“Đến tuổi này rồi, còn nói thật giả gì nữa?” Tống Tử Dao nói: “Mấy năm nay, anh Nhạc quả thật đã chăm sóc cho mẹ rất tốt. Anh ấy là một người tốt. Mẹ cũng hiểu, không phải người tốt thì cái gì cũng tốt. Mẹ cần phải suy nghĩ cho con, Tiểu Lục và mấy đứa nhỏ! Nếu sẽ làm tổn thương các con, mẹ tuyệt đối sẽ không làm!”
Tống Thanh nhất thời cảm xúc, nước mắt rưng rưng, và ôm Tống Tử Dao chặt hơn nữa: “Mẹ”
“Được rồi, chuyện của mẹ, mẹ tự biết lo liệu! Đừng lo cho mẹ.” Tống Tử Dao vỗ nhẹ vào bắp tay Tống Thanh, nói: “Nghe nói đột nhiên đã trẻ lại rồi hả?”
Tống Thanh lau nước mắt trên mặt mình, gật đầu rồi nói: “Dạ phải, chuyện của cô, khó kể hết trong một lúc. Bây giờ có thể nói cô đã sống lại rồi, và đang ở bên cạnh Mạc đại ca, có vẻ khá tốt.”
“Phải đó, mọi người đều khá tốt.” Tống Tử Dao bần thần nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài không gian tĩnh lặng, màn đêm như muốn nuốt chửng tất cả mọi thứ, nhưng lại cho phép ánh đèn đường chiếm lấy một khoảng sáng bên dưới.
Cho dù chỉ là ánh đèn vàng mờ thì đó cũng là một điểm sáng, đúng không?
Tống Tử Dao biết rõ, cô và ông Nhạc thật sự đã đi đến điểm cuối rồi.
Chỉ là bây giờ đang trong giai đoạn cuối năm, chuyện này không thích hợp bàn vào lúc này.
Có chuyện gì thì cũng đợi qua hết năm nay đã!
Chuyện được Tống Thanh kể lại ngắn gọn, Tống Tử Dao đã rất tập trung lắng nghe.
Sau khi nghe ở bên cạnh Mạc đại ca, khóe miệng đã hé lên một nụ cười.
Tống Thanh nhìn ra được, Tống Tử Dao rất ngưỡng mộ.
Ánh mắt Tống Thanh trùng xuống, tự mắng mình sao bất cẩn quá.
Mẹ vừa sinh mình xong là đã ly hôn với ba, sau đó bị giam cầm, rồi phải sống chật vật ở đất khách quê người, một mình chống trọi với cô đơn.
Nhẫn nại bao nhiêu năm nay, cũng chỉ vì mình và anh hai.
Mẹ chưa bao giờ than khổ, chưa bao than mình bị thiệt thòi.
Mà mình lại phớt lờ sự hi sinh và sự thiệt thòi của mẹ.
Mình thật quá đáng!
Mình thật bất hiếu!
Nhưng mà chú Nhạc kia, thật sự không thích hợp!
Tống Thanh nhất thời cũng không biết phải làm sao.
Sau khi chào Tống Tử Dao, Tống Thanh không chịu được liền gọi cho Hà Nhật Dương.
Hà Nhật Dương bắt máy rất nhanh: “Tiểu Thanh, sao vậy em? Các con đã ngủ hết chưa?”
Tống Thanh ừ một tiếng rồi nói: “Nhật Dương, em phải làm sao đây?”
Hà Nhật Dương hỏi ngược lại: “Việc mà có thể khiến cho em phải lo lắng đến mức này thì chỉ có thể là việc trong gia đình. Và hiện giờ điều khiến em không yên tâm nhất, chắc là mẹ em đúng không?”
Tống Thanh cười: “Nhật Dương, sao anh lúc nào cũng đoán được suy nghĩ của em vậy. Phải, em đang lo lắng cho chuyện của mẹ.”
Hà Nhật Dương kẹp lấy điện thoại, pha cho mình ly cà phê, định cầm lên uống, nhưng mắt vừa nhìn qua, liền đặt ly cà phê xuống, quay lưng đi đến vị trí cửa sổ.
Vừa vén rèm cửa sổ lên, ngôi sao bên ngoài cửa sổ sáng lấp lánh, trong những đêm không trăng thì ánh sáng của ngôi sao luôn là sáng nhất.
“Nào, nói chồng nghe xem, để chồng giúp em gỡ rối nào.” Hà Nhật Dương cười nhẹ: “Để anh xem thử người nào dám làm cho Tiểu Thanh của anh thành ra thế này?”
Tống Thanh nở nụ cười, và cũng quay người nhìn cảnh đêm bên ngoài, thỏ thẻ nói: “Mẹ em đang yêu, nhưng đối tượng mà mẹ yêu, có bối cảnh gia đình phức tạp.”
Tống Thanh đã kể lại cho Hà Nhật Dương toàn bộ sự việc xảy ra trong chiều hôm nay một cách ngắn gọn.
Hà Nhật Dương nghe Tống Thanh kể xong, hơi nhướng mày, cười nhẹ: “Chỉ là chuyện nhỏ xíu mà làm cho Tiểu Thanh của anh phải lo lắng thế à?”
“Làm gì mà chuyện nhỏ?” Tống Thanh lầm bầm: “Cũng tại em không tốt, nếu em có thể quan tâm đến chuyện tình cảm của mẹ sớm hơn, thì có lẽ đã không xảy ra chuyện như thế rồi.”
