CHƯƠNG 806
Sân trong này được đặt nằm trong vị trí khu phố sầm uất nhất, lại có một sân nhỏ đơn độc, có thể thấy được giá thành không rẻ.
Hai người họ không lái xe vào trong, mà là dừng xe ở bên ngoài, đi bộ vào trong.
Mới bước vào cửa, Hà Nhật Dương đã thấy được một ngọn cây già đã có hai người ôm nhau thô như vậy.
Chạc cây to thô, đã che kín đi ánh sáng của toàn bộ sân vườn, rõ ràng đang là buổi chiều, mà lại cảm thấy trời như gần chập tối.
Trong nhà không có nhiều người, càng không có người ra ngoài đón tiếp, sắc mặt của Vũ Ngọc Bình có chút không được tốt.
Vũ Ngọc Bình và Hạ Nhất Phi cùng bước vào căn nhà, chẳng bao lâu có người qua tới chào hỏi: “Thiếu gia tới rồi, Hà Tổng tới rồi.”
Hà Nhật Dương gật đầu.
Vũ Ngọc Bình lại chau mày: “Ba tôi đâu?”
“Hồi thiếu gia, ngài ấy đang ở bên cạnh nhị phu nhân.” Người làm đáp lại
Nhị phu nhân?
Sắc mặt Vũ Ngọc Bình càng khó coi thêm.
Chỉ là một phụ nữ nuôi ở bên ngoài, đâu ra tư cách được xưng làm Nhị phu nhân?
Thế nhưng, Vũ Ngọc Bình cũng không muốn tính toán với người làm mấy chuyện nhỏ nhặt này, quay người đi tới phia dãy phòng kế bên.
Hà Nhật Dương đi phía sau, thì thầm nhắc nhở Vũ Ngọc Bình: “Đừng manh động!”
“Mình biết.”Vũ Ngọc Bình định thần lại, đáp lại: “Lần này, đúng là cho bạn chê cười rồi.”
Hà Nhật Dương nhếch khóe miệng: “Cũng không thể suốt ngày cũng cho bạn chê cười nhà mình chứ?”
Vũ Ngọc Bình đành lắc đầu, dẫn Hà Nhật Dương bước tới một trong những cánh cửa đó
Mới bước vào cửa, Hà Nhật Dương không thể không nhíu mắt phượng.
Căn phòng tỏa ra một mùi hương rất lạ lùng, Người hiểu biết sâu rộng như Hà Nhật Dương, cũng phải chau mày lại.
Giọng nói dịu dàng của một người phụ nữ từ bên trong truyền ra: “A, Nhất Phi đến rồi à. Vị này là?”
Hà Nhật Dương nhẹ nhàng quay người qua, thì thấy được một phụ nữ có chiếc cằm nhọn, mặc bộ đồ trang phục mặc nhà hở hang, từ phòng ngủ bên trong bước ra đây.
Hà Nhật Dương chớp mắt lùi phía sau một bước, lễ phép gật đầu nói: “Chào cô, Cháu là Hà Nhật Dương. Là bạn của Nhất Phi.”
Do Hà Nhật Dương lùi cách xa khoảng cách, người phụ nữ này càng dễ nhìn rõ khuôn mặt của Hà Nhật Dương.
Trong phút giây thấy rõ dung nhan của Hà Nhật Dương, người phụ nữ này ánh mắt toát lên sáng chói.
Hết cách rồi, nhan sắc Hà Tổng vốn nghịch thiên như vậy, chỉ cần là người phụ nữ trưởng thành, đều không cách nào từ chối được vẻ quyến rũ của anh ấy.
“Ba tôi đâu? Ông ấy không phải kêu tôi tới đây sao?” Vũ Ngọc Bình thực sự không thích người đàn bà này chút nào cả, cho nên cũng không thèm chào hỏi một tiếng nào.
Người phụ nữ nhanh chóng lướt nhìn Vũ Ngọc Bình một cái, sau đó quay lưng về phía trong phòng nói: “Con anh tới gặp anh kìa!”
Nói hết câu, Người phụ nữ quay mình rời khỏi.
Khi bước qua tới Hà Nhật Dương thì cố tình đụng vào anh ấy một cái.
Hà Nhật Dương cực kỳ nhanh nhẹn né tránh ra, người phụ nữ này lảo đảo một cái, suýt bị vấp ngã.
Thấy Hà Nhật Dương không đỡ cô ấy, bèn giận dỗi nhìn Hà Nhật Dương một tí rồi bỏ đi.
“Thật kinh tởm.” Vũ Ngọc Bình cầm lòng không đậu mở miệng ra nói: “Ba mình bị mù rồi hay sao? Nếu như ông ấy không phải là người cha ruột của mình, mình thật sự...”
Hà Nhật Dương vẩy vẩy tay bày tỏ anh ấy không để tâm.
Trong chốc lát, nghe thấy tiếng mở cửa cọt kẹt của cánh cửa trong phòng mở ra.
Vũ tiên sinh từ trong nhà bước ra.
Thân thể gầy ốm, hai gò má có chút ửng đỏ không bình thường.
Hà Nhật Dương liền chau mày lại.
Vũ Ngọc Bình không phát hiện điều khác thường, chỉ hỏi: “Thưa ba, rốt cuộc có có chuyện gì?”
Vũ tiên sinh đi thẳng tới ghế ngồi, liền nói với Hà Nhật Dương và Vũ Ngọc Bình: “Hai con ngồi xuống nói chuyện đi.”
“Cám ơn chú.” Hà Nhật Dương ung dung ngồi qua một bên, chẳng bao lâu có người làm mang trà tới, Hà Nhật Dương thong thả an nhàn thưởng thức trà.
Vũ Ngọc Bình thì chẳng có tâm trạng để thưởng thức trà, nói rằng: “Ba, tại sao kêu con một mình tới đây?”
Vũ tiên sinh nhìn Vũ Ngọc Bình một cái bằng ánh mắt đục ngầu, nói rằng: “Người cô gái đó, không được bước vào cửa nhà chúng ta.”
Trái tim của Vũ Ngọc Bình, bỗng chốc nén xuống, anh ấy chỉ nhìn ba mình với ánh mắt sâu xa một cái, không nói không đằng đứng lên chuẩn bị đi khỏi.
“Đứng lại! Vũ tiên sinh thấy Vũ Ngọc Bình không nói một tiếng định rời đi, lập tức lớn tiếng kêu lên: “Trong mắt con còn có người cha này không?”
Vũ Ngọc Bình hỏi ngược lại: “Thế trong mắt ông có đứa con trai này không?”
Hà Nhật Dương lập tức đứng lên giải hòa: “Từ từ nói, đừng cãi nhau chứ.”
Do Hà Nhật Dương có mặt ở đây, Vũ tiên sinh ngay tức khắc kìm nén cơn giận, nói với Vũ Ngọc Bình: “Tóm lại, ba không đồng ý hai đứa cặp với nhau.”
“Tại sao” Vũ Ngọc Bình lập tức hỏi thẳng: “Cho con lý do! Hôm qua người chẳng phải nói được hay sao? Còn tặng quà nữa! Hôm nay sao lại thay đổi chứ?”
“Dì Nguyên của con đã giúp con chọn những đối tượng tốt hơn, mấy ngày sau con đi gặp đi.” Vũ tiên sinh bưng tách trà lên, vuốt lá trà trên tay, uống một ngụm, nói: “Người con gái đó bất nam bất nữ, sẽ làm hư phong thủy của Vạn gia chúng ta. Con xem đi, có con dâu nhà nào, lại ăn mặc như vậy chứ?”
“Dì Nguyên? Bà ta cũng xứng ư?” Vũ Ngọc Bình cười nhè nhẹ: “Có phải ba cảm thấy trưa hôm nay, mẹ con giới thiệu Kim Kiện cho chúng con quen biết, nên ba cũng định làm như cách này, cho người phụ nữ không thể bước ra ánh sáng, ra mắt một tí? Kim Kiện dù gì cũng là ông chủ của ngành đồ cổ và ngành bán đấu giá, xin hỏi người phụ nữ này là làm nghề gì vậy?”
Tách trà trên tay Vũ tiên sinh liền đặt mạnh xuống mặt bàn, sau đó mới nhớ rằng Hà Nhật Dương vẫn còn ở đây, ngay tức khắc bưng lên lại, nói: “Sao con nói chuyện như vậy? Dù sao cô ấy cũng là bậc cô của con!”
“Ba, triều đại nhà Nguyên sớm đã diệt vong rồi!” Vũ Ngọc Bình nhìn sang Vũ tiên sinh tiếp tục chế giễu, nói rằng: “Huống chi con cũng không tiêu xài một đồng nào trong nhà, con không cần thiết phải quỳ gối cúi lạy một người phụ nữ trong bóng tối được! Tiểu Nghĩa là người mà con lựa chọn, hình dáng cô ấy như thế nào con đều thích cả! Ai cũng không thể ngăn cản!”
Vũ phu nhân đúng là hiểu rõ con trai mình cũng hiểu rõ người chồng của mình.
Vũ tiên sinh quả nhiên mở miệng ra là muốn tách lẻ cuộc hôn nhân này, và Vũ Ngọc Bình cũng là mở miệng từ chối, với lại thái độ rất cứng cáp.
Hà Nhật Dương ngồi một bên, lạnh lẽ thưởng thức trà, có vẻ như không nghe được một âm thanh gì hết.
Nhìn thấy Vũ tiên sinh và Vũ Ngọc Bình sắp sửa cãi nhau, người phụ nữ mặc bộ đồ trang phục mặc nhà hở hang như một luồng gió thổi tới: “Ây da, hai cha con anh có chuyện gì không thể từ từ nói sao? Có cần cãi nhau như vậy không?”
“Tôi đang nói chuyện với ba tôi, bà xía vô làm chi?” Vũ Ngọc Bình không khách sáo mà chửi tới.
Vũ tiên sinh liền đập mạnh lên bàn: “Sao con có thể nói chuyện như vậy?”
Vũ Ngọc Bình bèn cảm thấy bực bội, nói: “Con lần này dắt Tiểu Nghĩa về nhà, chỉ là để chào hỏi gia đình thôi, chứ không phải nghe các ngươi ở đây sắp xếp! Nếu như hai người cảm thấy tôi chướng mắt hai người, thế thì dứt khoát chia nhà đi. Các người sống của các người, tôi sống của tôi! Dù gì, đừng hòng có ai mong muốn tách khỏi chúng tôi ra!”
“Đứa con ngỗ nghịch!” Vũ tiên sinh tức tới nỗi trơn to hai mắt: “Sao tôi lại có đứa con như ngươi!”
Người phụ nữ thấy được, lập tức chạy qua an ủi: “Nhất Phi, cháu xem cháu đi, sao lại chọc ba con giận dữ chứ? Theo mẹ cảm thấy, Vạn gia chúng ta gia tài đồ sộ, không thể tùy tiện tìm một cô gái không đáng tin cậy bước vô cửa nhà được. Đúng lúc, nhà ngoại cô có một đứa cháu gái, hoàn cảnh rất tốt, đoan trang thùy mị, biết chăm sóc gia đình, cho nên mới định giới thiệu cho cháu. Thế nhưng cháu rất ít khi về nhà, nên cô không có cách nào tác hợp cho hai đứa. Bây giờ cháu không dễ dàng về đây một chuyến, không thì rảnh rỗi đi gặp thử?’
Truyện convert hay : Trọng Sinh Chi Tu La Trở Về