Cuộc Hôn Nhân Bất Ngờ

chương 489:

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tống Thanh vừa tỉnh dậy,khuôn mặt ửng đỏ.

Bên ngoài gió thổi rất lạnh.

Hà Nhật Dương lấy hai tay nâng khuôn mặt Tống Thanh, sưởi ấm cho cô.

Tống Thanh cứ ngước đầu như vậy nhìn Hà Nhật Dương, đón nhận anh cúi đầu ý cười hiện rõ trong mắt phượng

Ánh trăng vừa phải, dịu dàng.

Chiếu lên hai người, làm cho bóng của hai người hòa làm một, một sự mơ hồ dịu dàng.

Hai người tuy rằng không nói câu nào, nhưng mà khoảng khắc này loại tình cảm ấm áp không rõ đó luôn hiện hữu.

Một ánh nhìn của đối phương, liền có thể hiểu rõ.

Cảm giác tâm ý tương thông đó, khoảng khắc này, thật sự ngọt ngào.

“Còn lạnh không?” Hà Nhật Dương nhỏ giọng hỏi.

Tống Thanh vừa muốn lắc đầu.

Hà Nhật Dương đã từ từ cởi áo khoác ngoài, không giải thích gì khoác lên cho Tống Thanh, sau đó ôm Tống Thanh vào lòng:” như thế này thì sao? Còn lạnh nữa không?”

Tống Thanh bật cười:” nhưng mà em mặc đồ của anh như vậy nhìn thật buồn cười! Anh cao như vậy, em thì thấp như vậy. Em mặc áo của anh có thể coi như mặc đầm rồi.”

“Ồ, em đang nói với anh, em đang tiết kiệm tiền cho anh sao? Sau này muốn lấy áo của anh để làm đầm mặc sao?” Hà Nhật Dương cố ý hiểu lầm ý của Tống Thanh.

Tống Thanh yêu kiều liếc anh một cái:” nói bậy. Nói đi, có phải hôm nay anh tìm Trịnh Bảo nói chuyện phải không? Nếu không, anh ấy làm sao lại đột nhiên thay đổi chủ ý chứ?”

Hà Nhật Dương giơ tay vuốt mũi Tống Thanh, nói:” không phải anh nói rồi sao? Sau này chuyện phiền phức đã có anh! Em chỉ cần yên tâm làm vợ của anh là được rồi. Không cần biết là chuyện lớn cỡ nào, anh đều giúp em giải quyết.”

“Vậy được, anh nói xem anh làm sao giải quyết?” Tống Thanh hất cằm, khéo léo hỏi.

“Em nói xem, Trịnh Bảo quan tâm nhất chuyện gì?” Hà Nhật Dương để đầu của Tống Thanh áp vào ngực của mình, để cằm của mình lên đầu của Tống Thanh, nhẹ nhàng vuốt ve.

“Quan tâm nhất, có lẽ là bệnh của dì và cuộc sống sau này của chú?”Tống Thanh nhẹ nhàng đáp.

“Đúng vậy. Anh ta đang lo lắng là mẹ mình còn sống được bao lâu. Cho nên, anh chỉ đáp ứng nhu cầu mà thôi, cho anh ta một phương thuốc, có thể kéo dài mạng sống.” Hà Nhật Dương hạ giọng nói:” đổi lại điều kiện, đó chính là, anh ta phải không được gây rắc rối.”

Tống Thanh ngạc nhiên hỏi:” bác sĩ đã nói chỉ còn lại thời gian nửa tháng, anh làm sao có thể?”

“Thuốc cấm” lông mày Hà Nhật Dương cong lên, sờ đầu Tống Thanh nói:” thuốc này rất là ghê gớm. Tuy có thể kéo dài sự sống, nhưng khi chết, sẽ rất đáng sợ. Cả gười dường như không còn hình người. Nhưng mà sự cám dỗ có thể sống thêm được nửa năm, làm cho đa số người không thể khước từ.”

“Cho nên, anh ấy mới nói với người nhà, là anh ấy thay lòng, anh ấy có người khác ở bên ngoài, vì vậy không thể đính hôn với em được.” Tống Thanh nói:” em còn đang hiếu kì, anh ấy làm sao lại đột nhiên thay đổi chủ ý.”

Hà Nhật Dương khẽ cười:” đó là một người thông minh.”

Nếu như Trịnh Bảo đổ trách nhiệm lên người Tống Thanh, mượn cớ Tống Thanh thay lòng, Hà Nhật Dương sẽ không dễ dàng tha cho anh ta.

Trịnh Bảo lại không làm vậy, ngược lại còn gánh lấy trách nhiệm về mình.

Đây mới là việc mà một người đàn ông nên làm.

“Buổi chiều em có gọi điện cho Trịnh Bảo, em muốn đi qua thăm dì, nhưng anh ấy không cho em đi. Nói là ngày mai em hẵng tới. Xem ra, hôm nay anh ấy đã giải thích rất lâu với chú?” Tống Thanh thở dài nói:”tuy là phiền phức này đã được giải quyết, nhưng mà em vẫn muốn đối tốt với chú và dì. Nhật Dương, anh không để bụng chứ?”

“Không đâu.” Hà Nhật Dương nhẹ nhàng vuốt ve lông mày của Tống Thanh, dịu dàng đặt lên một nụ hôn:” anh đã từng nói, chỉ cần là việc em muốn làm, anh sẽ luôn ủng hộ em tới cùng. Chỉ cần lòng em luôn hướng về phía anh, chỉ cần em là người của anh!”

Tống Thanh cười khổ:” xin lỗi, em vẫn chưa nhớ lại hết quá khứ.”

“Không sao, anh đợi em.” Hà Nhật Dương không quan tâm:” em chỉ cần nhớ em yêu anh là đủ rồi!”

“Em biết rồi! Anh nói nhiều quá!” Tống Thanh ngẩng đầu đấm vào ngực Hà Nhật Dương:” anh đã nói nhiều lần quá rồi!”

“Một vạn lần vẫn không đủ!” Hà Nhật Dương cố ý làm bộ mặt giận dữ cắn mũi Tống Thanh một cái:” chỉ sợ em không nhớ!”

Tống Thanh không ngừng tránh né:” đừng đừng đừng đừng đừng quậy!”

“Anh không có quậy, anh là thật lòng!” Hà Nhật Dương trừng phạt bằng cách dùng trán đụng vào đầu Tống Thanh:” nhớ rõ! Không cho phép em quên!”

“Được rồi, được rồi, chúng ta không nói chuyện này nữa, anh nói xem tối nay Lưu Nghĩa và Vũ Ngọc Bình thật sự ngủ chung sao?” Tống Thanh hiếu kì hỏi:” bọn họ sẽ không đánh nhau chứ?”

“Anh cũng đang nghĩ vấn đề này. Quan trọng là, Ngọc Bìnhđánh thắng sao?” Hà Nhật Dương trả lời.

Cả hai cùng bật cười.

Về việc Vũ Ngọc Bình có thể đánh thắng Lưu Nghĩa hay không, chắc là chỉ có người trong cuộc mới hiểu rõ.

Đến buổi tối, về việc Vũ Ngọc Bình ngủ ở trên giường hay ngủ ở sofa, hai người đã tranh luận hai tiếng đồng hồ.

Vũ Ngọc Bình ăn nói giảo hoạt, trên thương trường là quỷ rồi, nói về tranh luận, mười Lưu Nghĩa cũng không phải là đối thủ.

“Anh là bệnh nhân! Đương nhiên là anh ngủ trên giường rồi!” Vũ Ngọc Bình nghiêm túc nói.

“Vậy ý của anh là, tôi ngủ ở sofa sao?” Lưu Nghĩa trừng mắt.

“Không có! Em xem giường lớn như vậy. Hai người chúng ta đều có thể ngủ trên giường!” Vũ Ngọc Bình nghiêm túc trả lời:” em yên tâm, anh sẽ không làm gì hết, chỉ đơn thuần ôm em ngủ mà thôi.”

