Cuộc Hôn Nhân Bất Ngờ

chương 607

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tống Thanh không nói gì.

Phương Khanh Hân chậm rãi thở hổn hển rồi mới nói tiếp: “Tôi không dám làm gì cô cả, bây giờ tôi cũng không thể làm gì được Lưu Nghĩa! Tôi không đánh nổi cô ta, không mắng nổi cô ta, ngoài chịu thiệt ra thì tôi còn có thể làm gì chứ? Năm đó, tôi còn có thể ỷ vào thân phận đại thiểu thư phương gia để tát cô một cái! Nhưng bây giờ, tôi còn có thể dựa vào cái gì chứ? Tôi...đến dũng khí tát cô ta một cái tôi cũng không có! Tôi biến trở nên thế này rồi, chắc là cô đắc ý lắm đúng không?”

Tống Thanh không muốn dây dưa với Phương Khanh Hân ở đây quá lâu nên chỉ đành nói: “Tôi không biết rốt cuộc cô muốn gì. Tôi chỉ biết rằng, lòng người không xấu thì tất cả mọi thứ xung quanh cũng sẽ không xấu. Nếu như lòng người xấu xa thì không có bất kì cái gì là tốt cả.”

Phương Khanh Hân cười châm biếm: “Thật thế không? Đến phiên cô dạy dỗ rồi à?”

“Xin lỗi, tôi còn có việc, tôi đi trước đây!” Tống Thanh xoay người mở cửa xe, Phương Khanh Hân cũng không hề ngăn cản cô.

Nhìn bóng xe của Tống Thanh biến mất, bàn tay của Phương Khanh Hân nắm chặt lại, cô ta tự lẩm bẩm: “Tôi không dám làm gì cô, tôi cũng không đánh nổi Lưu Nghĩa. Nhưng mà, tôi lại có thể ra tay với Tống Linh. Bởi vì, anh ta sẽ không có chút phòng bị nào với tôi! Hơn nữa, anh ta lại quan tâm cô như thế, Tống Thanh. Chờ tôi quay lại Malaysia rồi thì sẽ không ai biết việc mà tôi đã làm, cô cứ thử một lần mà xem!”

Nói xong câu đó, Phương Khanh Hân quay người rời đi!

Tống Thanh lái xe về nhà lớn của Hà gia.

Vừa vào đến cửa cô đã được mời vào phòng của Bà cụ Hà.

Tống Thanh vừa vào phòng thì liền ngọt ngào mở miệng: “Bà nội!”

“Ôi, cháu dâu thứ của ta đã về rồi! Qua đây nào, để bà nội nhìn xem cháu thế nào!” Bà cụ Hà vừa nghe thấy giọng nói của Tống Thanh thì lập tức vui vẻ: “Ơ kìa? Bọn trẻ đâu? Sao không cho chúng đi cùng?”

Tống Thanh bật cười, cô nói: “Bà nội à, ngày mai bọn trẻ mới tới ạ! Bây giờ Tiểu Duệ đang học võ, còn Tiểu Hà thì vừa đi học piano ạ.”

“À, đúng rồi, bà già này hồ đồ quá. Ngày mai mới là lễ mừng thọ mà!” Bà cụ Hà cười tủm tỉm nắm lấy tay Tống Thanh.

Bà cụ Hà thấy ngón trỏ của Tống Thanh có một vết sẹo thì liền biết rằng đây là vết thương do cô tự tay làm đồ trang sức để lại.

Đôi mắt của Bà cụ Hà gợn sóng.

“Bà nội à, cháu đến xem thử yến tiệc ngày mai chuẩn bị đến đâu rồi. Xem thử có thiếu sót gì nữa không.” Tống Thanh ngồi một bên, cô cầm lấy tay Bà cụ Hà như cầm báu bật: “Cháu đã xem rồi ạ, lần này chúng ta chỉ mời những người những người trong dòng họ chính chứ không mời những người ở các chi, chúng ta cũng không mời khách ngoài, chỉ mời mỗi Ngọc Bình, Tiểu Nghĩa, Phan Thịnh và Phan Ly thôi ạ. Nếu như thế, tổng số người tham dự chỉ tầm mười mấy người thôi ạ. Vậy chúng ta chỉ cần ngồi một bàn là được rồi ạ. Về mặt thức ăn cháu cũng xem qua rồi ạ, chủ yếu là dựa vào sức khỏe của bà. Toàn bộ đều là đồ ăn ít đường, ít dầu mỡ, thanh niên chúng sau muốn ăn gì thì ăn sau cũng được ạ, việc gì phải làm lớn chuyện vì bữa tiệc này. Về phía Tiểu Duệ và Tiểu Hà, lần đầu tiên tham dự yến thọ của bà, hai đứa nó định biểu diễn một tiết mục tặng bà, tạm thời không thể nói cho bà biết được, đến lúc đó sẽ cho bà một bất ngờ ạ.”

Nghe Tống Thanh luyên thuyên về bữa tiệc ngày mai, Bà cụ Hà chỉ mỉm cười chứ không nói gì.

Sau khi nói xong, Tống Thanh lại tiếp tục: “Bà nội, lát nữa người ta sẽ mang quần áo ngày mai của bà đến. Đây là thiết kế mới nhất của S.A năm nay, cháu tự tay thiết kế đấy ạ, bà nội không được chế đâu nhé.”

“Không chê, không chê.” Bà cụ Hà cười vang.

Lúc này, có người đi vào thông báo: “Lão phu nhân, nhị thiếu phu nhân, thư ký của cô đến rồi, cô ấy nói rằng cô ấy mang quà mà cô tặng đến!”

Tống Thanh liền kêu lên một cách ngạc nhiên: “Hình như đã làm xong rồi, mau vào đây!”

Một lúc sau, Mạc Thu mang một chiếc hộp từ từ đi vào.“Xin chào lão phu nhân!” Sau khi cung kính hành lễ, cô mới nói với Tống Thanh: “Tổng giám đốc Tống, cuối cũng thì nó cũng được làm xong rồi ạ! Thực sự rất đẹp!”

“Mau mang qua đây để bà nội thử xem sao!” Tống Thanh vội vàng đứng dậy, cô cẩn thận bê chiếc hộp đến trước mặt Bà cụ Hà rồi mở nó ra, một bộ trang sức ngọc bích Đế Vương được thiết kế vô cùng tinh xảo bỗng nhiên đập vào mắt.

Đế Vương xanh vốn đã rất đẹp rồi, qua bàn tay của Tống Thanh nó lại càng bộc lộ được sự tinh xảo và quý giá.

“Bà nội à, tuy rằng bà không thiếu đồ trang sức. Nhưng mà bộ trang sức này là do bọn trẻ cùng nhau thức cả đêm để thiết kế đấy ạ! Bà xem đi ạ, hoa văn trên bề mặt là do Tiểu Hà vẽ ra. Còn bông lúa này cũng là do Tiểu Duệ vẽ đấy ạ.” Tống Thanh cầm một chiếc lắc tay lên.

Vòng tay của người khác thì chỉ là một chiếc vòng tay bóng nhoáng chứ không có gì cuốn hút cả.

Nhưng chiếc vòng tay này không giống thế, dùng tơ vàng tinh xảo quấn vào nhau tạo ra một con phượng hoàng.

Trước đây chỉ từng thấy ngọc Kim Tương chứ chưa bao giờ thấy ngọc Kim Nhiễu.

Thực ra cũng không phải không có, chỉ là vàng quá mềm cho nến rất khó để tạo nên sự tinh tế và cố định được như thế này.

Chỉ khi soi qua kính lúp thì mới có thể nhìn thấy rõ ràng các hoa văn trên bề mặt của cánh hoa này.

Có thể nói, đây không chỉ là một bộ trang sức mà còn là một tác phẩm nghệ thuật.

Bà cụ Hà cẩn thận đeo thử lên, bà nói: “Ái chà, sao phải tốn công sức như thế chứ?”

Mặc dù nói thế nhưng nụ cười và sự kiêu hãnh trên mặt Bà cụ Hà lại không sao che giấu nổi.

Giá trị của bộ trang sức này chắc chắc là không rẻ.

Chỉ riêng kỹ thuật chế tạo là đã tốn hơn mấy tỷ rồi.

Còn chưa tính đến giá cả của nguyên vật liệu.

“Trên tràng hạt này có khắc đầy đủ toàn bộ kinh Kim Cương. Bộ kinh Kim Cương này là do Tiểu Duệ tự tay chép, sau đó khắc lên tràng hạt đấy ạ. Toàn bộ có một trăm linh tám viên.” Tống Thanh quấn tràng hạt quanh cổ tay Bà cụ Hà, cô nói: “Nó sẽ phù hộ cho bà nhiều phúc nhiều thọ, anh khang, vui vẻ ạ.”

“Được được. Bà cụ Hà càng vui vẻ hơn.

“Bà nội, ở đây còn có chút đồ nữa ạ.” Tống Thanh đấy thứ đồ mà Hạ Nhật Tường đưa cho lên trước mặt rồi nói: “Đây đều là lễ vật mừng thọ của bà, bà nhất định không được từ chối đâu ạ!”

Ánh mắt của Bà cụ Hà rơi vào thứ mà Tống Thanh vừa đẩy đến, ý cười trên môi lập tức cứng lại.

Bà cụ Hà thuận tay để sang một bên, bà vẫn vuốt ve bộ trang sức mà Tống Thanh thiết kế như cũ rồi nói: “Bà vẫn thích cái này hơn. Thực ra, đối với bà thì món quà lớn nhất chính là việc cháu mang bọn trẻ về nhanh một chút. Cả nhà chúng ta sống vui vẻ cùng nhau, đó chính là món quà tốt nhất. Bà nội đã nhiều tuổi rồi, sức khỏe không còn được như trước nữa, cũng không biết bà còn có thể sống được bao lâu nữa. Ở độ tuổi này, bà chỉ muốn nhìn cả nhà chúng ta sống vui vẻ cùng nhau thôi.”

Tống Thanh nhìn thấy Hà phu nhân đẩy món quà của Hà Quốc Tường ra thì liền biết rằng chuyện này không thể giấu được Bà cụ Hà nữa.

“Cháu xin lỗi bà.” Tống Thanh cúi đầu, gương mặt cô hiện lên vẻ hổ thẹn.

Bà cụ Hà phất tay bảo những người khác ra ngoài, sau đó bà mới nhẹ nhàng giơ tay lên xoa đầu Tống Thanh, bà nói: “Đứa bé ngốc này.”

Tống Thanh không lên tiếng.

“Ta còn có thể bảo vệ cháu bao lâu nữa nhỉ?” Bà cụ Hà nhẹ nhàng thở dài một tiếng: “Bây giờ ta cố gắng sống chỉ vì để nhìn thấy ngày cháu thật sự trưởng thành, Nhưng mà, Tiểu Thanh, cháu quá lương thiện. Cái này đối với một người thì là chuyện tốt. Nhưng đối với một gia tộc thì chưa hẳn đã tốt. Uy nghiêm là một thứ mà người phụ nữ đứng đầu gia tộc nên có.”

“Đó là con trai ta, ta có thể không nhớ nó sao? Sao có thể không nhớ được chứ? Đó là đứa trẻ mà ta đã liều mạng sinh ra! Là đứa trẻ ta nuôi nấng, dạy dỗ mà trưởng thành! Nhưng so sánh tình cảm của một người mẹ và gia tộc thì ta xem trọng sứ mệnh và trách nhiệm với gia tộc hơn.”

“Ta không chỉ là một người mẹ mà còn là người đã từng nắm mọi quyền hành của Hà gia, gánh vác trọng trách nuôi nấng và dạy dỗ người thừa kế đời sau của gia tộc. Trong hoàn cảnh này, tình yêu thương của một người mẹ trong ta chỉ có thể xếp thứ hai thôi.”

“Tiểu Thanh, sự lương thiện đã tạo nên con người cháu, nhưng mà nó cũng sẽ phá hủy cháu. Cháu đã không còn là cháu của trước đây nữa, trách nhiệm trên vai cháu sẽ ngày càng nhiều. Không chỉ gánh vác Hà gia mà còn phải gánh vác trọng trách nuôi dạy người kế thừa tiếp theo của gia tộc. Ta già rồi, ta không giúp được gì cho cháu nữa. Nhưng mà trong chuyện này, ta vẫn còn có thể bảo vệ cháu.”

“Đây không chỉ là vì bảo vệ cháu mà nó còn là một câu trả lời dành cho Tống gia. Sai lầm lớn của năm đó đã xảy ra rồi, ta không còn gì để giải thích. Nếu như cháu dễ dàng tha thứ cho hai đứa nó thì làm sao cháu có thể cho Tống gia một câu trả lời thỏa đáng được? Người ngoài sẽ nhìn cháu thế nào đây?”

“Bà nội.” Tống Thanh không nhịn được mà mở miệng.

“Nghe ta nói trước đã.” Bà cụ Hà nói: “Muốn để chúng nó trở về thì không đơn giản thế đâu. Không phải chỉ cần tặng một chút quà là có thể giải quyết mọi chuyện. Tiểu Thanh à, cháu có biết rằng lúc các vị hoàng đến trong lịch sử sắp băng hà thì đều không kiêng kị mà chèn ép một nhóm người, hoặc là cắt chức quan, hoặc là lưu đày là vì sao không?”

Tống Thanh gật đầu: “Là để lót đường cho hoàng đế mới ạ.”

“Đúng thế! Gia tộc cũng có nguyên tắc này. Đến lúc cháu chính thức quay về Hà gia, dùng danh nghĩa của cháu để tha thứ, bỏ qua thì cháu mới có thể hoàn toàn đứng vững ở Hà gia. Việc này do cháu làm mang lại hiệu quả hoàn toàn khác với bà làm. Cháu muốn quay về làm chủ Hà gia một lần nữa thì cháu cần phải có đủ uy tín và nắm con át chủ bài trong tay. Lúc đó, từ việc giải quyết vấn đề này, con trai và con dâu của ta sẽ trở thành con bài để cháu đứng vững.”

“Mọi người sẽ khen cháu là một người chín chắn và rộng lượng, Tống gia sẽ vì thế mà nở mày nở mặt hơn nhiều, Nhật Dương sẽ cảm kích sự quan tâm của cháu, con trai và con dâu ta sẽ cảm động vì sự hiếu thuận của cháu. Một mũi tên trúng bốn cái đích, sao lại không làm chứ?” Bà cụ Hà nói rõ ràng từng chữ một.

Tống Thanh bỗng nhiên hiểu hết toàn bộ.

Hà phu nhân vẫn luôn muốn lót đường cho cô!

Viền mắt của Tống Thanh thoáng đỏ lên, cô lập tức ôm lấy Bà cụ Hà: “Bà nội, Tiểu Thanh có tài đức gì mà lại được người yêu quý như thế chứ ạ?”

Dù có phải nhịn nhục, chịu khổ thì Bà cụ Hà cũng phải lót đường cho Tống Thanh.

Nếu không thực sự thích thì sao lại làm đến bước này chứ?

Bà cụ Hà rất ít khi nói những lời thành thật với Tống Thanh như thế.

Hôm nay, Bà cụ Hà thực sự bị Tống Thanh làm cho cảm động nên bà mới nói hết những lời trong lòng mình với Tống Thanh.

“Cháu dâu hiểu rồi ạ! Tiểu Thanh sẽ không để người thất vọng đâu ạ!” Tống Thanh nghẹn ngào nói.

“Được rồi, bà nội tin tưởng cháu!” Bà cụ Hà hài lòng vỗ vai Tống Thanh, bà nói: “Bộ xương già này của ta chỉ sống được nhiều nhất là hai năm nữa, cho nên ta chỉ có thể chống đỡ thay cháu hai năm nữa thôi. Đến khi Tiểu Duệ và Tiểu Hà lớn rồi, địa vị của cháu sẽ càng thêm vững chắc. Đến lúc đó, không ai có thể động vào cháu nữa. Khi đấy, ta cũng có thể yên tâm đi được rồi.”

“Bà nội, bà đừng nói những lời không hay như thế ạ! Bà ngoại cháu sắp chín mươi tuổi rồi mà ngày nào cũng nói mình còn trẻ!” Tống Thanh nắm chặt lấy tay của Bà cụ Hà, cô nghẹn ngào nói: “Tiểu Thanh ngu dốt, cháu vẫn còn muốn nghe bà dạy dỗ dài dài nữa ạ!”

Truyện convert hay : Muôn Đời Mạnh Nhất Người Ở Rể

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio