Nhân lúc người của Nhạc gia đều còn ở trong thành phố, vậy cùng giải quyết vậy!
Thế là vừa sáng sớm, Tiểu Xuân đã hẹn gặp cả nhà ông chủ Nhạc.
Đường đường giám đốc của tập đoàn Hà thị hẹn gặp, xin hỏi, ai dám không tới?
Không đi? Ha ha ha ha. Mặt mũi thật lớn, về sau còn muốn kiếm cơm không?
Người khác cầu còn không gặp được đây!
Vậy nên, vừa nghe nói Hà Nhật Dương đích thân muốn gặp, ba chị em nhà họ Nhạc đều hưng phấn suýt khóc.
Họ chạy suốt đêm về thành phố, chuẩn bị yết kiến đế vương.
Mười giờ sáng, Hà Nhật Dương mặc vest bảnh bao, thong thả xuất hiện ở khách sạn đã hẹn trước.
Xa xa đã thấy một người đàn ông hơn năm mươi tuổi, cùng với hai con gái, một con trai, đứng chờ nghiêm chỉnh trước cửa khách sạn.
Ngay khi Hà Nhật Dương nhìn sang, Tiểu Xuân giải thích: “Ông chủ Nhạc, năm nay năm mươi lăm tuổi, bên tay trái của ông ta là con gái lớn, Nhạc Linh, ba mươi tuổi, đã có chồng. Cô gái bên cạnh là con gái út, Nhạc Mỹ, hai mươi sáu tuổi, làm công chức trong huyện. Con trai hắn là Nhạc Thường, hai mươi tám tuổi, chỉ biết ăn chơi phá phách, là người thừa kế gia sản của ông chủ Nhạc.”
Mắt phượng của Hà Nhật Dương nhếch lên: “Thú vị, bảo bọn họ vào đi.”
“Vâng, giám đốc.” Tiểu Xuân bước chậm lại, chờ Hà Nhật Dương vào trong rồi mới nói với ông chủ Nhạc: “Các vị, mời đi lối này.”
Nhạc Linh, Nhạc Mỹ và Nhạc Thường kích động suýt chút nữa hoan hô ra tiếng.
Cuối cùng bọn họ cũng được nhìn thấy đế vương trong truyền thuyết của đế quốc Quang Minh!
Đẹp trai quá, đúng là quá đẹp trai!
Còn đẹp hơn gấp mấy lần so với trong truyền thuyết!
Đường đường tổng giám đốc của tập đoàn Hà thị sắp thành thân thích với nhà bọn họ rồi!
Bọn họ sẽ phất lên như diều gặp gió!
Nhìn khuôn mặt kích động của ba đứa con, trong lòng ông chủ Nhạc chỉ thấy nặng nề.
Hôm nay Hà Nhật Dương bỗng nhiêu hẹn gặp, chưa chắc đã là chuyện tốt!
Dù sao, chuyện xảy ra ngày hôm qua cũng chẳng vui vẻ gì!
Hơn nữa, Hà Nhật Dương chưa bao là là người nhân từ nương tay!
Vậy cuộc gặp mặt hôm nay là để làm gì?
Cảnh cáo? Chèn ép?
Hay là ra tay san bằng tất cả?
Nhìn ba đứa con còn đang hưng phấn không thôi, ông chủ Nhạc thấy thật là tức giận!
Chết đến nơi rồi, còn ngu ngốc vui vẻ đến vậy!
Hà Nhật Dương vào phòng liền cởi nút áo trên cùng ra, nhận lấy ly rượu vang mà Tiểu Hạ vừa rót, ngồi nhấm nháp trên sô pha.
Hắn cứ thế nhìn ba chị em Nhạc Linh, Nhạc Mỹ, Nhạc Thường hân hoan nịnh nọt bước vào theo hắn.
Lướt qua ba chị em này, hắn nhìn sang ông chủ Nhạc.
Mắt phượng của hắn nhíu lại.
Cũng may, ông chủ Nhạc không phải hạng hồ đồ.
Biết lời mời ngày hôm nay không phải là chuyện tốt gì.
“Giám đốc Hà.” Nhạc Linh, Nhạc Mỹ kích động định tới gần, lại bị Nhạc Thường kéo lại.
Đáy lòng ông chủ Nhạc thở dài, hôm nay hắn chỉ đành liều khuôn mặt già này, cầu xin Hà Nhật Dương tha cho ba đứa nó!
“Bốn vị, mời ngồi.” Thái độ của Tiểu Hạ rất rõ ràng, cố ý để bọn họ cách Hà Nhật Dương một khoảng cách, bảo bọn họ ngồi trên sô pha bên cạnh.
“Cám ơn, cám ơn!” ông chủ Nhạc vội nói: “Không biết giám đốc Hà gọi chúng tôi tới là có gì muốn sai bảo?”
Nhạc Mỹ không vui nhìn tư thái khúm núm của ba mình.
Dù sao ba cũng là ba vợ tương lai của Hà Nhật Dương có được không?
Nhạc Mỹ ho một tiếng, nói: “Ba, ba đang nói gì vậy? Chúng ta là người một nhà!”
Nhạc Mỹ vừa nói xong, Nhạc Linh và Nhạc Thường cùng gật đầu tán thành.
Tiểu Xuân, Tiểu Hạ, Tiểu Thu, Tiểu Đông nhìn nhau, đột nhiên cảm thấy hôm nay theo tới đây đúng là có kịch hay để xem.
Đã từng gặp kẻ thấy người sang bắt quàng làm họ, lại chưa từng thấy kiểu bắt quàng cao sang thế này!
Giám đốc nhà bọn họ chỉ nhận Lâm Vũ Tường là ba vợ, không nhận con chó con mèo nào.
Nhạc Thường cúi mình nói với Hà Nhật Dương: “Giám đốc Hà, ngài có gì sai bảo? Chỉ cần ngài mở miệng là được.”
Hà Nhật Dương cười khẽ.
Nụ cười sáng lạn như trăm hoa đua nở, khiến Nhạc Linh và Nhạc Mỹ suýt chút đánh rơi cả con ngươi.
Nhạc Linh còn đỡ, dù sao cô ta cũng đã kết hôn.
Nhạc Mỹ xém chút không khống chế được.
Hà Nhật Dương không tiếp lời bọn họ, gật đầu với Tiểu Xuân.
Tiểu Xuân lập tức gật đầu với bên ngoài, sau đó có bốn người bước vào.
Mỗi người bưng một chiếc khay tinh xảo, mỗi khay đặt một ly trà.
Bốn người chậm rãi đặt chén trà xuống, động tác đều tăm tắp, quả thực rất thu hút.
Độ tinh xảo của ly trà cũng khiến người ta phải cảm thán không thôi.
“Mời.” Hà Nhật Dương xua tay, ý cười nơi khoé miệng nhàn nhạt, mắt phượng thâm sâu.
Dự cảm bất an nơi đáy lòng của ông chủ Nhạc càng thêm mãnh liệt.
Còn ba người Nhạc Linh, Nhạc Mỹ, Nhạc Thường vẫn không phát giác ra điều gì, bọn họ hớn hở bưng ly trà lên, ra vẻ chuẩn bị thưởng thức.
Nhưng vừa nếm thử, nụ cười trên mặt bọn họ lập tức cứng đờ.
Bọn họ thấp thỏm đặt ly trà xuống.
Cho dù chưa từng uống loại trà thượng hạng nhất, nhưng bọn họ đã từng uống loại lên đến hàng chục triệu, cũng biết trà có đắt thế nào thì cũng không thể có vị chua được!
Ngón tay dài của Hà Nhật Dương lắc lắc ly rượu, nhẹ nhàng nhấp một ngụm, đưa ly rượu cho Tiểu Hạ rồi nói thong thả: “Ly rượu này là Bordeaux của Pháp, không phải loại quá đắt, có tiền là uống được. Nhưng chén trà của mọi người không phải cứ có tiền là uống được. Bởi vì, những kẻ được uống loại trà này, phải dùng mạng để trả.”
Hà Nhật Dương vừa dứt lời, ông chủ Nhạc đứng bật dậy, sắc mặt kinh hoảng.
Nhạc Mỹ, Nhạc Linh đều tỏ ra mê man.
Nhạc Thường cũng từ từ phản ứng kịp, hắn muốn đứng lên, nhưng chân lại mềm nhũn, quỳ rạp xuống thảm.
Ông chủ Nhạc run run nói: “Giám đốc Hà, van ngài tha cho bọn họ!”
Lúc này Nhạc Linh, Nhạc Mỹ mới hiểu ra, tái nhợt cả khuôn mặt!
Hà Nhật Dương đứng lên, tới bên cạnh giá rượu, tiện tay rút một chai rượu ra, thuận miệng hỏi: “Các người có biết chai rượu này bao nhiêu tiền không?”
Hai chân ông chủ Nhạc cũng bắt đầu run rẩy.
Là một người đàn ông, nhưng Nhạc Thường cũng đã sợ tới mức nói không ra lời.
“Không đắt, có thể mua được một mạng người.” Hà Nhật Dương đặt nó trở lại, lại rút ra một chai khác: “Chai này còn tạm tạm, có thể mua được bốn cái mạng của các người.”
Chân của ông chủ Nhạc mềm nhũn, cả người lảo đảo, rồi cũng quỳ trên mặt đất.
“Anh, sao anh có thể làm như vậy với chúng tôi? Anh muốn giết người sao? Giết người sẽ phải đền mạng!” Nhạc Linh run rẩy mở miệng nói.
Cô ta còn chưa chịu từ bỏ: “Huống hồ, ba tôi là người yêu của Tống Tử Dao nhà họ Tống! Anh không sợ Tống gia sẽ không tha cho anh sao?”
“Không tha?” Hà Nhật Dương cười nhẹ: “Xin lỗi, ba vợ của tôi là Lâm Vũ Tường. Xin hỏi cô là vị nào?”
“Nhưng Lâm Vũ Tường đã chết rồi!” Nhạc Mỹ cũng run rẩy mở miệng nói: “Đúng là Tống Tử Dao đang qua lại với ba tôi!”
Sắc mặt của ông chủ Nhạc càng thêm tái nhợt, hét lên: “Nhạc Mỹ, đứng nói nữa!
Truyện convert hay : Đô Thị Chi Cuồng Thiếu Trở Về