Phòng bệnh.
Cánh sát đi, Lê Diệp cũng quay lại, nhìn Doãn Chính Đạc đang ngả trên giường. Cô ra lấy một quả táo, dùng dao gọt vỏ, cắt thành miếng, rồi đưa đến miệng anh.
Từ bao giờ anh lại có thể được hưởng thụ loại đãi ngộ này? Nếu không phải do cảnh sát hỏi anh có bất hòa gì với người khác không, cô sợ anh nói ra Hạ Tùng Đào, thì sao có thể chu đáo như vậy.
Bắt gặp ánh mắt chăm chú của anh, Lê Diệp đưa miếng táo ra, “Không ăn sao…Bỏ đi vậy.”
Anh cắn một miếng, bất kể là vì sao, có vẫn hơn là không.
Nhìn anh ăn táo, Lê Diệp thầm nghĩ trong lòng rồi hỏi anh, “Cái xe… thật sự là bị ai đó động vào sao?”
Anh nhìn cô, “Không lí nào tôi biết xe bị phá hỏng mà vẫn lái ra đường.”
“Có khi nào xe tự phát sinh trục trặc không?” Cô hỏi.
“Con xe mới mấy triệu, tự trục trặc được sao?” Doãn Chính Đạc liếc cô.
Lê Diệp không nói được gì, mãi sau mới mở miệng, “Anh nằm xuống đi.”
Doãn Chính Đạc cũng cảm thấy cả người nhức mỏi liền nằm xuống, chẳng mấy chốc đã ngủ.
Ngồi trông bên cạnh anh, nhìn từng giọt nước thuốc nhỏ xuống, cô có chút sợ hãi.
Di động bỗng nhiên đổ chuông, cô vội vàng bắt máy, đi ra khỏi cửa.
Dựa vào cửa sổ, cô che ống nghe lại, phía bên kia truyền đến giọng nói của Hạ Tùng Đào, anh ta hỏi cô, “Mao Mao, em không đến quán sách làm à?”
Lê Diệp nhìn bóng hình mình trên tấm cửa kính, “Một người bạn của em xảy ra chút chuyện, em qua xem anh ấy thế nào.”
“Chuyện gì vậy?” Hạ Tùng Đào nghe giọng của cô có vẻ nghiêm trọng, “Chuyện xấu sao? Có cần anh giúp không?”
“Không cần đâu, không có gì.” Có vài nghi vấn quẩn quanh trong đầu cô, nhưng cô lại không thể mở miệng được.
Dường như Hạ Tùng Đào cũng không có nghi ngờ gì, “Khi nào em về để anh đi đón em?”
Lê Diệp quay đầu nhìn vào phòng bệnh, anh thành ra như vậy, tối nay không thể xuất viện ngay được. Thoáng do dự, cô nói, “Chắc là đêm nay không về được.”
Anh ta hơi trầm mặc một lát, rồi lại nói ngay, “Vậy em chú ý an toàn, có việc gì thì gọi cho anh.”
Lê Diệp bỗng cảm thấy rất có lỗi với anh ta, vì Doãn Chính Đạc, cô lại lừa dối anh ta.
“Tùng Đào…” Cô không nhịn được, cất tiếng gọi anh ta.
“Sao vậy?”
“Anh…anh tìm việc thế nào rồi?”
“Đến mấy chỗ phỏng vấn, đang đợi tin.” Giọng điệu của Hạ Tùng Đào rất thoải mái, “Mai lại tìm tiếp.”
Trong lòng Lê Diệp cảm thấy rất khó chịu, sắp nói ra điều không nên nói, đành vội vàng bảo, “Không sao đâu, Tùng Đào.”
Anh ta cười cười, có vẻ như tâm trạng cũng không tệ lắm.
Cúp điện thoại, đầu óc Lê Diệp rất rối loạn.
Hạ Tùng Đào sẽ không làm chuyện như vậy, anh ta không phải người độc ác. Trong sự việc xảy ra vào hai năm trước, anh ta vô cùng tức giận, nhưng đến bãi đỗ xe của Doãn Thức mà vẫn không xuống tay. Hôm nay, sao anh ta có thể làm ra chuyện hại đến tính mặng người khác được.
