CHƯƠNG 96: CHÚC MỪNG MỘT CHÚT
“Vậy anh nói em nên làm gì bây giờ?” Phương Khanh Hân chờ mong nhìn Phương Mạn Luân.
“Rất đơn giản. Anh đã tiếp xúc hai lần với Tống Thanh, không khó nhận ra cô ta là người tâm địa hiền lành. Đối phó với người như vậy thì phải dùng thủ đoạn mềm dẻo, giết dần dần, không được dùng dư luận ép cô ta cúi đầu. Nên biết rằng phụ nữ đều là ngoài mềm trong cứng, vô cùng kiên cường.” Phương Mạn Luân khinh thường nói: “Em dùng nhà họ Tống đối phó Tống Thanh, vốn không hề sai, nhưng nhà họ Tống lại là một đám ngu xuẩn, lại dùng thủ đoạn thấp hèn như vậy...”
“Anh, anh có cách nào tốt hơn không?” Ánh mắt Phương Khanh Hân lóe sáng.
“Cưỡng chế không được vậy thì tỏ ra yếu thế đi!” Phương Mạn Luân rũ mắt xuống: “Nếu như Bà Tống không dùng tư thế hùng hổ đi cưỡng chế Tống Thanh mà dùng bộ dạng đáng thương đi gặp cô ta, em nói cô ta có thể mềm lòng không?”
Phương Mạn Luân nói xong, ánh mắt Phương Khanh Hân bỗng nhiên sáng lên!
Phương Mạn Luân đúng là Phương Mạn Luân!
Là người thừa kế có hi vọng nhất của Nhà họ Phương!
Là người đàn ông nho nhã nhưng cũng đầy mưu trí!
Năm đó hắn đã từng nổi danh sánh ngang với Hà Nhật Dương.
Bởi vì ra nước ngoài vài năm nên mọi người đã dần dần quên mất hắn.
Hà Nhật Dương vì vậy mới có thể tỏa sáng!
Nhưng Phương Mạn Luân thật sự đã từng sánh ngang với Hà Nhật Dương!
Hắn rất ít nói, nhưng mỗi lời đều là vàng ngọc.
Hắn đưa ra đề nghị khiến Phương Khanh Hân vô cùng mừng rỡ. Phương Khanh Hân lập tức truyền lệnh lại cho nhà họ Tống.
Nhà họ Tống lúc này đang vô cùng lo lắng.
Nghe được lời nhắc nhở của Phương Khanh Hân, Nhà họ Tống vô cùng mừng rỡ. Bà Tống không đợi được, muốn lập tức đi tìm Tống Thanh tỏ ra yếu thế.
Đáng tiếc, Bà Tống tới không đúng lúc. Hà Nhật Dương đã đưa Tống Thanh đi ra ngoài rồi.
Hà Nhật Dương đưa Tống Thanh đến biệt thự của Phan Thịnh và Phan Ly mở tiệc.
Vũ Ngọc Bình nhận bình rượu Champagne từ trong tay bồi bài, Tống Thanh tò mò hỏi: “Sao bình rượu này lại quý giá như thế?”
Vũ Ngọc Bình cười ha ha nói: “Bởi vì phiên bản này không sản xuất nữa, nghe nói khi chiến tranh thế giới thứ nhất nổ ra, một thợ lặn ngẫu nhiên phát hiện được nó trong khoang thuyền đắm. Hơn nữa trong khoang thuyền đó đều là Champagne lâu năm hiếm có. Những bình rượu này đều là bảo bối được Nicolas đệ nhị cất giữ, năm 1916 mới bị đắm tại khu vực biển gần Phần Lan. Bởi vì nhiệt độ vùng biển này khá thấp nên chỗ rượu này được bảo tồn rất tốt, cho dù là màu sắc hay chất lượng đều tuyệt hảo. Hiện tại những bình rượu này không thể thấy trên thị trường, chỉ xuất hiện ở mấy phòng đấu giá cao cấp hoặc kho rượu của nhà giàu mà thôi.”
