Tống Thanh lập tức cười lên, cô giơ tay sờ vào đầu của Tống Duệ, khẽ hôn lên trán Tống Duệ một cái: “Tiểu Duệ ngoan, mami sẽ ăn hết mà!”
Tống Thanh đón lấy ngay, húp từng hớp thật to vào miệng.
Nhìn thấy Tống Duệ ăn hết, Tống Duệ và Tống Hà vui mừng vô cùng.
“Baba các con đâu?” Tống Thanh bất chợt hỏi.
Tại sao mở mắt ra thì đã không nhìn thấy Hà Nhật Dương rồi?
Không logic chút nào!
Tống Hà chu miệng ra, không hề nói thêm gì.
Tống Duệ liền trả lời: “Baba ở phòng kế bên.”
Tống Thanh ngơ ngác: “Phòng kế bên sao?”
Tống Duệ và Tống Hà cùng gật đầu.
Tống Thanh giở chăn ra, nhanh chóng đi qua phòng kế bên.
Cửa hơi hé mở ra, Tống Thanh đẩy nhẹ một cái thì nó đã mở toang ra.
Trong khoảng khắc cánh cửa mở ra, đôi mắt của Tống Thanh đồng thời cũng mở to ra!
Nguyên một căn phòng đã được bày biện lại hết rồi.
Một tấm thảm trải sàn màu đỏ, nội thất màu đỏ sẫm, chăn gối màu đỏ sáng chói.
Tất cả đều được bày biện theo tiêu chuẩn của phòng cưới.
Tống Thanh cứ đứng đó ngơ ngác, thì đột nhiên Hà Nhật Dương đã đi ra cửa, ôm lấy Tống Thanh từ phía sau.
“Em thấy căn phòng của chúng ta bày biện như thế này, có được không?” Hà Nhật Dương khẽ dựa cằm vào vai của Tống Thanh, cắn nhẹ một cái vào tai của Tống Thanh.
Tống Thanh chỉ cảm thấy có một luồng điện được truyền đến, chợt rên lên một tiếng: “Đừng mà!”
“Căn phòng này, tất cả những vật liệu đều do anh lựa chọn, tự tay anh bố trí, chưa từng cho bất cứ ai vào đây.” Hơi thở ấm áp của Hà Nhật Dương cứ phun vào cổ của Tống Thanh, chợt xuất hiện một vết ửng hồng tại đó: “Nơi này, chỉ có em và anh, không có bất cứ ai khác.”
Tống Thanh rung động nói: “Vậy anh dự định khiến Tiểu Hà thừa nhận anh bằng cách nào? Ngày nào cũng chải đầu cho con bé sao?”
Hà Nhật Dương vô cùng kiêu ngạo trả lời: “Đề có thể thắt tóc cho Tiểu Hà, anh đã khổ luyện rất lâu rồi! Em cảm thấy sao? Có đẹp không?”
Tống Thanh cười phì một tiếng: “Anh là tổng tài của tập đoàn Hà thị mà! Đường đường là một tổng tài lớn, anh học thắt tóc ở nhà, chẳng lẽ không sợ người khác biết được sẽ chê cười anh sao?”
“Nực cười? Ai dám chứ?” Thắt tóc cho tiểu công chúa của anh, là một chuyện đáng ngưỡng mộ biết không?” Hà Nhật Dương nhíu mày lên, vô cùng đắc ý: “Mấy ngày nay, Tiểu Hà tuy không đoái hoài đến anh, nhưng mỗi một buổi sáng đều ngoan ngoãn cho anh chải tóc cho nó. Anh không tin là anh không thể làm cho nó vui được!”
“Vâng vâng vâng, anh giỏi thuyết phục con gái nhất, vậy được chưa nào? Em đã bái phục sát đất rồi.” Tống Thanh đẩy khuôn mặt của Hà Nhật Dương ra, xoay người sờ vào những đồ nội thất đó.
Đúng là rất chu đáo.
“Căn phòng này, sẽ để dành cho đêm đầu tiên của hôn lễ của chúng ta, có được không?” Hà Nhật Dương dịu dàng nhìn Tống Thanh.
Tống Thanh xoay đầu lại nhìn Hà Nhật Dương, đón nhận lấy sự dịu dàng của hắn, Tống Thanh khẽ cười gật đầu.
Sắp đến cuối năm rồi.
Tết cũng đã đến rồi.
Ngày hai mươi tám tết, Tống Thanh dẫn theo Tống Duệ Tống Hà, cùng Tống Linh trở về Tống gia đón tết.
Đây là lần đầu tiên Tống Thanh đón tết ở nhà sau khi về nước.
Cho nên Tống gia cũng náo nhiệt hơn bình thường!
Những ngày nay ông trời rủ lòng thương, ngày nào cũng nắng chói chang, cho nên Tống Thanh và Tống Linh lần này mới có thể đi máy bay trở về.
Vừa đáp xuống, đã bị đón về Tống gia rồi.
Khi gặp lại hai đứa cháu chắt của mình, thì Bạ cụ Tống cứ cảm thấy mình còn có thể sống thêm ba mươi năm nữa.
“Bà cố!” Tống Duệ và Tống Hà vừa nhìn thấy Bạ cụ Tống, thì đã chạy như bay qua đó.
“Trời ơi, chạy từ từ thôi! Đừng nóng vội! Coi chừng té đó! Ôi trời trời ơi!” Bạ cụ Tống nhanh chóng bế hai đứa bé lên, hôn hết đứa này tới đứa kia, đứa nào cũng thích thú vô cùng.
Nhìn thấy bím tóc xinh đẹp của Tống Hà, Bạ cụ Tống thuận miệng hỏi: “Mẹ của cháu không phải không có kiên nhẫn thắt loại tóc này cho cháu sao? Sao hôm nay lại có thể thắt được vậy?”
Tống Hà không trả lời.
Chỉ có Tống Duệ cười hí hửng lên.
Tống Thanh và Tống Linh cũng cười theo.
Người nhà họ Tống Thanh thấy vậy bèn hiểu ra.
Đây là kiệt tác của Hà Nhật Dương đây mà!
Gần đây Hà Nhật Dương chơi nổi quá.
Ngày nào cũng share và thu thập cách thắt tóc trên mạng xã hội, xem ra, đều là vì tiểu công chúa hết cả!
Bây giờ toàn thế giới đều biết được, đường đường là Hà tổng, nhưng lại có hứng thú với các loại bím tóc, vả lại còn là bím tóc của con nít nữa!
Đúng là nô lệ của con gái mình mà!
“Bà nội, đừng để mọi người phải đứng bên ngoài nữa, chúng ta mau đi vào trong đi.” Tần Trân mỉm cười mở miệng nói.
“Xem ta kìa, đi đi đi, vào trong nhà nào!” Bạ cụ Tống vui mừng nói.
“Mợ cả!” Tống Hà nhìn thấy Tần Trân, lập tức xoay người lấy một móc treo nhỏ trong cặp ra: “Tặng cho mợ nè!”
Tần Trân lập tức mỉm cười đón nhận: “Đẹp thật! Là do Tiểu Hà thiết kế sao?”
Tống Hà gật đầu nói: “Bác quản gia nói, ngày xưa, những bà mẹ sắp sinh mang theo một cái túi hương, bỏ một chút thuốc an thai trong đó, sẽ đặc biệt tốt cho đứa bé sắp sinh ra! Cho nên cháu mới cầu xin bác quản gia cho cháu một ít thảo dược, sau đó nhờ mẹ làm ra cho cháu! Mợ có thích không?”
“Thích! Tiểu Hà tặng gì thì mợ cũng thích!” Tần Trân nghe xong câu giải thích của Tống Hà, chợt cười rất tươi, cúi đầu hôn lên mà Tống Hà một cái: “Tiểu Hà muốn có em trai hay em gái nào?”
Tần Trân thích nhất là Tống Hà, nên bà cũng muốn sinh một đứa con gái ngoan ngoãn dễ thương thông minh lanh lợi như vậy!
Tống Hà chu miệng ra nói: “Sao cũng được mà! Dù là em trai hay em gái, thì Tiểu Hà cũng sẽ bảo vệ em ấy!”
Tống Duệ cũng hùa theo: “Tiểu Duệ cũng sẽ bảo vệ em trai em gái!”
Những người trong nhà họ Tống đều cười lên.
Nhìn thấy mọi người hòa thuận vui vẻ với nhau, trong lòng Bạ cụ Tống thấy an ủi vô cùng.
Bây giờ ngoại trừ Tống Nhất, thì tất cả đểu tới đủ cả rồi.
Dù sao thì Tống Nhất cũng không thường xuyên ở nhà đón tết, nên mọi người cũng đã quen với việc này rồi.
Mọi người cười nói vui vẻ đi vào trong nhà, vây quanh bàn tán cùng nhau.
Tống Thanh vừa xoay đầu qua, thì đã nhìn thấy Tống Tử Dao, chợt đi chậm lại mấy bước nói: “Mẹ, buổi triển lãm của mẹ chuẩn bị ra sao rồi? Trạm đầu tiên sẽ mở ở đâu?”
Tống Tử Dao khẽ cười: “Đã quyết định ở thành phố P rồi. Hồng Diệp Cốc rất đẹp, nên mẹ muốn vẽ thêm mấy bức nữa rồi mới trưng bày cho mọi người xem.”
Tống Thanh tươi cười nói: “Được thôi, con cũng muốn đi qua đó ở mấy ngày! Mùa đông bên đó không biết sẽ như thế nào?”
“Đương nhiên là không đẹp bằng Đông Bắc rồi.” Tống Tử Dao vờ giận dỗi gõ vào đầu của Tống Thanh một cái: “Mẹ còn chưa tính sổ với con nữa! Sao chuyện gì con cũng giấu mẹ! Con làm chuyện tày trời như vậy, ít nhất cũng phải thông báo mẹ một tiếng chứ!”
“Mẹ, lúc đó tình hình rất nguy cấp, sao lo hết được chứ! Được rồi, cô gái xinh đẹp của con đừng giận nữa có được không?” Tống Thanh kéo tay Tống Tử Dao nũng nịu nói: “Sau này có chuyện gì thì con cũng sẽ báo cho mẹ biết trước mà!”
“Không không không! Không tốt lành chút nào!” Tống Tử Dao khẽ vỗ vào tay của Tống Thanh một cái, nghiêm túc nói: “Lần này về đây ăn tết, con dự định ở bao lâu?”
“Chắc ở không được lâu.” Tống Thanh xin lỗi: “Mẹ, bên đó vẫn còn rất nhiều việc.”
“Một tuần?” Tống Tử Dao hỏi.
“Cũng cỡ đó.” Tống Thanh gật đầu: “Dù sao thì con cũng là tổng tài của S.A rồi, không thể bỏ mặc tất cả được.”
“Mẹ hiểu mà.” Tống Tử Dao giơ tay chỉnh tóc lại cho Tống Thanh nói: “Một lát con đi dạo phố với mẹ đi!”
Truyện convert hay : Phúc Hán