“Anh dùng chiêu này ngủ với bao nhiêu cô rồi?” Lưu Nghĩa nhạo báng

“Trời đất chứng giám! Đều là họ dụ dỗ ngủ với anh! Anh đều thà chết chứ không chịu!” Vũ Ngọc Bình lại là bộ mặt nghiêm túc nói.

Lưu Nghĩa đau đầu xoa xoa huyệt thái dương.

Cô phát hiện cãi nhau cùng tên Vũ Ngọc Bình này, đúng là tự làm mình khó chịu!

“Bỏ đi, anh ngủ trên giường đi, tôi ngủ ở sofa.” Cãi nhau một hồi, cuối cùng Lưu Nghĩa nhận thua.

Vũ Ngọc Bình nghiêm túc nói:” như vậy sao được? Em là con gái, làm sao có thể để em ngủ ở ghế sofa được? Anh là con trai, làm sao có thể làm chuyện như vậy chứ?

“Vậy anh ngủ ở ghế sofa đi!” Lưu Nghĩa trừng mắt, tại sao cô lại cảm thấy cãi nhau nửa ngày, lại trở lại vấn đề cũ vậy?

“Không phải anh nói rồi sao? Anh là bệnh nhân, chỉ có thể ngủ trên giường!” Vũ Ngọc Bình lý trực khí tráng nói (có lý lẽ nên không sợ)

Lưu Nghĩa trừng mắt, cảm thấy rất đau đầu.

Vũ Ngọc Bình ôm cái mền, bộ mặt oan ức nói:” em đừng cảm thấy em ngủ cùng anh là em chịu thiệt, rõ ràng là anh chịu thiệt đó!

“Hả?” Lưu Nghĩa trợn mắt.

“Đừng quên, em mạnh thế nào! Nếu như thật sự có xảy ra chuyện gì, thì cũng là do em ép buộc anh, chứ không phải là anh ép buộc em!” Vũ Ngọc Bình oan ức nói:” em động thủ là vật vai anh ngã rồi, anh đánh lại em sao?”

Lưu Nghĩa nghĩ ngợi, dường như đúng là như vậy.

Không đúng không đúng, dường như có điều gì đó kì lạ.

“Không cần nghĩ nữa, sự thực là như vậy!” Vũ Ngọc Bình dùng lực mở chăn ra:” đến đây, nằm xuống nghỉ ngơi đi!”

Lưu Nghĩa vẫn đứng tại chỗ suy nghĩ, vẫn là không đúng, vẫn là có điều gì đó không bình thường!

Vũ Ngọc Bình thấy Lưu Nghĩa không nhúc nhích, chợt hiểu ra, trực tiếp bắt đầu cởi quần áo:” anh cởi trước, như vậy em không cần lo lắng, sẽ mang tội danh cưỡng bức anh rồi.”

Thế là, Lưu Nghĩa chằm chằm nhìn Vũ Ngọc Bình cởi sạch sẽ quần áo, chỉ còn lại một chiếc quần sịp.

Vũ Ngọc Bình chui vô chăn, đập xuống vị trí bên cạnh mình:” được rồi, em qua đây đi!”

Lưu Nghĩa cảm thấy một thoáng hồ đồ

Tại sao cảm thấy cái này không đúng?

“Chẳng lẽ em dự định đứng cả đêm ở đó chứ?” Vũ Ngọc Bình cảnh giác nhìn Lưu Nghĩa:” em không lên giường, có phải em có mưu đồ bất chính với anh?”

Lưu Nghĩa không ngừng trợn tròn mắt.

Tiêu rồi, cô cảm thấy đêm nay trí não không đủ dùng rồi.

Chẳng lẽ là đầu óc ngu si, tứ chi phát triển?

Tại sao tranh luận với Vũ Ngọc Bình, đầu óc trở nên hồ đồ chứ?

Cuối cùng, Lưu Nghĩa hồ đồ leo lên giường.

Uhm, không sai, hai người mỗi người một bên, không dám sát lại.

Bởi vì Vũ Ngọc Bình chỉ cần nằm gần lại, toàn thân Lưu Nghĩa đều đột nhiên trở nên căng cứng lại.

Vũ Ngọc Bình cũng không dám làm bừa, chỉ có thể ngoan ngoãn nằm ngủ.

Trước khi ngủ, Vũ Ngọc Bình tự an ủi mình, không tồi, theo đuổi bốn năm rồi, cuối cùng cũng có thể cùng nhau nằm trên một chiếc giường.

Không ngừng cố gắng, cuối cùng cũng có thể ngủ rồi!

Hì hì hì hì hì.

Sáng sớm ngày thứ hai, hai người vẫn phân biệt rõ ràng.

Không còn cách nào, sự cảnh giác của Lưu Nghĩa quá cao.

Vũ Ngọc Bình vừa nằm gần lại, liền bị cô đá bay ra.

Vũ Ngọc Bình vì bảo toàn tính mạng, không thể không nghĩ phân chia ranh giới rõ ràng.

Thế là trời vừa sáng, Lưu Nghĩa ngủ rất ngon giấc, Vũ Ngọc Bình thì hai mắt gấu trúc.

Lưu Nghĩa thấy kì lạ hỏi:” tối hôm qua tôi không đánh người chứ?” tại sao anh lại mắt gấu trúc vậy?”

Vũ Ngọc Bình có nỗi khổ không thể nói, chỉ có thể nghiến răng nói:” anh sợ em rớt xuống giường, cả đêm không ngủ được!”

Lưu Nghĩa thể hiện không tin:” anh thôi đi! Chắc chắn là anh có ý đồ xấu! Được rồi, trời sáng rồi, anh muốn làm gì tì làm, tôi đi ra ngoài đây.”

“Em đi đâu?” Vũ Ngọc Bình theo phản xạ hỏi.

“Đi gặp sư huynh của tôi, cũng là bạn trai hiện tại của tôi.” Lưu Nghĩa nghiêm túc trả lời:” hôm qua sau khi đưa anh ấy tới gặp anh, anh ấy ở khách sạn khác,tôi đã kêu anh ấy tới, đương nhiên phải có trách nhiệm dắt anh ấy đi tham quan nơi này chứ.”

Vừa mới nghe Lưu Nghĩa muốn đưa Trần Chí Khuê đi chơi, Vũ Ngọc Bình lập tức lo lắng:” cái gì? Em muốn đi hẹn hò với anh ta? Không được!”

Lưu Nghĩa nheo mắt nhìn anh:” không được? Anh là gì của tôi? Dựa vào đâu mà nói không được?”

Vũ Ngọc Bình lập tức vội vàng nói:” anh là vị hôn phu của em!”

“Chúng ta đính hôn rồi sao? Anh trao nhẫn đính hôn cho tôi chưa?” Lưu Nghĩa hỏi ngược lại:” hôm qua anh bị thương, tôi còn chưa hỏi anh. Vũ Ngọc Bình, anh đã chọn Phương Khanh Hân, lại còn dây dưa không rõ ràng với tôi! Đừng có cậy vào anh là bạn từ nhỏ của Hà Nhật Dương, thì có thể làm bất cứ điều gì anh muốn với tôi! Tôi không thể nào chấp nhận được bất cứ sự phản bội nào!”

“Trời đất chứng dám, anh lúc nào phản bội em?”Vũ Ngọc Bình cũng lo lắng nói:” không phải anh nói với em rồi sao? Anh và Phương Khanh Hân là trong sạch, không có xảy ra chuyện gì hết!”

“Trong sạch?” Lưu Nghĩa lạnh lùng cười:” Đều đã cùng Phương Khanh Hân công bố là tình nhân rồi, vẫn còn nói là thanh bạch? Anh cho rằng tôi là ngốc hay là ngu si?”

Vũ Ngọc Bình đột nhiên bình tĩnh lại:” Anh vẫn chưa nói chuyện này với em, làm sao em biết vậy?”

“Điều này phải hỏi bản thân anh!” Lưu Nghĩa tiếp tục cười lạnh lùng:” Tối hôm qua không phải anh và Phương Khanh Hân dự định công khai mối quan hệ yêu đương sao?”

Truyện convert hay : Tới Cửa Cuồng Tế

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio