Cuộc Hôn Nhân Bất Ngờ

chương 635

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Nghe người này nói vậy, Hà Nhật Dương và Phương mạn luân đâu dám trì hoãn nữa, họ đồng thời mang người đi khắp nơi tìm nhà của Hai Mập.

Nhưng mà, người dân trong làng tả rất chuẩn xác, nhà cửa trong thôn đều cũ nát cả rồi, chỉ có duy nhất một ngôi nhà ba tầng là nhìn vẫn còn mới.

Hà Nhật Dương và Phương mạn luân lòng như lửa đốt mà xông vào nhà Hai Mập, nhưng họ lại phát hiện cửa chính đã khóa chặt.

Hà Nhật Dương và Phương mạn luân đều rất sốt ruột, bắt đầu trở nên cục cằn!

Hà Nhật Dương không nhịn được nữa giơ chân bắt đầu đạp cửa!

Hà Nhật Dương đạp chân xuống thì trên cánh cửa sắt liền in lại vết một dấu chân!

Sức mạnh của cú đạp này chắc chắn là hơn mấy trăm cân!

Phương mạn luân kéo Hà Nhật Dương lại rồi nói: “Xông thẳng vào trong đi!”

Hà Nhật Dương gật đầu, hắn xoay người chạy lấy đà rồi nhẹ nhàng nhảy lên, bám vào mái hiên ở tầng hai, sau đó nhanh nhẹn xoay người, chỉ trong chớp mắt, hắn đã đứng bên cạnh cửa sổ.

Hà Nhật Dương nhấc chân lên đạp.

Rầm, thủy tinh vỡ ra đầy đất trong nháy mắt!

Hà Nhật Dương cẩn thận chui vào trong, vừa tìm vừa gọi: “Tiểu Thanh, Tiểu Thanh! Em ở đâu? Anh đến rồi này!”

Trong phòng hoàn toàn trống rỗng, không có một ai đáp lại.

Hà Nhật Dương tìm hết tất cả các phòng một lượt.

Nhưng mà không có bất kỳ một chút dấu vết nào ở trong nhà cả.

Lúc này, Phương mạn luân cũng mang người đi vào, vừa nhìn thấy Hà Nhật Dương hắn ta liền hỏi: “Người đâu rồi?”

Hà Nhật Dương lắc đầu, đôi mắt phượng bốc lên một ngọn lửa giận, hắn lạnh lùng nói: “Lại dám ra tay với Tiểu Thanh! Đúng là chán sống rồi!”

Hà Nhật Dương từ từ đứng thẳng người dậy, hắn nhìn khắp căn phòng rồi giờ tay lên ra lệnh: “Đi nghe ngóng lần nữa đi! Nhất định phải tìm thấy người phụ nữ đó! Hỏi cho rõ ràng xem Tiểu Thanh ở đâu!”

Phương mạn luân cũng hạ lệnh: “Đi nhanh đi! Cho dù phải trả giá thế nào đi chăng nữa hay dùng cách nào thì nhất định cũng phải tìm thấy người!”

“Vâng!” Tất cả mọi người đồng thời đáp lại.

Ào ào, mọi người tản ra trong chớp mắt, bọn họ đến từng nhà một để hỏi thăm.

Còn về việc bọn họ dùng thủ đoạn gì để nghe ngóng tin tức thì là chuyện của bọn họ.

Nhưng mà, cách này đúng thật là có hiệu quả, cuối cùng, một thôn dân có đôi mắt như gấu trúc tốt bụng nói cho bọn họ biết rằng, mỗi lần Hai Mập bán người xong thì đều sẽ vui vẻ đi lên thị trấn.

Chắc là cô gái xinh đẹp này đã bị bán đi rồi, cho nên bọn họ mới không ở nhà.

Vừa nghe nói Tống Thanh đã bị bán mất, cơn tức giận của Hà Nhật Dương và Phương mạn luân lại bùng lên!

Đã từng thấy người muốn chết nhưng chưa bao giờ thấy ai muốn chết đến vậy!

Lúc này không cần Hà Nhật Dương mở miệng thì hai nhóm thuộc hạ cũng đồng thời ra tay đập nát cả ngôi nhà này, sau đó lấy ra một bình ga mini rồi châm lửa ném vào trong.

Một giây sau, cả căn nhà nổ ầm một tiếng.

Cả ngôi nhà ba tầng chìm vào biển lửa trong nháy mắt.Hà Nhật Dương nói với Phương mạn luân: “Mạn Luân, chúng ta chia ra đi tìm đi! Ai tìm được trước thì gọi cho bên kia một cú điện thoại.”

“Được.” Phương mạn luân cũng không nói nhiều với Hà Nhật Dương nữa mà quay đầu mang người rời đi.

Lúc này, cho dù là Hà Nhật Dương hay Phương mạn luân thì đều sắp phát điên lên rồi.

Tống Thanh bị bọn buôn người bán đi rồi!

Bán đi đâu được chứ?

Bán cho ai nhỉ?

Những người đó có làm khó Tống Thanh không!

Trời ạ, vừa nghĩ đến việc Tống Thanh bị ngược đãi là trái tim bọn họ đều muốn vỡ nát!

Hà Nhật Dương cảm thấy bản thân quá mệt mỏi rồi.

Hết phiền phức này đến phiền phức khác, hết đả kích này đến đả kích khác.

Nếu như không phải năng lực chịu đựng của hắn đủ mạnh thì chỉ sợ rằng đã điên từ lâu rồi!

Từ thôn lên thị trấn chỉ có một con đường, nhưng mà dân trong thôn cũng không thể khẳng định bọn chúng có lên thị trấn chơi bời hay không.

Vì vậy, Phương mạn luân đem người lên thị trấn tìm kiếm còn Hà Nhật Dương thì cắm sào chờ đợi ở trong thôn.

Cuối cùng, lúc mười giờ tối, Hà Nhật Dương cũng tóm được Hai Mập.

Hai Mập uống say bí tỉ quay về.

Vừa về đến cửa nhà, hắn ta lập tức ngẩn người.

Hắn ta tưởng rằng mình đi nhầm chỗ nên lại quay đầu đi một lần nữa, nhưng vẫn đứng trước cửa nhà của mình.

Mấy tiếng đồng hồ trước, nó vẫn là một ngôi nhà đầy khí thế, vậy mà lúc này đã trở thành một đống đổ nát rồi!

Hà Nhật Dương bước ra từ trong bóng tối, hắn nắm lấy cổ áo của Hai Mập: “Người ở đâu rồi?”

Hà Nhật Dương quá cao còn Hai Mập thì quá bé nhó, lúc bị Hà Nhật Dương xách cổ áo, chân của Hai Mập cách mặt đất đến một thước.

“Các, các người là ai?” Hai Mập bị dọa đến tỉnh cả rượu, hắn ta đang muốn giãy dụa thì liền bị Hà Nhật Dương đánh cho một quyền!

“A!” Hai Mập lập tức ôm bụng quỳ xuống đất.

Hà Nhật Dương sải bước đi đến, một chân đạp lên gương mặt to béo của Hai Mập, hắn lạnh lùng hỏi lại: “Người ở đâu rồi?”

Lúc này, Hai Mập hoàn toàn tỉnh táo lại.

Hắn ta run cầm cập nhìn người đàn ông tựa như thiên thần trong bóng tối, sống lưng bỗng nhiên lạnh toát.

“Tôi không biết anh đang nói cái gì?” Hai Mập vẫn đang chống đỡ đến cùng, trong đầu hắn ta hiện lên vô số ý nghĩ, hắn ta nghĩ đến những tên kẻ thù của mình, hình như không có vị này!

Lúc này, Hai Mập vẫn chưa nghĩ tới mối quan hệ giữa Hà Nhật Dương và Tống Thanh mà hắn ta vừa bán đi chiều nay, hắn ta còn tưởng rằng Hà Nhật Dương là mấy địch thủ đánh bài với mình.

Hà Nhật Dương khẽ cười.

Trong đêm khuya tĩnh mịch, tiếng cười này thực sự làm cho người ta run lên cầm cập!

Hà Nhật Dương không nói những lời thừa thãi, hắn ngồi xổm xuống, nắm lấy bàn tay của Hai Mập, hung hăng bẻ một cái.

“A...” Tiếng kêu thảm thương của Hai Mập xuyên thủng cả bầu trời đêm.

Rất nhiều người dân trong làng không nhịn được mà khoác thêm áo chạy ra ngoài đển xem kết quả, lúc hiện trường bị nổ tung lúc nãy, bọn họ đã vây lại xem ở bên cạnh.

Bây giờ, tiếng kêu thảm thiết của Hai Mập khiến cho số người đến xem càng đông hơn.

Đương nhiên, bọn họ chỉ dám đứng nhìn chứ không dám lại gần.

Đám người này rõ ràng là không phải dạng vừa!

Vừa nhìn đã biết là người có tiền có thế, hơn nữa còn rất đông!

Vì vậy, bọn họ chỉ dám đứng xem chuyện hay chứ không dám tiền lên phía trước.

“Bây giờ có thể trả lời được chưa?” Giọng nói của Hà Nhật Dương khiến cho toàn bộ thôn dân phát rét.

Hai Mập vẫn đang kêu lên, lần này, Hà Nhật Dương thẳng thừng hơn, hắn quay người lấy một chiếc côn từ trong tay của thuộc hạ rồi đánh mạnh lên đùi của Hai Mập!

Rắc rắc!

Tiếng xương cốt vỡ vụn vang lên một cách trong trẻo giữa màn đêm.

Hai Mập gào lên một tiếng rồi lập tức ngậm miệng.

Không phải không đau nữa mà là đau đến mức không thể kêu lên được nữa!

Vừa nhìn thấy cảnh này, còn thôn dân nào dám vây lại xem nữa?

Vèo vèo, toàn bộ thôn dân chạy về nhà mình trong nháy mắt, họ đóng cửa sổ lại rồi ngồi run lẩy bẩy trong phòng mình.

Hà Nhật Dương tung tung thiết côn trong tay, hắn cúi đầu nhìn chỗ bầy nhầy dưới mặt đất rồi nói: “Nói, chiều này mày đã bán người đi đâu rồi?”

Lúc này, Hai Mập mới phản ứng lại kịp!

Đối phương nhắm về người phụ nữ kia!

Trong lòng Hai Mập bật ra một tiếng hối hận!

Lúc vợ hắn ta mang người phụ nữ đó về, hắn ta đã cảm thấy có gì đó không ổn rồi.

Người phụ nữ này quá xinh đẹp, xinh đẹp như tiên nữ giáng trần vậy.

Một người phụ nữ như thế, chắc chắc không thể xuất thân từ một gia đình bình thường được.

Người phụ nữ này chỉ tạm thời ở đây thôi, chỗ này chắc chắn không giữ được con phượng hoàng như thế này lại!

Nhưng mà hắn sống nhờ vào vợ mình nên không dám nói gì.

Hơn nữa, vợ của hắn đã bán lại được với giá hơn năm mươi triệu.

Cả ngôi nhà ba tầng này của nhà hắn được xây dựng nên cũng chỉ tốn chưa đến bảy tỉ.

Truyện convert hay : Chiến Thần Long Vương Điện

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio