Tiếng sóng của con sông va vào những tảng đá ngày càng to hơn, hầu như to đến mức nói chuyện nghe không rõ.
Trình Thiên Cát không nói chuyện, trực tiếp làm thế tay chia ra tìm kiếm.
Những người có mặt, đều là dân chuyên nghiệp. Liền đi chấp hành mệnh lệnh của Trình Thiên Cát.
Mấy người liền hình thành mô hình cánh quạt bắt đầu rà soát toàn bộ, men theo bờ biển không ngừng đi tiếp.
Đi khoảng mười mấy phút, có người kêu lên: “Bên đây có một người!”
Trình Thiên Cát liền chạy sang bên đó, sau khi bước nhanh tới đó, liền thấy Tiểu Hạ một thân đầy nước nằm ở đó không ngừng ho.
Trình Thiên Cát liền nắm lấy cổ áo của Tiểu Hạ hỏi: “Tiểu Thanh đâu?”
Sau khi Tiểu Hạ đem nước trong miệng đều nôn ra, mới nói: “Thiếu phu nhân và cô Lưu đều bị nước cuốn trôi! Tôi muốn nắm lấy họ, nhưng nước chảy quá nhanh! Tôi nắm không được khụ khụ khụ khụ họ chắc là không bị cuốn trôi không đâu xa! Mau xuống hạ lưu tìm kiếm! Còn nữa, Sùng Minh đem theo đứa nhỏ cũng bị rơi xuống, họ chắc chắn cũng không sao! Đi mau! Mau!”
Trình Thiên Cát nghe vậy, liền để một người ở lại chăm sóc Tiểu Hạ, sau đó thông báo tất cả mọi người trên vực đều xuống dưới đây, cùng tiến hành rà soát toàn bộ.
Tiểu Hạ vì để đi kéo lấy Lưu Nghĩa và Tống Thanh, không màng nổi lên mặt nước lấy hơi, cho nên bị sặt gần chết.
Đáng tiếc, cho dù là như thế, Tiểu Hạ vẫn không nắm được Tống Thanh và Lưu Nghĩa.
Nhưng, người không bị té chết, chính là còn hy vọng!
Trình Thiên Cát rất nhanh đem người đến khu vực hạ lưu, không ngừng tìm kiếm.
Nhưng cho đến đi đến nơi dòng nước êm đềm, vẫn không tìm thấy Tống Thanh và Lưu Nghĩa, cũng không tìm thấy Sùng Minh và Tống Hà.
Bốn người họ cứ như biến mất vậy, không chút dấu vết.
Trình Thiên Cát với sắc mặt trắng bệch đem tình hình bên đây nói với Hà Nhật Dương.
Hà Nhật Dương đang chờ lấy tin tưc, nghe thấy tin này, cả người liền nổi giận!
Vũ Ngọc Bình vốn dĩ vẫn đang an ủi Hà Nhật Dương, nghe nói Lưu Nghĩa không biết tung tích, anh ta cũng nổi nóng!
Phan Thịnh Phan Ly hai người không cách nào mà áp chế nổi hai bạo quân sắp điên cuồng này, chỉ có thể nói: “Được thôi, nếu họ đã bất chấp tất cả mà làm ra chuyện này, thế thì chúng ta đi dẹp sạch ổ của bọn chúng!”
Hà Nhật Dương và Vũ Ngọc Bình nhịn cho đến giờ thì chỉ muốn xông qua làm ác quỷ giết người, hầu như là cắn răng nghiến lợi, từ khẽ răng chèn ra một câu: “Lập tức đi Malaysia! Ôm cây đợi thỏ! Tôi không tin, hắn ta trốn được mùng một, còn trốn được ngày nằm!”
“Đi!” Vũ Ngọc Bình cũng không bình tĩnh nữa, quay người liền đi.
Phan Thịnh Phan Ly là hai người duy nhất còn giữ được lý trí, thấy hai người nóng giận bỏ đi, liền dặn dò Tiểu Xuân: “Đi nói với bà nội Hạ, cứ nói là họ hàng kia của Tiểu Thanh đã hết cách cứu chữa, không cứu nổi nữa, Tiểu Thanh rất buồn, cho nên chúng ta đi an ủi cô ấy!”
Phan Thịnh Phan Ly cũng không quan tâm được lý do này có thể thuyết phục được Bà cụ Hà hay không, sau khi dặn dò xong câu này, liền đi cùng Hà Nhật Dương và Vũ Ngọc Bình.
Phan Thịnh Phan Ly thật sự rất lo lắng, hai người trong cơn thịnh nộ, thật sự đem cả nhà của ông chủ Kim kia giết sạch.
Hà Nhật Dương thật sự có thể làm ra.
Vũ Ngọc Bình cũng có thể làm ra.
Tiểu Xuân liền đem lời của Phan Thịnh Phan Ly chuyển lời cho người trong biệt thự Hà gia, sau đó cũng đi theo.
Sau khi Bà cụ Hà nghe lời chuyển lời, chỉ lặng lẽ nói: “Biết rồi.”
Nói dứt lời, lại nói: “Đi nói với Tống gia, cứ nói họ không sao cả.”
Chuyện này, cuối cũng vẫn không giấu được Bà cụ Hà.
Nhưng Bà cụ Hà nói cho cùng là người trải qua sóng to gió lớn.
Bà ấy không đi hỏi bọn trẻ rốt cuộc đã đi làm gì. Bà ấy lựa chọn, tin tưởng bọn trẻ.
Không cần biết xảy ra chuyện gì, đều nhất định có thể giải quyết êm thỏa.
Bây giờ điều bà ấy cần làm, chính là bảo vệ thật tốt cho Tống Duệ, bảo vệ thật tốt trưởng tôn đời thứ tư của Hà gia.
Tiện thể, còn cần thay Tống Thanh bảo vệ lấy Tống gia.
Bởi vì bà ấy biết, Tống Thanh quan tâm điều gì.
Cho nên bà ấy cần kiên nhẫn mà chờ dợi, chờ bọn trẻ bình an trở về.
Tống Thanh lo lắng điều gì, thì bà ấy sẽ cố gắng làm tốt điều đó.
Bà ấy đã già, không thể giúp bọn trẻ quyết định điều gì, thế thì cứ chăm thật tốt sức khỏe của mình, để bọn trẻ không cần vướng bận mà đi chiến đấu đi đấu tranh.
Đây là điều mà trước mắt bà ấy có thể làm.
Từ thành phố Vinh cho đến Malaysia, máy bay trực thăng là bay không tới.
Cho nên, họ cần phải chuyển chuyến bay từ nơi khác.
Tống Linh từ lúc lên máy bay, liền bị bịt lại mắt.
Anh ấy không ngừng hỏi đối phương có phải đã thực hiện như lời hứa, thả đứa trẻ.
Nhận được câu trả lời là đứa trẻ đã bình an trở về.
Tống Linh không biết Tống Hà có thật sự đã được thả ra, anh ấy bây giờ chỉ có thể chấp nhận, tiện thể đấu tranh với số mạng tiếp theo đây.
Khi chuyển chuyến bay, Tống Linh cuối cùng cũng gặp được ông chủ Kim.
Đây là máy bay riêng của ông chủ Kim, trang trí trong đó tuyệt đối không phải máy bay trực thăng bình thường có thể sánh kịp.
Phương Khanh Hân đứng bên cạnh ông chủ Kim, hai người cười tươi như hoa nhìn Tống Linh.
Giây phút Tống Linh nhìn thấy Phương Khanh Hân, liền hiểu ra mọi chuyện.
“Là cô!” đôi mắt xinh đẹp của Tống Linh xẹt qua tia giận: “Cô làm sao làm được?”
Phương Khanh Hân cũng không phủ định, chỉ là cười nói: “Chuyện đến lúc này, tôi cũng không cần giấu giếm làm gì. Đúng thế, là do tôi sắp xếp người đi làm. Khi tôi 18 tuổi, tôi vẫn còn là đại tiểu thư được Phương gia yêu chiều. Phương gia lúc đó cũng không phải nằm trong tay Phương mạn luân, mà là trong tay cha tôi. Món quà sinh nhật, công ty Lục Tiết một chi nhánh dưới trướng của công ty điện khí Cự Lực, làm quà sinh nhật dưới tên tôi. Mấy năm nay, công ty Lục Tiết mãi trong tình trạng thua lỗ. Nhưng, Phương gia nhà lớn nghiệp lớn, cũng không thiếu chút tiền này, cứ mãi nuôi lấy chi nhánh công ty này.”
“Sự việc chính là trùng hợp như thế. Công ty Lục Tiết mới có một giám đốc mới được đề bạt lên chức, vợ của ông ta vừa hay làm việc trong biệt thự Hà gia. Ông ta chơi bạc, thua không ít tiền, hơn nữa đứa con trai duy nhất của ông ta bị kết án tử hình vì gây chuyện giết người vứt xác. Cho nên, tôi nắm giữ lấy điểm yếu của ông ta, cùng với vợ ông ta trong ứng ngoại hợp, bên tai Tống Hà tiết lộ chuyện Hà Nhật Dương chính là cha ruột của cô bé, sau đó nhân lúc tâm trạng Tống Hà rối bời, đem cô bé rời khỏi Hà gia.”
“Bây giờ, tôi đem cậu đổi lấy cổ phần của cửa hàng trang sức đá quý. Từ nay về sau, tôi không còn là đại tiểu thư Phương gia, mà là bà chủ duy nhất của cửa hàng trang sức đá quý! Chỉ đơn giản như thế.” Phương Khanh Hân cười rất vui vẻ: “Tống Linh, cậu với gương mặt khuynh nước khuynh thành thế này, không trân trọng thật tốt, không phải lãng phí sao? Thanh xuân con người có hạn, ông chủ Kim sẽ thương yêu lấy cậu!”
Lời của Phương Khanh Hân, hoàn toàn chọc giận Tống Linh.
“Là tên tiện nhân như cô!” Tống Linh vừa muốn xông qua, liền bị một đám vệ sĩ ngăn lại.
Ông chủ Kim cười hơ hơ nói: “Người đẹp nổi giận lúc nào cũng xinh đẹp nhưu thế! Vì cậu, tôi đã tổn thất nặng nề!”
Hai mắt nổi lửa của Tống Linh, nhìn chằm chằm ông chủ Kim.
Phương Khanh Hân cười hơ hơ nói: “Ông chủ Kim, câu này sai nhé. Đều nói ngàn vàng khó mua được nụ cười giai nhân. Sắc đẹp của Tống Linh, có thể nói là cả thiên hạ khó kiếm! cho dù là Sùng Minh, bên cạnh bảo vệ cậu ta bốn năm, đều không có được! Nói vậy ông chủ Kim vẫn là lời rồi!”
“Thế thì tôi cũng nên chúc mừng cô Phương! Không biết sau khi cô Phương lấy được toàn bộ cổ phần, dự tính làm gì?” ông chủ Kim cũng cười hì hì hỏi Phương Khanh Hân.
Truyện convert hay : Giả Hôn Chân Ái, Phó Thiếu Đầu Quả Tim Sủng Nhi!