Cuộc Hôn Nhân Bất Ngờ

chương 630

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đến lúc tỉnh lại lần nữa, đã là nửa đêm rồi.

Tống Thanh động đậy ngón tay, may quá, không bị trói tay chân.

Tống Thanh từ từ mở mắt ra, phát hiện xung quanh mình tối om.

Tống Thanh không dám manh động, vẫn nằm nguyên một chỗ, lắng nghe tiếng động xung quanh.

Tập trung lắng nghe một hồi, quả thật đã nghe ra được gì đó.

Xem ra cách âm của căn nhà này không được tốt, cho nên cuộc đối thoại bên ngoài, Tống Thanh đã nghe được hết.

Một người phụ nữ trẻ nói: “Anh, lần này ba mẹ đã bỏ ra năm mươi triệu để mua vợ cho anh, anh phải làm cho tốt nhé! Đừng để cô ấy chạy mất! Khi nào cô ta sinh được con cho nhà này thì chừng đó mới được rời khỏi nhà!”

“Ừ ừ, biết rồi mà!” Một người đàn ông trả lời.

Tống Thanh hoảng sợ!

Không ngờ cô đã bị bán đi!

Tống Thanh cảm thấy chuyện này thật phi lý!

Tuy là ngày xưa cô hay đọc được các tin kẻ bắt cóc trên mạng, báo chí hoặc từ một số kênh truyền thông khác, nhưng không ngờ, có một ngày mình lại bị rơi vào hoàn cảnh đó!

Chuyện này thật là xui quá đi mất!

Tống Thanh một lần nữa xác định tay chân minh không bị trói, từ từ đứng dậy, không dám gây ra bất cứ tiếng động nào, cứ đi lọ mọ trong căn phòng.

Điều khiến Tống Thanh cảm thấy tuyệt vọng là ở trong này ngoài cái cửa sổ bị khóa ra thì lối ra vào duy nhất chính là cánh cửa nhỏ đó.

Không lẽ mình chịu bị nhốt trong này suốt đời sao?

Không, không thể nào!

Còn chưa biết được tình hình của Tiểu Hà!

Tuyệt đối không thể bị bán đến đây được!

Đầu óc Tống Thanh thường xoay chuyển rất nhanh, nhưng giờ thì nghĩ hoài vẫn không nghĩ ra được kế hay.

Phải làm sao? Phải làm sao đây?

Rốt cuộc mình phải làm gì mới có thể dụ đám người ngoài kia, và tìm cơ hội trốn ra ngoài?

Ngày xưa xem tin tức có nói, trong thôn mà có người mua vợ, thì người trong cả thôn sẽ cùng nhau giúp đỡ trông chừng.

Cho nên, muốn nhờ người khác giúp là chuyện không thể nào!

Người ở đây, tất cả đều là một lũ mù pháp luật!

Nếu như không tìm được sự giúp đỡ thì đành phải tự cứu lấy mình thôi!

Tống Thanh sờ vào bộ đồ mình đang mặc, vẫn là bộ đồ do người đàn bà mập mạp đó cho mình mượn.

Tuy là chất vải đã bị hao mòn nhiều, nhưng vẫn còn khá dày dặn.

Nếu có ở bên ngoài, cũng không sợ bị cảm lạnh.

Tống Thanh đã bình tĩnh lại, và trong đầu đang âm thầm lên một kế hoạch mạo hiểm.

Có tiếng động ngoài cửa, Tống Thanh nhanh chóng nằm xuống, giả vờ mình vẫn đang còn hôn mê.

Cánh cửa cót két đẩy vào.

Tống Thanh híp mắt nhìn qua bên đó.

Ánh đèn mờ bên ngoài chiếu vào, nhưng vì quá mờ, nên chỉ có thể nhìn thấy bóng của một người.

Nhìn cái bóng đó mà đoán thì, chắc là người đàn ông đen lùn xấu rồi.

Tống Thanh thầm nghĩ trong bụng, không phải mình đã bị bán cho người đàn ông này chứ?

Thế thì quá.

Chúng ta không nói tới Hà Nhật Dương nữa, ngoài Tống Linh ra, đã không còn ai có thể so sánh nhan sắc với Hà Nhật Dương nữa.

Chúng ta nói người bình thường

Cho dù chúng ta chỉ bốc đại một đám đàn ông bình thường trên đường, so với người đàn ông đen lùn xấu này, thì họ đã là nam thần cấp cao rồi.

Tống Thanh cho dù không phải người phụ nữ xinh đẹp tuyệt trần, thỉ cũng nằm ở cấp bậc nữ thần mà.

Bậy giờ sự so sánh này quả thật quá chênh lệch

Khi Tống Thanh đang do dự có nên tiếp tục giả vờ ngủ hay không, thì thấy người đàn ông đen xấu lùn đang bò qua đây, Tống Thanh giả vờ như vừa tỉnh dậy, mở to hai mắt.

Nhìn thấy Tống Thanh đã tỉnh, người đàn ông đen lùn xấu đó liền cảnh giác: “Cô tỉnh rồi à? Cô đừng hòng bỏ trốn! Cô trốn không thoát đâu! Cả thôn này đều đã biết cô là vợ tôi rồi đấy!”

Tống Thanh nghe câu này xong vừa nóng ruột vừa tức giận!

Mới chỉ trong một đêm, mình đã đi từ Nhị Thiếu phu nhân nhà họ Hà thành vợ của người đàn ông đen lùn xấu ư?

Nói ra ngoài, chẳng phải sẽ bị cười chết sao?

Tống Thanh nuốt cơn giận xuống, bình tĩnh nói: “Tôi biết rồi. Tôi sẽ không bỏ chạy.”

Người đàn ông đen lùn xấu bán tính bán nghi nhìn Tống Thanh, quay người âm thầm bật đèn lên.

Tống Thanh giờ mới phát hiện công tắc đèn nằm ở một góc tường.

Tống Thanh ngẩng đầu nhìn ánh đèn vàng mờ, không biết đã được treo bao lâu rồi, mà trên kia đã phủ đầy mạng nhện.

“Nhưng bây giờ tôi vẫn chưa thể ngủ chung với anh.” Tống Thanh bắt đầu bịa chuyện: “Anh có biết tại sao tôi đi theo đoàn đến đây du lịch không? Là do ba tôi vừa mới qua đời. Tôi có tang trên người, bên chúng tôi kỵ lắm đó, nếu ngủ chung sẽ truyền hết điềm xấu cho người đàn ông. Dù sao tôi cũng không có giấy tờ tùy thân, cũng không chạy đi đâu được, cũng không thể bắt xe để rời khỏi đây. Chỉ cần anh đối xử tốt với tôi, tôi sẽ không bỏ đi.”

Miệng lưỡi của Tống Thanh trước giờ khá lanh lợi, nhìn thấy vẻ mặt càng già càng chậm chạp của người đàn ông đen lùn xấu, cô nói tiếp: “Vả lại thứ đáng giá nhất trên người tôi chính là cái đồng hồ, tôi cũng đã cho người đàn bà kia rồi. Bây giờ trên người tôi không có một đồng nào hết, làm sao tôi có thể bỏ trốn được chứ? Thay vì bị đói chết ở trên núi, tôi thà ở đây sống ngày tháng ấm no với anh. Anh nói đúng không?”

Nghe Tống Thanh nói vậy, người đàn ông đen lùn xấu mới lên tiếng hỏi: “Ba của cô chết thật rồi à?”

“Phải đó. Mấy hôm nay tôi đã rất đau buồn vì chuyện này.” Tống Thanh liền che mặt khóc lóc, nhìn thấy Tống Thanh khóc lóc tội nghiệp thế, người đàn ông đen lùn xấu mới không xích đến gần Tống Thanh.

Anh ta nhìn Tống Thanh với vẻ tiếc nuối.

Cô vợ nhỏ bé xinh xắn hồng hào như thế, làm anh thật xao xuyến!

Nhưng người ở đây, hầu hết đều rất mê tín, nghe Tống Thanh nói ba mình vừa mất, vẫn chưa qua hai mươi mốt ngày, anh ta đích thực không dám đụng vào.

Tống Thanh vì muốn chứng minh mình không nói dối, đã khóc thật to.

Đến cuối năm, lại là lúc mà Tống Thanh nhớ đến Lâm Vũ Tường nhiều nhất. Cho nên cô khóc là vì thương nhớ thật sự.

Và cũng vì thế mà người đàn ông đen lùn xấu đã tin.

“Được rồi được rồi, đợi qua hai mươi mốt ngày rồi nói. Cô có đói không? Tôi làm chút gì cho cô ăn. Lúc tối tôi thấy cô không có ăn gì mấy.” Người đàn ông đen lùn xấu nói.

Người đàn ông này tuy dung mạo không tốt, nhưng tính tình không đến nỗi tệ.

Tống Thanh thút thít gật đầu: “Cám ơn anh, không biết anh tên gì? Tôi tên Lâm Thất.”

Tống Thanh không sử dụng tên hiện tại của mình mà dùng tên lúc cô còn nhỏ.

“Tôi tên Tro Đen.” Người đàn ông nắn nắn tay rồi trả lời.

Tống Thanh thật sự muốn nói, cái tên này không phù hợp với anh cho lắm!

“Tro Đen, bây giờ tôi cũng đã là thành viên trong gia đình anh rồi, tôi cũng không nói vòng vo nữa.” Tống Thanh tiếp tục nói dối: “Đợi tôi qua hai mươi mốt ngày rồi, sẽ đối đãi thật tốt với anh, được không?”

“Được!” Tro Đen vui mừng khôn siết, cười hí hí rồi nói: “Vậy cô đợi nhé, tôi đi lấy thức ăn cho cô!”

“Dạ!” Tống Thanh nhanh chóng gật đầu.

Có muốn chạy ra ngoài, thì thức ăn là thứ cần phải có trước tiên!

Tốc độ của Tro Đen rất nhanh, trong chốc lát đã mang đến hai chiếc bánh đậu được làm từ bột mì.

Tống Thanh chưa bao giờ ăn qua loại thức ăn này, nhưng mà, bây giờ cô làm gì được chọn lữa nữa?

Cho dù là một chiếc bánh đậu khô khan, Tống Thanh cũng phải ăn hết nó.

Sau khi ăn xong, cô hỏi Tro Đen: “Có thể cho tôi xin thêm không? Tôi đã nhiều ngày không ăn gì rồi!”

Tro Đen thấy Tống Thanh ăn nhiều thế, vui vẻ quay lưng chạy đi lấy thêm ba chiếc bánh đậu đến nữa.

Truyện convert hay : Siêu Cấp Võ Thần

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio