Nếu như tìm được người rồi, bọn họ không còn lãng phí thời gian nữa, tất cả mọi người bỏ xuống đồ quân nhu, trang bị nhẹ nhàng rồi ra trận, ba chân bốn cẳng liền qua đó rồi!
Tống Thanh cảm thấy chân của mình cũng sắp bị mài ngắn rồi, cô rất lo lắng, buổi sáng ngày mai vào lúc thức dậy, mình có lẽ sẽ từ 1m65 biến thành 1m55 không?
Đương nhiên, bây giờ hoàn toàn chẳng quan tâm cái này!
Bầy heo rừng là sẽ đùn chết người đó a!
Thà rằng chân ngắn cũng không thể bỏ mạng!
Lưu Nghĩa cũng là chạy đén phổi sắp muốn nổ rồi!
May là thể lực của cô tốt, lại ăn uống đủ no rồi, nếu không, từng phút một cũng bị đuổi kịp được không?
Đồ khốn kiếp!
Hồi trước coi quảng cáo, một con báo săn đuổi theo một người mẫu, người ta chạy được duy mỹ biết bao đấy?
Tại sao mình chạy như dân chạy nạn Châu Phi vậy?
Tống Thanh bây giờ muốn nói chuyện đều cũng không nói ra được.
Vừa há miệng thì cả miệng đều là gió.
Chạy đi!
Có thể chạy được bao lâu thì được bao lâu đi!
Thà rằng mệt chết cũng không thể để cho heo cắn chết!
Ngay lúc hai người chạy đến thật sự sắp tắt thở, Hà Nhật Dương cuối cùng cũng mang người chạy tới.
Hà Nhật Dương nhìn qua, không do dự nữa, trực tiếp chỉ huy người nổ súng xạ kích.
Phanh phanh phanh ——
Một chuỗi viên đạn bắn ra, đám heo kia hét lên rồi ngã gục.
Lưu Nghĩa cùng Tống Thanh đã chạy đến mông muội cả người nhưng vẫn còn chạy.
Hà Nhật Dương vội vàng vứt bỏ vũ khí tiến lên chặn đường các cô ấy.
Các cô chạy được kịch liệt như vậy, nếu như bỗng nhiên dừng lại, sẽ đối với thân thể mang đến tổn thương.
Tống Thanh ngẫng đầu, liền nhìn thấy Hà Nhật Dương đã hướng về phía mình chạy tới rồi, Tống Thanh bỗng nhiên vui mừng đến mức nước mắt tràn ngập cả hốc mắt, trong lòng nghĩ: Tôi cũng đã xuất hiện ảo giác rồi! Tôi cũng đã nhìn thấy Hà Nhật Dương rồi! Tôi đây là sắp chết rồi chăng? Tôi đoán chừng những năm tháng sống trong đời, tôi là người chết oan uổng nhất chăng? Lại có thể bị bầy heo rừng đuổi chết!
Mất mặt a!
Lúc này, Lưu Nghĩa cũng phát hiện Hà Nhật Dương, bắt đầu giảm xuống tốc độ.
Đợi lúc vọt tới bên người của Hà Nhật Dương, Tống Thanh không chút lo lắng nào mà bỗng chức đụng vào trong lòng của Hà Nhật Dương, sau đó đôi mắt khép lại, cả người đều đã bất tỉnh rồi.
"Tiểu Thanh!"
"Tiểu Thanh!"
"Tiểu Thanh!"
"Tiểu Thanh!"
Hà Nhật Dương, Lưu Nghĩa, Trình Thiên Cát, Phương mạn luân đồng thời kêu lên.
Tống Thanh lại cái gì cũng không nghe thấy.
Lưu Nghĩa sau khi nhìn thấy Tống Thanh đã bất tỉnh, mình cũng là bỗng chốc ngồi xuống trên mặt đất, sức lực của cả người cũng đã tiêu hao cạn kiệt rồi.
Trình Thiên Cát cùng Vũ Ngọc Bình liên lạc trước, hồi báo một cái bình an.
Vũ Ngọc Bình nghe nói Tống Thanh cùng Lưu Nghĩa đều đã tìm thấy rồi, thở một hơi thật dài, chĩ còn thiếu lên núi đền đáp thần phù hộ thôi.
Phan Thịnh Phan Ly cũng thở phào một hơi, cuối cùng cũng không cần trông coi thằng bệnh thần kinh này rồi!
Tiểu Xuân lập tức cho Tống Thanh tiêm một tiêm thuốc, kiểm tra một chút sức khỏe, nói: "Thiếu phu nhân không có việc gì, chỉ là mệt đến sắp chết rồi, mấy ngày sắp tới đoán chừng cũng không thể xuống giường được rồi."
Hà Nhật Dương nghe được câu này, lúc này mới thật sự thở phào một hơi.
Gần bốn mươi tám tiếng đồng hồ.
Chừng như là khác biệt giữa địa ngục cùng thiên đường.
Cũng may, tất cả mọi người đều bình an tìm về rồi.
"Trở về." Hà Nhật Dương giơ tay ra hiệu, tất cả mọi người dọn dẹp xong đồ đạc, tự động quay trở về tới đỉnh núi.
Lúc này, Hà Quốc Tường cùng Vưu Tâm Nguyệt cũng đã mang theo Tống Hà trở về rồi.
Sùng Minh không chào mà đi.
Sau khi mưa đã tạnh, thì đã rời đi rồi.
Không ai biết rõ anh đã đi nơi nào, Tống Linh cũng không biết.
Hà Quốc Tường cùng Vưu Tâm Nguyệt nhìn thấy Hà Nhật Dương, đều có chút lúng túng.
Trong tay của Vưu Tâm Nguyệt xách theo một cái lồng vừa mới đan xong, xách cũng không phải, không xách cũng không phải.
Từ sau khi nhìn thấy Hà Quốc Tường như thế nào dỗ dành Tống Hà vui lên, Vưu Tẩm Nguyệt hình như Get được lĩnh vực gì, không thầy cũng tự thông tỏ, bắt đầu cho Tống Hà làm rất nhiều công cụ nhỏ.
Lúc Vưu Tâm Nguyệt bắt chước Hà Quốc Tường bắt một con chuột đồng cho Tống Hà, kết quả là sau khi đem Tống Hà dọa đến sợ, phát hiện được, bà hình như không có thiêm bẩm bắt động vật nhỏ, vì vậy liền cho Tống Hà đan rất nhiều công cụ nhỏ.
Đây chính là năng khiếu của sát thủ a.
Thân là sát thủ, thường xuyên lâm vào khốn cảnh, vì vậy bọn họ năng lực tự bắt tay vào làm đều rất mạnh.
Không có ngờ tới là những thứ công cụ này, khiến Tống Hà vô cùng ưa thích.
Tống Hà đã dùng những thứ công cụ nhỏ này, bắt được rất nhiều động vật nhỏ rồi.
Hà Nhật Dương nhìn thấy cái lồng ở trong tay của Vưu Tâm Nguyệt, cũng đã biết được cái này là làm cho Tống Hà chơi đấy.
Hắn chỉ là nhàn nhạt nhìn thoáng qua cha mẹ của mình, nhưng lại không nói gì thêm.
Tình cảnh khó xử như bây giờ này, bây giờ thật sự cũng không biết nên cứu vãn như thế nào rồi.
Ngay vào lúc toàn bộ thành viên tập thể đều đang mắc chứng lúng túng khó xử, Tống Thanh cuối cùng cũng đã tỉnh rồi!
"Mami!" Tiếng nói véo von của Tống Hà vừa vang lên, Tống Thanh vốn còn đang mê man thì giật mình một cái, lập tức liền tỉnh táo lại rồi: "Tiểu Hà! Tiểu Hà ở đâu!"
"Mami! Con ở đây!" Tống Hà lập tức nhào vào trong lòng của Tống Thanh: "Tiểu Hà rất là nhớ mami! Tiểu Hà không thể không có mami!"
Tống Thanh vừa nhúc nhích một cái, cả người như bị đám kiến gặm nuốt qua vậy, đau nhức đến nỗi khiến cô nhịn không được bắt đầu khẽ la lên.
Tống Hà hú hồn: "Là tiểu Hà đã làm đau mami sao? Tiểu Hà là không phải cố ý đấy!"
"Không phải là lỗi của tiểu Hà, tiểu Hà ngoan." Tống Thanh cố nén cảm giác đau nhức ở trên người, đưa tay ôm lấy Tống Hà, sau đó nhìn xem xung quanh: "Chúng ta đây là đang ở đâu?"
"Mami, chúng ta an toàn rồi!" Tống Hà ngẩng lên khuôn mặt nhỏ nhắn nói: "Không còn có người xấu nữa!"
Tống Thanh nghĩ tới người mà mình trước khi hôm mê nhìn thấy, thì ra đây không phải là nằm mơ, cũng không phải là ảo giác trước khi chết a!
Tống Thanh cảm thấy đầu óc của mình cũng sắp trở nên ngu xuẩn rồi.
"Tiểu Hà, những người khác đâu? Những người khác như thế nào rồi?" Tống Thanh nhịn không được hỏi: "Đều bình an vô sự sao?"
"Bọn họ đều rất tốt đấy, cũng chỉ có mami bị bệnh thôi." Vành mắt của Tống Hà hơi đỏ: "Đều là tiểu Hà không tốt, làm liên lụy tới mami!"
Nói xong câu đó, Tống Hà quay người xách ra cái lồng, đối với Tống Thanh nói: "Mami, con kêu con thỏ nhỏ cùng với con nói lời xin lỗi, được không? Thỏ con rất nghe lời đấy, tiểu Hà cũng sẽ nghe lời đấy."
Tống Thanh lập tức mỉm cười, đưa tay sờ sờ đầu của Tống Hà: "Được đấy, mami sẽ giống như yêu tiểu Hà mà yêu con thỏ con này đấy."
Nghe được Tống Thanh nói như vậy, Tống Hà vui vẻ mà nhào vào trong lòng của Tống Thanh.
"Tiểu Hà, cái lồng này thật xinh đẹp, là ai làm cho con đấy?" Tống Thanh hỏi.
"Là bà nội làm đấy! Tay của bà nội rất là khéo a! Cho con làm rất nhiều rất nhiều công cụ nhỏ đây!" Tống Hà ngẩng đầu nói.
Sắc mặt của Tống Thanh hơi đổi.
Cha chồng và mẹ chồng đã đến rồi?
Sao không ai nói cho mình biết?
Tống Thanh lập tức vén lên chăn mền thì muốn xuống dưới, thế nhưng là cô còn chưa kịp đứng vững, thì lập tức ngã ngồi trở về.
Lúc này Lưu Nghĩa đã đi vào, nhìn thấy Tống Thanh muốn đứng dậy, vội vàng để đồ ở trong tay mình xuống, lập tức đem Tống Thanh giữ ở trên giường: "Cậu dàng hoàng nghỉ ngơi đi! Thân thể của cậu rất dễ hỏng, chạy hai ngày đường, đem cậu cái thiếu phu nhân này sắp mệt đến lột da rồi."
"Tớ không sao. Tiểu Nghĩa, nghe nói cha mẹ chồng của tớ đã đến rồi? Bọn hô đang ở đâu?" Tống Thanh vội vàng hỏi.
"A..., đang ở lều vải ở kế bên." Lưu Nghĩa trả lời: "Cùng Hà Nhật Dương với nhau, không biết đang nói cái gì."
"Cái kia, chờ bọn họ sau khi kết thúc nói chuyện, có thể cho bọn họ tới đây một chút không?" Tống Thanh vừa mới dứt lời, bên ngoài liền vang lên tiếng nói của Vưu Tâm Nguyệt: "Tiểu Thanh, tôi có thể đi vào một chút không?"
"Mẹ, mau mời vào!" Tống Thanh trả lời ngay lập tức.
Truyện convert hay : Y Lưu Võ Thần