“Vậy là được rồi. Ngay cả bà nội cũng đứng trên lập trường của em, em còn lo lắng cái gì? Đây là cơ hội tốt để lập uy, Tiểu Thanh! Em có hiểu lần lập uy này nghĩa là gì không?” Hà Nhật Dương véo má cô vợ nhỏ của mình, nửa nghiêm túc nửa nói đùa cười nói: “Đó là để toàn thế giới biết, ngay cả anh cũng phải nghe lời em, vậy thì những người khác còn ai dám trái ý em nữa?”
Tống Thanh gạt tay Hà Nhật Dương ra, hờn dỗi lườm anh: “Biết! Là do em suy xét tới cách nghĩ của anh trai! Nếu không sao lại khó xử chứ.”
“Vậy bây giờ không khó xử nữa đúng không?” Hà Nhật Dương cười: “Em muốn làm cái gì thì làm cái đó đi!”
Quả nhiên, tới buổi trưa, Hà Nhật Khang tới tìm Tống Thanh, nói cho Tống Thanh quyết định của anh.
Hà Nhật Khang quyết định chia tay Lận Hinh!
Hơn nữa còn từ chức tổng giám đốc của chi nhánh công ty, tiếp tục ngao du bốn phương!
Dù sao tiền mà Hà gia cho anh cũng đủ để anh sống cả đời.
Kinh doanh, chính trị hay rảnh rỗi câu cá thì cũng thế, ngột ngạt quá thì chạy tới sa mạc xây một toà lâu đài cũng được.
Tóm lại, chính là ủng hộ vô điều kiện.
Nhờ có thái độ này của Hà Nhật Khang, buổi chiều, Tống Thanh chính thức tuyên bố kết quả xử lí Lận Hinh: Thu hồi chức vụ của Lận Hinh, đồng thời đuổi khỏi Hà gia, vĩnh viễn không được bước vào cổng Hà gia. Những món quà mà Hà gia tặng cô ta được phép mang đi, nhưng những thứ có đánh dấu là vật sở hữu của Hà gia thì không được đem đi bất cứ món nào.
Người của Hà gia nghe được quyết định này của Tống Thanh, ai nấy đều vỗ tay khen hay.
Lận Hinh chỉ biết cáo mượn oai cọp, mọi người đã thấy phiền cái con người này từ lâu rồi.
Nhưng ngại với đại thiếu gia, mọi người chỉ có thể nén giận.
Bây giờ không còn miếng miễn tử kim bài Hà Nhật Khang này nữa, Lận Hinh hoàn toàn không có chỗ dựa.
Lận Hinh nghe được quyết định này của Tống Thanh, cô ta không thể tin được, khóc hô muốn gặp Tống Thanh.
Tống Thanh không đồng ý.
Bây giờ không còn cần thiết nữa.
Cô đã rất khoan dung với Lận Hinh rồi.
Lận Hinh trộm nhiều thứ như vậy, theo lí mà nói, Tống Thanh có thể báo cảnh sát.
Nhưng Tống Thanh không làm như vậy, cô lựa chọn tha cho Lận Hinh, cho Lận Hinh chút mặt mũi.Nhưng Lận Hinh cũng không cảm kích, cô ta cố chấp cho rằng Tống Thanh căn bản không tìm Hà Nhật Khang cầu xin giúp cô ta, vì vậy Tống Thanh chính là một người phụ nữ ác độc!
Dưới sự giám sát của người khác, Lận Hinh chật vật xách theo một chiếc vali đơn giản ra khỏi cổng chính Hà gia.
Lận Hinh đứng trước cổng, chỉ vào cửa mắng to: “Hay cho Tống Thanh nhà cô, tôi sẽ mở to mắt xem cô sẽ ra khỏi cái nhà này như thế nào! Lận Hinh tôi có ngày hôm nay cũng coi như là nhờ phúc của cô, chỉ cần có cơ hội nhất định tôi sẽ cho cô biết tay!”
Những lời này của Lận Hinh rơi vào tai Tống Thanh.
Tống Thanh chỉ cười bất đắc dĩ, không nói gì cả.
Bởi vì Tống Thanh xử Lận Hinh không chút chần chừ, hơn nữa cùng lúc với việc cách chức Lận Hinh, cô còn để bạt mấy quản lí cấp trung, bổ lấp chỗ trống, tăng cường lực lượng bảo vệ.
Hàng loạt hành động này nhận được sự ủng hộ và tán thành của các bô lão.
Chuyện đầu tiên mà Tống Thanh dùng thân phận thiếu phu nhân của Hà gia để xử trí kết thúc như thế.
Nhưng địa vị của cô cũng càng thêm vững chắc.
Rốt cuộc không người nào ở Hà gia dám xem thường cô.
Xử lí xong chuyện của Lận Hinh, cuối cùng Tống Thanh cũng thở ra.
Trở lại phòng mình, Tống Thanh vừa tắm rửa xong, định bụng đi tâm sự với Hà Nhật Dương một phen.
Không chờ hai người lên giường nghỉ ngơi, Vũ Ngọc Bình đã gọi điện thoại tới.
Anh gọi vào điện thoại của Hà Nhật Dương, vừa mở miệng liền hỏi Hà Nhật Dương: “Tiểu Thanh có ở đó không?”
Hà Nhật Dương nhíu mày: “Cậu gọi cho tôi để tìm vợ tôi?”
“Đúng vậy! Tôi cũng không còn cách nào khác!” Vũ Ngọc Bình nhún vai nói: “Điện thoại Tiểu Thanh tắt máy, tôi không gọi cho cậu thì gọi cho ai? Cậu đừng nói nhảm nữa, mau đưa điện thoại cho Tiểu Thanh, có chuyện lớn rồi!”
Hà Nhật Dương bất đắc dĩ đưa điện thoại cho Tống Thanh: “Không biết Ngọc Bình lại lên cơn gì.”
Tống Thanh cầm lấy điện thoại: “Ngọc Bình? Chuyện gì mà vội thế?”
“Tiểu Thanh, em phải phân xử cho anh!” Vũ Ngọc Bình ở đâu bên kia đúng là cực kì vội vàng.
“Chuyện gì? Anh nói chậm thôi.” Tống Thanh dựa vào người Hà Nhật Dương, cùng hắn nghe Vũ Ngọc Bình càu nhàu.
“Là thế này.” Vũ Ngọc Bình nói qua điện thoại: “Lần này trở lại, anh và Tiểu Nghĩa đã nói rồi, hết tháng giêng sẽ về nhà cũng anh.”
Tống Thanh nói ừ: “Chuyện này em biết. Sau đó thì sao?”
“Sau đó? Hết rồi!” Vũ Ngọc Bình rất là giận dữ: “Em nói xem có tức không chứ? Tiểu Thanh, chuyện của em và Hà Nhật Dương đã chắc như đinh đóng cột, em không thể không để ý tới bọn anh được! Chúng ta đã nói tương lai là người một nhà mà!”
Tống Thanh lập tức cười: “Tiểu Nghĩa không muốn đi à?”
“Cũng không phải không muốn đi, mà là không đi được!” Vũ Ngọc Bình càng thêm tức giận: “Cô ấy nói, tên sinh viên gì mà Hàn Tấn mới mời cô ấy về quê chơi! Tiểu Thanh, em nói xem, có chuyện như thế này sao? Cô ấy lại không về nhà anh mà đồng ý tới nhà Hàn Tấn chơi!”
Tống Thanh hiểu rồi.
Vũ Ngọc Bình lại đang ghen!
Tống Thanh nói ngay: “Vậy được rồi, em đi hỏi Tiểu Nghĩa xem có chuyện gì trước. Em tắt đây.”
Vũ Ngọc Bình nói: “Được được được, Tiểu Thanh, chuyện anh dẫn Tiểu Nghĩa về nhà phải giao cho em rồi! Nhất định em phải giúp anh đấy!”
“Biết rồi!” Tống Thanh bất đắc dĩ nói: “Em tắt đây!”
Sau khi tắt điện thoại, Tống Thanh nói với Hà Nhật Dương: “Anh nói xem, sao Tiểu Nghĩa lại đồng ý về quê Hàn Tấn chơi? Đây không phải cách làm thường ngày của Tiểu Nghĩa!”
Hà Nhật Dương nở nụ cười: “Gọi điện thoại hỏi xem là biết ngay thôi.”
Tống Thanh ấn gọi cho Lưu Nghĩa.
Vừa có người nhấc máy, Tống Thanh liền nghe thấy tiếng ồn ào bên kia, cô không khỏi hỏi: “Tiểu nghĩa, cậu đang ở đâu vậy?”
Trong điện thoại, dường như Lưu Nghĩa có vẻ rất vui, trả lời: “Tớ đang mua sắm. Tiểu Thanh, tớ đang định gọi cho cậu nói chuyện này! Tớ đang chuẩn bị đồ vật, chuẩn bị lên vùng cao giúp đỡ trẻ em không được đi học!”
Tống Thanh ngẩn ra: “Hứ? Cái gì mà trẻ em không được đi học?”
“Quê của Hàn Tấn ở một thôn trong núi, rất nghèo. Nghỉ đông cậu ta đi làm thêm là để tiết kiệm tiền cho các em đi học. Cậu ấy nói, điều kiện nhà cậu còn là coi như khá, nên còn cố lo được cho cậu ấy học đại học. Trong thôn đó, có rất nhiều gia đình khó khăn. Người trong thôn lại rất chất phác, từ trước tới nay chưa từng làm chuyện phạm pháp, vậy nên có nhiều trẻ em không được đi học. Tớ nói chuyện này với mẹ tớ, cậu biết rồi đấy, mẹ tớ vẫn luôn làm từ thiện, chuyên giúp đỡ trẻ em thất học.” Lưu Nghĩa nói nhanh qua điện thoại: “Vậy nên mẹ tớ gửi cho tớ một khoản tiền bảo tớ qua đó giúp lũ trẻ.”
Tống Thanh gật đầu: “Làm từ thiện là chuyện tốt! Nhưng vì sao Vũ Ngọc Bình lại tủi hờn như vậy, như thể cậu muốn bỏ trốn với Hàn Tấn ấy?”
Truyện convert hay : Trọng Sinh Thật Sự Thực Bình Tĩnh