Hà Nhật Dương mỉm cười: “Lúc đó em còn chưa lo nổi cho mình, thì làm sao có đủ năng lực lo chuyện khác chứ? Được rồi, đừng lo lắng nữa. Chuyện này cứ giao cho anh giải quyết đi. Anh sẽ điều tra kỹ về gia thế của gia đình này, thật ra, chắc trong lòng mẹ sớm đã có quyết định rồi nhỉ? Chỉ do em quá lo lắng thôi.”
“Có vẻ mẹ khá là thích chú Nhạc này.” Tống Thanh thở một hơi nhẹ: “Em cũng hi vọng, đây chỉ là mối lo lắng của riêng em thôi!”
“Được rồi, Tiểu Thanh. Chuyện này cứ giao cho chồng em đi, hôm nay đã bận ra ngày rồi, chắc em đã mệt rã người, mau nghỉ sớm đi. Được không? Hà Nhật Dương nói: “Anh vẫn đang chờ em về nhà đây!”
Nghe Hà Nhật Dương nói thế, lòng Tống Thanh cảm thấy tan chảy.
Cảm giác có một người để dựa vào, thật là tốt.
Không cần biết là xảy ra chuyện to tát gì, cũng sẽ có một bờ vai để dựa vào, cũng sẽ có một vòng tay để ngã vào.
Đây có lẽ là sự tốt đẹp trong tình yêu chăng?
Sau khi ngắt máy, Hà Nhật Dương quay lưng kêu Tiểu Thu vào: “Đi điều tra ông chủ Nhạc và gia đình ông ấy cho tôi. Gia đình này, cả gan dám đến lấy lợi ích ở mẹ vợ tôi đấy, đúng là ăn phải gan hùm rồi.”
Tiểu Thu thắc mắc liền hỏi: “Tổng tài, sao anh biết bọn họ đến để lấy lợi ích?”
Lúc này Tiểu Hạ đi từ ngoài vào, vừa ăn kiwi vừa nhảy vào nói: “Anh ngốc thế! Ông chủ Nhạc đâu phải người thành phố, mà lại xuất hiện ở thành phố. Bây giờ đang là cuối năm, ông ta không ở nhà đón tết, mà chạy đến Đông Bắc, cho dù là đến nhà con gái ăn tết cũng không đúng nữa! Vả lại ông ta còn lấy cớ mua quà tết cho nhân viên. Làm ơn, hôm nay đã là hai mươi tám tết rồi, nếu muốn phát quà tết thì sớm đã phát, đâu cần ông chủ phải đích thân đi mua? Chuyện này rõ ràng là tính toán trước mới đến đây, thật là mưu mô!”
Tiểu Thu đẩy Tiểu Hạ một cái: “Sao lại nói vậy! Đó là mẹ ruột của thiếu phu nhân đó!”
Tiểu Hạ bất động, nói ngay: “Bậy bậy bậy, tôi nói bậy rồi!”
Hà Nhật Dương nhìn hai người bọn họ vẻ chán chường, nói: “Đúng lúc chúng ta đến đây, vậy thì hãy giải quyết chuyện này cho ổn thỏa. Để Tiểu Thanh ăn tết cho vui vẻ.”
Tiểu Hạ liền nói: “Tổng tài, tôi đi tìm bọn họ nói chuyện thử nhé?”
Tiểu Thu đẩy Tiểu Hạ ra ngoài: “Anh để đó đi! Chuyện này để Tiểu Xuân đi làm, đáng tin cậy hơn anh đó! Đi đi đi, chúng ta đi ra!”
Thế là Tiểu Hạ bị Tiểu Thu đẩy ra ngoài.
Khóe miệng Hà Nhật Dương cong lên.
Bốn trợ lý này, đã không chỉ còn là cánh tay trái phải của anh ấy nữa.
Mà ở trên đường đời này của anh, đã trở thành bốn nền tảng không thể thiếu.
Tống Duệ đã ba tuổi rưỡi, cũng nên rèn cho nó một cặp tay trái tay phải rồi.
Cứ nghĩ đến sự điềm đạm của Tống Duệ giống y chang mình, trong lòng Hà Nhật Dương liền cảm thấy tự hào ghê gớm!
Đã nói từ khi trở thành bậc cha mẹ, nhìn thấy con cái của mình, thì có nhìn thế nào cũng thấy hài lòng hết.
Hà Nhật Dương bây giờ đâu chỉ hài lòng, mà là cực kỳ hài lòng!
Vì chúng nó là sự kết tinh của tình yêu giữa anh và Tống Thanh!
Trong đêm nay, có người ngủ rất ngon, có người thì đang suy ngẫm.
Cho dù ngủ thế nào thì một ngày mới cũng đã đến!
Ngày hai mươi chín tất này, vừa chớp mắt, cả thế giới đã tràn ngập trong niềm vui tết lớn.
Ngày mai đã là ba mươi tết rồi, đêm giao thừa này, làm sao không náo nhiệt được chứ?
Buổi sáng ăn sáng xong, Tống Duệ Tống Hà đã nhanh chóng đi tìm Tống Tứ.
Vẻ mặt thần bí của mọi người tối qua, đã thu hút sự tò mò của hai đứa nhỏ, bữa sáng còn chưa ăn hết hẳn, đã liền chạy qua phòng kéo Tống Tứ ra ngoài.
Truyện convert hay : Mỹ Nữ Tổng Tài Long Huyết Bảo Tiêu