“Tôi lấy được bình rượu này cũng chỉ là ngẫu nhiên mà thôi, nghe nói có phòng đấu giá muốn bán bình rượu này, tôi đã gạt chuyện kinh doanh sang một bên, chạy tới đó đấu giá.” Vũ Ngọc Bình kiêu ngạo nói: “Giá trị đáng quý nhất của bình rượu này không phải thời gian, mà là thân phận. Bởi vì đây là chai rượu mà Nicolas đệ nhị lúc còn sống yêu quý nhất. Nhật Dương đưa cho tôi một trăm vạn đô mà đã muốn lấy đi, đúng là trêu đùa mà. Giá tôi mua về đã hơn một trăm vạn đô rồi. Rượu tốt như vậy, ngàn vàng cũng không đổi được.”
Hà Nhật Dương lười biếng cười: “Cho dù rượu ngon hơn nữa thì cũng phải dành cho người hiểu rượu mới có giá trị.”
Vũ Ngọc Bình phấn khởi nhìn Tống Thanh: “Thanh Thanh biết phẩm rượu sao?”
Tống Thanh cười yếu ớt: “Thời đại học có học qua...”
Vũ Ngọc Bình hai mắt tỏa sáng.
“Hi vọng không làm mọi người thất vọng.” Tống Thanh mỉm cười nói: “Rượu ngon đương nhiên phải phối cùng âm nhạc. Nghe nói Phạm thiếu gia là cao thủ đánh đàn, không biết có cơ hội lắng nghe hay không?”
Phan Thịnh, Phan Ly đồng thời nhìn về phía Hà Nhật Dương.
Hà Nhật Dương tỏ ra vô tội nói: “Lỡ miệng nói ra...”
Chuyện Phan Thịnh, Phan Ly biết âm nhạc là chuyện bí mật nha!
Vũ Ngọc Bình thay Phan Thịnh, Phan Ly giải thích: “Phan Thị có không ít ngôi sao ca nhạc, nhưng Phan Thịnh, Phan Ly tương lai là người kế thừa Phan Thị. Thân là ông chủ của công ty giải trí, đương nhiên sẽ có chút hiểu biết. Huống chi chú Phan muốn bọn họ tập trung vào quản lý, không phải làm ca sĩ, bởi vậy đam mê này của bọn họ chỉ có tôi và Nhật Dương biết mà thôi.”
Ít người biết thì tốt hơn.
Tống Thanh gật đầu, quay đầu nháy mắt với Phan Thịnh, Phan Ly: “Yên tâm, tôi rất kín miệng, sẽ không nói ra ngoài đâu.”
Nói xong câu đó, Tống Thanh còn làm động tác kéo khóa trên miệng.
Vũ Ngọc Bình nhìn thấy động tác này của Tống Thanh, không nhịn được đưa tay xoa đầu cô: “Thanh Thanh thật đáng yêu!”
Ánh mắt Hà Nhật Dương rơi vào tay Vũ Ngọc Bình, Vũ Ngọc Bình ngượng ngùng thu tay lại, gãi gãi đầu.
Hà Nhật Dương đặt tay hắn lên đỉnh đầu Tống Thanh, lặp lại động tác của Vũ Ngọc Bình: “Thanh Thanh muốn nghe thì các cậu lên đàn một bài đi.”
Phan Ly oan ức nói: “Hà Nhật Dương, cậu thật bất công! Từ khi có Thanh Thanh, cậu toàn thiên vị thôi!”
Phan Thịnh cũng gật đầu: “Đúng vậy! Khó trách Ngọc Bình nói cậu trọng sắc khinh bạn!”
Khuôn mặt Tống Thanh hơi đỏ lên, nhưng trong lòng lại có chút ngọt ngào.
Hắn đối với cô thiên vị sao?
Hắn để ý đến cô sao?
Phan Thịnh, Phan Ly đứng lên, mời mọi người đến phòng nhạc.
