Có người mở miệng trước, những người khác đều lên tiếng: “Đúng vậy, tôi cũng cảm thấy cô ta đang tự coi mình là nữ quản gia của xã hội cũ rồi! Chúng tôi đều làm việc cho nhà họ Hà, không phải bán thân! Hơn nữa, mấy người chúng tôi cùng cấp bậc, cô ta có tư cách gì mà quát tháo chúng tôi chứ? Chúng tôi chỉ coi cô ta như bạn của đại thiếu gia, lại không dám nói gì. Nhưng mà, chuyện trong nhà này đến lượt cô ta quyết định từ khi nào vậy?”
Tống Thanh ngắt lời cô ta: “Được rồi, những lời bực tức không cần phải nói nữa. Tuy chúng ta đều làm việc cho nhà họ Hà, nhưng mà nhà họ Hà cũng là một doanh nghiệp. Chúng ta đều hoạt động kinh doanh theo hình thức doanh nghiệp. Nếu như cô ấy thực sự không thể đảm nhận vị trí này, vậy thì chỉ có thể điều đi thôi.”
Mấy người kia đều không nói gì nữa.
“Đi thôi, qua xem sao.” Tống Thanh dẫn đầu ra ngoài.
Công việc kiểm kê vẫn tiếp tục, mọi người đều luân phiên ăn cơm nghỉ ngơi, người làm không đủ nên phải nhờ người của tiền viện đến giúp đỡ.
Đến năm giờ chiều, cuối cùng cũng kiểm kê xong tất cả vật phẩm quý giá.
Nhưng mà lần kiểm kê này lại xảy ra vấn đề rồi.
Trong nhà kho, những vật bị mất trừ trừ đôi ngọc Hòa Điền ra, còn có một bộ bát ngọc cuối đời Đường, bình Ngọc Tịnh tráng men của triều Minh, một bộ mực gỗ bản vẽ thời Trịnh, kỷ niệm chương của lão tổ tông nhà họ Hà năm xưa chống quân xâm lượng cuối thời Thanh.
Bởi vậy, chuyện này lớn thật rồi.
Tống Thanh nhìn vật phẩm, vẻ mặt trầm xuống.
Những thứ này đều quý giá không gì sánh bằng, hơn nữa vô cùng có giá trị bảo tồn.
Tùy tiện lấy ra một món là có thể náo động thị trường bên ngoài rồi!
Mà Lận Hinh mới nhậm chức mấy ngày lại để bị mất!
Lận Hinh ngơ ngác nhìn sổ sách, vẻ mặt khó có thể tin được: “Không thể nào! Tuyệt đối không thể nào!”
Tống Thanh thở dài, quay đầu hỏi một quản sự đứng bên cạnh: “Lúc các cô giao nhận có nhân chứng vật chứng không?”
“Thiếu phu nhân, có ạ.” Vẻ mặt đối phương thản nhiên nói: “Chúng tôi không chỉ quay lại toàn bộ quá trình giao nhận mà còn kiểm kê theo từng thứ trong nữa! Trên sổ sách giao nhận đều có chữ kí của chúng tôi và giám sát viên.”
Tống Thanh gật đầu, nhìn Lận Hinh nói: “Chị dâu, sợ là chuyện này phải điều tra kỹ lưỡng rồi. Từ trước tới giờ, dinh thự nhà họ Hà chưa hề mất đồ, lần này, một lúc mà mất nhiều như vậy, chỉ sợ giấu không được nữa. Xin lỗi chị, em phải điều tra kỹ lưỡng toàn bộ dinh thự nhà họ Hà.”
Không đợi Lận Hinh lên tiếng, Tống Thanh lập tức ban bố chỉ thị: “Bắt đầu từ giờ phút này, xin mọi người phối hợp làm việc với tôi. Dinh thự nhà họ Hà xảy ra chuyện lớn như thế này, tuyệt đối không thể nhân nhượng cho kẻ ác được!”
“Vâng, thiếu phu nhân!” Mọi người đều gật đầu đồng ý.
Tống Thanh quay người bước đi, Lận Hinh bước nhanh hai bước, kéo cánh tay Tống Thanh lại: “Tiểu Thanh, em hãy tin chị, chị không lấy trộm đồ!”
Tống Thanh mỉm cười: “Chị dâu, em không nói chị trộm mà!”
“Nhưng mà” Lận Hinh muốn nói rồi lại thôi.
Nhưng mà chìa khóa của nhà kho đó chỉ mình cô có!
Nhà kho của dinh thự nhà họ Hà đều có mấy bộ mật mã.
Lần này sau khi giao nhận thì chỉ có một mình Lận Hinh biết.
Nhưng trong thời gian mấy ngày, nhiều vật phẩm quý giá như vậy cứ như thế không cánh mà bay!
Chuyện này lớn thật rồi!
Lúc ăn cơm tối, Lận Hinh không tới.
Sau khi Tống Thanh bình tĩnh dùng bữa với Bà cụ Hà xong, Tống Duệ và Tống Thanh đều theo Bà cụ Hà đi đọc sách.
Hà Nhật Dương tới vỗ nhẹ lên vai Tống Thanh: “Em vất vả rồi, Tiểu Thanh.”
Tống Thanh nắm chặt ngón tay Hà Nhật Dương, nhẹ nhàng lên tiếng: “Nhật Dương, nếu như em xử trí Lận Hinh thì anh cả có buồn không?”
