhìn thẳng Phan Thịnh, Phan Ly: “Ai sai các người tới đây vậy? Hà Nhật Dương?”
Phan Thịnh, Phan Ly đồng thời nở nụ cười: “Ngài Sùng Minh quả nhiên là người thông minh, như vậy, mục đích mà chúng tôi đến đây, Ngài Sùng Minh chắc cũng đã biết?”
Sùng Minh gật đầu: “Thế nhưng, ta cũng chưa nói sẽ đáp ứng yêu cầu của các người.”
Phan Thịnh cúi đầu mỉm cười, nói: “Trước khi tôi đến, Nhật Dương đã nhờ tôi chuyển lời cho Ngài Sùng Minh. Nhật Dương nói, nếu Ngài Sùng Minh có hứng thú, các người có lẽ thực sự có thể trở thành người một nhà rồi đấy. Câu này là nguyên văn lời nói của Nhật Dương.”
Quả nhiên, sau khi Phan Thịnh nói xong câu đó, ánh mắt của Sùng Minh chợt sáng lên: “Ồ?”
Truyện convert hay : Tiêu Dao Tiểu Thần Côn