Lần đầu tiên Tống Thanh tới phòng nhạc của Nhà họ Phan.
Vừa vào cửa, cô kinh ngạc há hốc mồm.
Đẹp quá!
Thảm màu trắng, ghế sô pha màu trắng, bàn trà màu trắng, đàn dương cầm cũng màu trắng, trên trần nhà treo một chiếc đèn pha lê tinh xảo.
Giống như một thế giới màu trắng tinh khiết vậy!
Phan Thịnh, Phan Ly sóng vai nhau ngồi trước dương cầm, Vũ Ngọc Bình mở Champagne ra, đổ đầy năm ly rượu,
Ba người cụng ly.
Tống Thanh cúi đầu, khẽ ngửi đã thấy mùi thơm nồng đậm xộc vào mũi, thật sự là rượu ngon!
Phan Thịnh, Phan Ly lướt tay trên phím đàn, âm thanh trong trẻo lập tức vang lên.
Tống Thanh gật đầu lắc lư theo nhịp nhạc, dù chỉ là một người ngoài ngành cũng nghe ra hai người bọn họ hợp tác vô cùng ăn ý, khống chế tiết tấu rất nhịp nhàng.
“Em nói em yêu mùa hạ, nhưng lại quên đi mùi mưa rào mùa hạ. Em biết không? Ngày đó em rời đi, khắp nơi đều là mùi hương của em. Anh đã thay em giữ lại mùi hương của mùa hạ, nhưng lại không giữ được mùi hương của em...” Giọng hát trầm thấp của Phan Thịnh vang lên, vừa trong trẻo vừa êm ái.
Khi Phan Thịnh vừa cất lời, ánh mắt Tống Thanh kinh ngạc trừng lớn.
Trời ạ! Giọng hát thật trong trẻo!
“Nếu như anh nói, em là mùa hạ của anh, anh có thể được làm mùa mưa của em không? Nếu như anh nói, anh là mùa mưa của em, em có thể nhớ kĩ mùa hạ năm đó?” Phan Ly cũng hát theo, âm thanh hai người bọn họ giống y hệt nhau.
Tống Thanh nghe đến mê mẩn, chờ hai người bọn họ hát xong, Tống Thanh còn chưa tỉnh táo lại.
“Quá tuyệt! Hai người thật sự là có giọng ca trời sinh!” Tống Thanh tán thưởng: “Đáng tiếc tôi không ở trong làng giải trí, nếu không tôi cũng muốn lăng xê hai người!”
Phan Thịnh, Phan Ly mỉm cười đi tới, ngồi đối diện Tống Thanh, cầm ly Champagne nói: “Chúng tôi không tùy tiện hát cho người khác nghe, hơn nữa Phan Thị cũng không thiếu chút tiền bán đĩa nhạc.”
Tống Thanh gật đầu: “Đúng vậy, hai người chỉ cần hát cho bọn tôi nghe là được!”
Vũ Ngọc Bình nghe được câu này, không nhịn được, bật cười lớn tiếng.
Hà Nhật Dương cũng mỉm cười.
Tống Thanh cảm thấy kì lạ: “Tôi nói có gì buồn cười sao?”
“Không phải, là câu nói vừa rồi của cô, Nhật Dương cũng đã từng nói như vậy. Hai người đúng là vợ chồng nha! Một trước một sau, một chữ cũng không sai!” Vũ Ngọc Bình vừa cười vừa nói.
Tống Thanh lập tức ngẩng đầu nhìn Hà Nhật Dương, Hà Nhật Dương cũng quay đầu nhìn Tống Thanh.
Trong mắt Hà Nhật Dương toàn là ý cười dịu dàng.
Tống Thanh nhìn thấy ánh mắt hắn, trong lòng cũng mềm mại hơn rất nhiều.
Pháo đài vừa được xây lên đã từng chút một đổ sụp xuống...
Làm sao bây giờ? Không thể kháng cự lại sức quyến rũ của người đàn ông này, cô phải làm gì đây?
Sự dịu dàng của hắn giống như một tấm lưới, khiến cho cô không thể thoát ra được.
Trốn không thoát, cũng không nỡ trốn...
Khi Phan Thịnh, Phan Ly dùng xong Champagne, người giúp việc bắt đầu đưa bữa tối đến.
Năm người ngồi cùng một chỗ không có chút áp lực nào, không có khúc mắc, chỉ có vui vẻ chúc mừng thắng lợi.
Cơm nước xong xuôi, nghỉ ngơi một lát, Hà Nhật Dương muốn dẫn Tống Thanh về nhà.
Hai người vừa lên xe, Tống Thanh thắt dây an toàn, cô chưa kịp ngẩng đầu đã nghe thấy giọng nói của Hà Nhật Dương: “Đừng nhúc nhích, khóe miệng em có vết rượu.”
Tống Thanh quả nhiên ngồi im.
Cô khẽ ngẩng đầu nhìn Hà Nhật Dương.
Ngón tay Hà Nhật Dương nhẹ nhàng lướt qua cánh môi Tống Thanh.
Một cảm giác điện giật truyền đến, lan tỏa toàn thân hai người.
Trong nháy mắt, mặt Tống Thanh đỏ bừng lên.
Ánh mắt Hà Nhật Dương tối lại, long lanh tựa vì sao sau đó trở nên dịu dàng vô hạn.
Trong xe vốn không gian nhỏ, động tác hai người lại quá thân mật, Tống Thanh đột nhiên cảm thấy nhiệt độ xung quanh cũng tăng cao hơn.
Trong xe rất tối, nhưng đủ để nhìn rõ ánh mắt của đối phương.
Trong không gian thân mật hạnh phúc này, ánh mắt Hà Nhật Dương càng thêm mê người.
Yết hầu nhanh chóng chuyển động, Hà Nhật Dương không lựa chọn tiếp tục kìm chế cảm xúc của chính mình, khẽ cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi Tống Thanh.
Tống Thanh cảm nhận được sự mềm mại và ấm áp nơi đầu môi của Hà Nhật Dương, cả người cô chấn động.
Nụ hôn này rất nhẹ, rất nhẹ.
Mùi vị rất ngọt ngào.
Khác hẳn những nụ hôn bá đạo lần trước, nụ hôn này khiến cô cảm giác như chính mình đang nằm mơ.
Tống Thanh không tránh né, chỉ im lặng mặc Hà Nhật Dương hôn lên đôi môi mình như vậy.
“Thanh Thanh...” Hà Nhật Dương giống như đang nằm mơ vậy, hắn mơ hồ mở miệng: “Anh thích...”
Hà Nhật Dương còn chưa nói dứt lời, tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên cắt ngang lời nói của hắn.
Cũng cắt ngang nụ hôn dịu dàng này...
Tống Thanh lấy lại tinh thần, lập tức lùi lại, duy trì khoảng cách với Hà Nhật Dương, giả vờ trấn định nói: “Xin lỗi, điện thoại của tôi reo rồi!”
Hà Nhật Dương lưu luyến thu tay lại, trở về vị trí của mình.
Hắn thật vất vả mới dũng cảm tiến lên một lần, nhưng lại bị tiếng chuông điện thoại phá hỏng.
Quên đi, những lời này sau này tìm cơ hội khác nói ra là được.
Tống Thanh đưa tay sờ cái cái nóng hổi rồi nghe điện thoại: “Xin chào, tôi là Tống Thanh!”
“Tống Thanh, tìm được cậu rồi!” Một âm thanh vui vẻ từ trong điện thoại truyền tới: “Tốt nghiệp đại học xong cậu liền biến mất, chúng tớ dự định kỉ niệm ngày thành lập trường sẽ họp mặt, cậu tới không?”
Truyện convert hay : Trọng Sinh Tám Vạn Năm