Hà Nhật Dương cúi đầu hôn lên trán Tống Thanh, nói: “Đừng lo việc này, hôm nay anh có nói với anh cả rồi, anh ấy là người thông minh.”
Tống Thanh vẫn có chút lo lắng: “Nhưng mà lần này Lận Hinh gây ra họa rất lớn! Ngọc phật Hòa Điền còn chưa thấy tung tích, lại mất nhiều thứ quý giá như vậy. Chuyện này, chỉ sợ là cô ấy khó trốn tránh trách nhiệm.”
“Anh hiểu.” Hà Nhật Dương quay người, ngồi xổm trước mặt Tống Thanh, đặt hai tay của Tống Thanh lên mặt mình, nghiêm túc nhìn Tống Thanh, nói: “Tiểu Thanh, nhà này giao cho em rồi. Anh ủng hộ em, tin tưởng em! Cho dù em đưa ra lựa chọn gì, anh đều sẽ kiên định đứng trên lập trường của em, sẽ bên em!”
Tống Thanh gật đầu.
“Ý của bà nội cũng như vậy. Cho nên, cứ mạnh tay mà làm, không cần lo gì khác!” Hà Nhật Dương nói: “Nhà họ Hà quả thật là người đông nghiệp lớn, nhưng mà vẫn có pháp quy nghiêm ngặt Bây giờ xảy ra chuyện lớn như vậy, em có xử phạt nghiêm khắc, cũng có thể hiểu được.”
“Em hiểu rồi.” Tống Thanh gật đầu.
Lúc này, người làm từ ngoài bước vào, nói với Tống Thanh: “Thiếu phu nhân, cô Lận Hinh muốn cô qua đó một chuyến.”
Hà Nhật Dương nhướn mày.
Lận Hinh này cũng quá kiêu ngạo rồi nhỉ!
Tống Thanh lại nói: “Em qua đó xem sao! Hôm nay xảy ra chuyện lớn như vậy, cô ấy cũng không tới ăn cơm, xem ra tâm trạng rất không tốt.”
Hà Nhật Dương than thở trong lòng.
Tiểu Thanh của hắn, vẫn quá tốt bụng rồi.
Rất nhanh Tống Thanh đã tới nhà Lận Hinh.
Lần này, trong nhà thật yên tĩnh, không hề có âm thanh gì.
Tống Thanh gõ cửa bước vào.
Lận Hinh vừa thấy Tống Thanh tới, lập tức đứng lên, bước nhanh đến đón Tống Thanh, trực tiếp lên tiếng: “Tống Thanh, những thứ bị mất, trị giá bao nhiêu?”
Lông mi của Tống Thanh hơi nhíu lại, nhưng cô vẫn trả lời câu hỏi của Lận Hinh: “Hơn ba trăm bốn mươi tỷ.”
Lận Hinh hít một hơi khí lạnh!
Đồ trị giá trên ba trăm bốn mươi tỷ, mà cô lại làm mất!
Lận Hinh chớp mắt, bỗng nghĩ ra được một ý hay, kéo tay Tống Thanh lại, nói: “Tiểu Thanh, em nghe chị nói. Chị vẫn cứ cảm thấy có chỗ không đúng, nhưng mà vẫn chưa phát hiện ra là chỗ nào không đúng! Chị vừa suy đi nghĩ lại, nhất định chị bị người khác hãm hại! Tiểu Thanh, em phải tin chị! Chị tuyệt đối không trộm đồ nhà họ Hà! Dù sao, sơm muộn gì thì chị cũng được gả vào, thân là thiếu phu nhân tương lai của nhà họ Hà, sao bà nội có thể bạc đãi chị chứ? Đến lúc đó chị muốn thứ gì bà nội sẽ cho chị thứ đó! Sao chị phải đi trộm chứ?”
Tống Thanh mỉm cười: “Chị dâu, chị đừng vội, hiện tại đồ vật chỉ là bị thất lạc thôi, chứ không ai chỉ trích chị trộm đồ cả. Giống như, Hà Tiếu Tiếu tuy đã vào nhà kho nhưng mà không thể chắc chắn ngọc phật Hòa Điền bị Hà Tiếu Tiếu lấy trộm được.”
Lận Hinh chợt cứng đờ.
Cô khó chịu như nuốt phải ruồi nhặng vậy.
Hai câu trước của Tống Thanh khiến Lận Hinh rất thoải mái.
Nhưng câu nói sau đó không khác gì cho Lận Hinh một bạt tai.
Nếu như bây giờ cô vẫn kiên quyết cho rằng Hà Tiếu Tiếu đã lấy trộm ngọc phật Hòa Điền, vậy chẳng khác nào tự thừa nhận cô đã trộm đồ cổ bị mất trên sổ sách!
Tống Thanh ngồi trên ghế, nói với Lận Hinh: “Chị dâu gọi em đến là có chuyện gì không?”
Lận Hinh lập tức chỉnh đốn lại tâm trạng, ngồi đối diện với Tống Thanh, rót cho Tống Thanh một ly trà, nói: “Là thế này, Tiểu Thanh, chỉ là chị muốn trò chuyện với em thôi.”
Tống Thanh gật đầu.
Truyện convert hay : Tìm Đường