Người dân tại địa phương đa số đều có nghề nghiệp phụ khác, để trang trải trợ cấp thêm cho gia đình.
Người trẻ tuổi đều lựa chọn đi ra nơi khác kiếm việc, tuổi tác lớn một chút thì ở nhà săn bắt gì đó.
Cho nên những người sinh sống ở đây, so với thế giới ngoài kia, thật sự là rất nghèo.
Cũng chính vì như thế, Tống gia mới chuẩn bị thêm một phần quà khác, đều là một số quần áo giày dép chống lạnh các loại.
Tuổi tác nào cũng có, trai gái đều có cả.
Thực ra vẫn là Tống gia suy nghĩ chu đáo, có thể là do Tống gia nằm ở khu vực phía bắc, cho nên suy nghĩ đặc biệt chu đáo.
Ngoài quần áo giày dép ra, còn có một số chăn bông thảm các loại.
Những vật này chính là chia cho những nhà không có trẻ nhỏ, nhưng tình hình kinh tế của họ cũng không tốt.
Người nhà Tống gia đều rất lương thiện.
Nghe nói Tống Thanh muốn lên trên khu vực rừng núi làm việc thiện, không nói hai lời liền đem qua một xe vật tư như thế.
Cho nên, nhóm người của Tống Thanh, thật sự đem theo đong đầy tình thương và thành ý.
Thời gian đầu của đoàn xe đi rất dễ đáng, đường xá phần lớn đều là đường cái rộng lớn.
Nhưng đến sau này, thì không dễ dàng đi như thế nữa.
Đặc biệt là buổi chiều ngày thứ hai, bầu trời không đẹp lắm, rơi một trận tuyết nhỏ, tuyết vừa rơi xuống đất liền hóa thành nước tuyết, gió bắc thổi qua, liền đong lại thành băng.
Tiểu Xuân liên lạc với Hà Nhật Dương nói: “Tổng tài, tình hình đường đi không tốt cho lắm, chúng ta có phải nên tạm thời nghỉ ngơi một lúc?”
Hà Nhật Dương nhìn đồng hồ, đã hơn bốn giờ chiều.
Thực ra, bốn giờ chiều không được tính là muộn lắm.
Đặc biệt là tháng hai âm lịch, thật sự thì ban ngày đã rất dài.
Nhưng thời tiết này xem ra thực sự không thích hợp tiếp tục lên đường, Hà Nhật Dương liền nói: “Tối nay tìm một khách sạn dừng chân. Sáng sớm mai mới tiếp tục xuất phát.”
“Vâng, tổng tài.” Tiểu Xuân liền chỉ huy đoàn xe chuyển hướng, chạy về phía khách sạn gần nhất.
Tôn Tấn ở trong xe sau khi trải nghiệm qua cảm giác mới, cũng có chút nhàm chán, nghe Tiểu Xuân nói muốn đến khách sạn ở, Tôn Tấn không nhịn được mà hỏi: “Tổng tài các anh rốt cuộc là người có thân phận gì? Sao lại giàu như thế? Có xe đắt tiền như thế không nói, còn muốn ở khách sạn?”
Tiểu Xuân chỉ cười rồi lại cười, nói: “Chẳng qua cũng chỉ là người bình thường có thể vì tình yêu mà bỏ ra tất cả. Bạn Tôn Tấn, cậu yên tâm, phí ở khách sạn, chúng tôi sẽ chi trả tất cả.”
Mặt Tôn Tấn đỏ ửng: “Tôi không phải có ý này.”
“Tôi cũng không phải có ý đó.” Tiểu Xuân điềm đạm nhìn Tôn Tấn.
Tôn Tấn lén lén nhìn Tiểu Xuân, không nhịn được hỏi: “Cậu rất thân với chị Nghĩa?”
“Rất thân.” Tiểu Xuân gật đầu trả lời.
Mắt Tôn Tấn sáng rực: “Thế cô ấy...”
Tiểu Xuân tiếp tục nói: “Cô ấy là nữ tuyển thủ quyền anh cấp 60kg, cha cô ấy là nhà doanh nghiệp, mẹ cô ấy là nhà nghệ thuật và vũ đạo, cũng là một nhà từ thiện. Bản thân cô ấy có mức tài sản trên hàng tỷ, tài sản được kế thừa cũng trên hàng tỷ, bạn trai cô ấy là đại thiếu gia Nhà họ vũ, là cháu ngoại của vị trung tướng ở Anh, tài sản trên cả hàng trăm tỷ. Cô ấy còn là chị em, bạn cùng phòng thân mật với thiếu phu nhân nhà tôi, là mẹ nuôi của người thừa kế Hà gia.”
Tiểu Xuân nói một câu, sắc mặt Tôn Tấn liền trắng một chút.
Khi Tiểu Xuân nói dứt câu cuối cùng, Tôn Tấn đã cúi thấp đầu, một chữ cũng không dám nói.
Thì ra mấy người trên chiếc xe nhà di động, lại lợi hại đến thế.
Thì ra, họ thật sự không phải người cùng một thế giới.
Thì ra, mình thật sự quá mơ tưởng rồi.
Thì ra, thế giới của cô ấy, thật sự là sự hiện hữu mà mình không thể mơ tưởng đến.
Tiểu Xuân thấy Tôn Tấn hình như đã hiểu ra cái gì đó, liền cười nói: “Tiểu thư Lưu Nghĩa tuy rằng thân phận cao quý, nhưng đối với mọi người không hề làm giá. Cho nên rất nhiều người đều thích cô ấy. Lão phu nhân nhà tôi cũng rất thích cô ấy. Thích một người, có lẽ là mong cô ấy có thể sống thật tốt. Bạn Tôn Tấn, cậu nói phải không nào?”
Tôn Tấn ngu ngơ mà ngước đầu lên, nhìn Tiểu Xuân, sau đó vô hồn mà gật đầu.
Tiểu Xuân nói đến mấu chốt là nghỉ, tiếp theo đây liền điện thoại chỉ huy đoàn xe đến khách sạn gần nhất nghỉ ngơi.
Bởi vì ở đây chỉ là nơi thuộc cấp thành phố huyện loại 4, cho nên không có khách sạn năm sao, tốt nhất chẳng qua cũng chỉ là bốn sao.
Nhưng điều này đối với mọi người mà nói cũng đủ lắm rồi.
Lần này mọi người là đến giúp đỡ người khác, không phải đến khoe khoan mình giàu.
Vừa vào ở trong khách sạn, Lưu Nghĩa liền lấy một phòng riêng cho mình.
Vũ Ngọc Bình liền giành đi thẻ phòng của Lưu Nghĩa, nói: “Làm gì có chuyện người yêu của nhau mà chia phòng ra chứ? Em xem, Tiểu Thanh và Nhật Dương đều ở chung một phòng!”
Nhìn bộ dạng khẳng khái mạnh miệng của Vũ Ngọc Bình, Lưu Nghĩa rất bất lực: “Tiểu Thanh và Nhật Dương là vợ chồng!”
“Chúng ta là vợ chồng sắp cưới, cũng là vợ chồng!” Vũ Ngọc Bình ngụy biện nói, sau đó không chờ Lưu Nghĩa kháng nghị, đẩy Lưu Nghĩa đi qua trước mặt Tôn Tấn lắc vào trong thang máy.
Tôn Tấn thấy Lưu Nghĩa không có thực sự là kháng cự, liền biết Lưu Nghĩa thực ra là muốn ở chung một phòng với Vũ Ngọc Bình.
Trong lòng Tôn Tấn liền chua chát.
Tống Thanh bất lực lắc đầu.
Vũ Ngọc Bình vì muốn đánh bóng sự hiện hữu của mình, thật sự là chuyện gì cũng làm hết!
Lần này Tôn Tấn chắc cũng nên chết lòng rồi nhỉ?
Phòng ở nhanh chóng liền chia xong.
Vừa vào phòng, Tống Thanh liền mở máy tính.
Vừa lên mạng, liền nhận được tin nhắn gửi đoạn ghi hình từ Tống Duệ và Tống Hà.
Tống Thanh đem máy tính đẩy qua cho Hà Nhật Dương: “Anh nhận lấy tin mà con gửi sang, em đi tắm trước.”
“Được.” Vừa nghe nói là tin từ con trai yêu quý và công chúa bảo bối, Hà Nhật Dương không nói hai lời liền đi mở đoạn ghi hình xem.
Trong đoạn clip, Tống Duệ đang cùng Tống Nhị và Mạc Thu đang làm đồ gốm.
Xem ba người từ sự không quen cho đến phối hợp ăn ý về sau, Hà Nhật Dương không nhịn được mà nhếch môi.
Tầm nhìn của vợ đúng là khá tốt.
Khi xưa không cảm thấy cậu vợ thứ hai vụng về kia và nữ cường nhân cổ hủ Mạc Thu này thích hợp.
Nhưng giờ xem lại, quả nhiên, chỉ cần cảm giác đúng rồi, cái gì đều có thể hòa hợp.
Hai người họ từ việc không ai quan tâm ai cả, cho đến bây giờ phối hợp ăn ý với nhau, đây là một tiến bộ rất lớn.
Ống kính vừa quay sang, mặt của Tống Hà liền xuất hiện trước ống kính, nhỏ giọng nói trước ống kính: “Mami thấy chưa? Quan hệ giữa cậu ba và dì Mạc Thu càng ngày càng tốt! hơn nữa, cậu ba và dì Mạc Thu còn cùng nhau vào bếp chuẩn bị thức ăn cho bọn con!”
Sau khi nói xong câu này, Tống Hà ôm lấy ống kính làm động tác hôn: “Mami, Tiểu Hà nhớ mami lắm. Nhưng mami mãi cứ không ở nhà, cứ bận hoài. Tiểu Hà hiểu cho mami, mami phải bận việc trong việc ngoài, không thể nào mãi bên cạnh Tiểu Hà. Cho nên, Tiểu Hà ghi hình cho mami xem!”
Sau khi nói xong, biểu cảm cảu Tiểu Hà có chút bối rối, lại nhỏ tiếng hỏi: “Mami, người đó vẫn khỏe chứ? Người đó có nhớ con không?”
Hà Nhật Dương liền ngẩn ra, sau đó liền buồn cười.
Công chúa của anh ấy sao có thể dễ thương như thế?
Tống Hà trong đoạn clip tiếp tục với vẻ bối rối nói: “Mami, làm sao đây? Con hình như có chút muốn thừa nhận người đó là daddy của con! Nhưng nếu con thừa nhận, có khi nào rất mất mặt không?”
Hà Nhật Dương thật muốn bây giờ nói với công chúa nhỏ của mình, không mất mặt chút nào.
Bởi vì, trên thế giới này không có ai dám cười nhạo công chúa nhỏ của anh ta cả!
Truyện convert hay : Thiên Hạ Thứ Chín