Lê Diệp lắc đầu, quay trở lại phòng bệnh.
Doãn Chính Đạc còn đang ngủ, tai nạn lần này không phải là nhẹ, anh nằm bệt trên giường thế kia, nếu người nhà biết thì không biết sẽ đau lòng đến mức nào.
Nghĩ đến người nhà họ Doãn, trong lòng Lê Diệp liền kết một tầng băng.
Anh đến đây một chuyến, chẳng lẽ chỉ muốn đưa cô về?
Cô không muốn về, cũng không thể về được.
Ngủ đẫy giấc dậy, bên ngoài, trời đã tối mịt. Doãn Chính Đạc duỗi cánh tay, trông có vẻ như giấc ngủ không tệ. Nhìn người phụ nữ ngủ cạnh tay mình, anh đưa tay, vuốt lọn tóc của cô.
Bất kể ở đâu, bất kể anh ra cái dạng gì, chỉ cần người bên cạnh anh là cô, mọi thứ đều không đáng nói.
Người phụ nữ dịu dàng dưới tay, anh vòng cánh tay ôm lấy cô, mọi thương tích trên người dường như đều khép miệng lại.
Nhắm đôi mắt đầy ánh quang u tối, khóe miệng anh nhếch lên.
Cậu hai Doãn vẫn luôn là một đại từ đầy kiêu hãnh.
Anh có xuất thân ưu việt, từ nhỏ đã được nuôi dưỡng trong môi trường mà ai cũng phải ghen tỵ. Lúc đi học, thành tích của anh vô cùng xuất sắc, chẳng bao lâu sau đã tiếp quản công ty của gia đình, rất có tiếng trong giới kinh doanh.
Có lẽ ông trời không công bằng, cho người này một đời tàn tạ bấp bênh, lại cho người khác một kiếp hoàn mỹ vô ưu.
Cũng như Doãn Chính Đạc, trước khi gặp được người phụ nữ kia, anh chưa từng nếm qua mùi vị thất bại…
Quan hệ giữa nhà họ Doãn và nhà họ Lê không hề đơn giản. Bề trên của hai gia đình có mối giao tình sâu sắc, thường xuyên qua lại với nhau. Thế hệ con cháu của nhà họ Lê đông đúc, hơn nữa, mỗi đứa con gái lại đều xinh đẹp xuất chúng. Tuy rằng nhà họ Doãn chỉ có một mình Doãn Chính Đạc là trai, nhưng cũng sớm bộc lộ tài năng, những gia đình môn đăng hộ đối để ý đến anh không hề ít.
Năm ấy, cụ bà bên họ Lê mừng đại thọ, Doãn Chính Đạc đi cùng ông nội sang chúc mừng. Mấy đứa cháu gái nhà họ Lê đều ăn vận rất lộng lẫy, đi lướt qua các vị khách, thật sự vô cùng nổi bật.
Thời gian đó Doãn Chính Đạc còn đi du học, chỉ về một thời gian ngắn là sẽ lại đi. Anh không thường đến những sự kiện như vậy, quanh đi quẩn lại gặp vài người, các bậc bề trên luôn có ý muốn giới thiệu những cô gái trẻ đẹp cho anh.
Hôm đó, nhân lúc ông nội nói chuyện với mấy người bạn, anh lấy cớ rời đi.
Vườn hoa của nhà họ Lê rất đẹp, trong hồ nuôi các loại cá cảnh đầy màu sắc, anh đang ngây người ngắm nhìn thì chợt thấy một cái bóng màu trắng ẩn hiện trong lùm cây.
Anh chậm rãi bước đến, không có lý nào khách khứa mà lại lén lút chui vào đây, anh liền quát, “Ai?”
Lời vừa dứt, từ trong lùm cây hé ra một gương mặt bối rối, gầy gò, trắng hồng. Anh chưa từng gặp cô. Bím tóc của cô hơi rối, trên người cô mặc một chiếc váy lụa trắng. Cách ăn mặc thật tinh tế, nhưng lại có chút gì đó là lạ khó tả. Khí chất toát ra từ người cô không hề hợp với nơi này.
Doãn Chính Đạc bước đến, thấy cô vẫn tránh né trong lùm cây thì nhíu mày, “Em ở trong đó làm gì?”
Hai tay cô dính bùn, cô nhìn anh, không nói gì, ánh mắt tràn đầy sự cảnh giác.
Thấy trên tai cô chỉ còn một chiếc hoa tai, Doãn Chính Đạc hiểu ra ngay, anh nhìn cô, “Em tìm gì à?”
Cô vẫn không nói gì, chỉ nhìn quanh bốn phía. Khách khứa đều tập trung ở phòng khách và sảnh trước, không ai ra vườn hoa này làm gì, ở đây chỉ có hai người họ, và một hồ cá.
Hình như cô cảm thấy anh không an toàn, liền lùi về sau hai nước, dáng vẻ như đang định chạy.
Doãn Chính Đạc bất giác đưa mắt đánh giá cô, nhìn không ra là con nhà ai, tuổi tác thì hẳn là không lớn lắm, chắc chỉ đang học trung học.
“Chị Diệp Diệp!” Lê Tuyết Ca chạy vào từ cửa, “Bà nội, bà nội gọi chị vào đấy!”
Cô có vẻ hấp tấp, chạy nhanh đến cạnh hồ rửa sạch bàn tay lấm lem, vẩy vẩy hai tay.
Doãn Chính Đạc chìa tay ra với cô.
Nhìn chiếc khăn trong tay anh, cô lại đưa mắt lên trên, nhìn vào khuôn mặt anh.
Không có vẻ lo lắng dư thừa, cô lướt qua anh, bỏ đi lập tức.
Khóe miệng anh nhếch lên, thế nào mà lại muốn cười.
Lê Tuyết Ca nhìn anh, “Anh hai, sao anh lại ở đây? Mau vào đi, bà nội có chuyện sắp tuyên bố đấy.”
Giơ giơ cằm lên, nhìn theo bóng dáng kia, anh hỏi, “Ai đấy?”
“Vào nhà anh sẽ biết.” Lê Tuyết Ca bướng bỉnh chạy đi.
Anh đứng yên đó, vừa định đi, thì ánh mặt trời chiếu xuống, rọi ra một tia phản quang từ trong đống bùn đất.
Anh cúi người, nhặt chiếc hoa tai lên.
Cụ bà mừng đại thọ, đồng thời muốn tuyên bố một việc…
Bà nhận nuôi một đứa cháu, cải danh thành Lê Diệp, sau này, cô sẽ như nhứng đứa cháu gái khác trong gia đình.
Nhìn cô gái với vẻ mặt thẹn thùng đứng cạnh cụ bà, anh nắm chặt chiếc hoa tai trong tay, cúi đầu cười cười, lẩm nhẩm một lần cái tên kia… “Lê Diệp”.
Sau khi bữa tiệc kết thúc, Lê Diệp giúp bà nội kiểm tra lại quà tặng, Lê Tuyết Ca đưa cho cô một chiếc khăn tay. Cô không hiểu rõ lắm, mở ra, bên trong đúng là chiếc hoa tai mình đánh rơi.
Vì trong phòng buồn chán nên cô chạy ra ngoài hít thở không khí trong lành, không ngờ lại tự dưng phát hiện ra chỉ còn có một chiếc hoa tai, tìm mãi không thấy, lại còn bị người nào đó quát như thể mình là ăn trộm.
“Anh hai Doãn tìm lại cho chị đấy.” Lê Tuyết Ca nhìn cô, lại nhìn xung quanh, rồi nhỏ giọng nói, “Chắc chị không biết anh hai Doãn là ai đâu nhỉ? Anh ấy là cháu trai của ông Doãn, nhà bên đấy độc đinh… Em nghe bà nội nói, tương lai hai nhà có thể sẽ kết thông gia, Sơ Vũ với Thiên Tố đều có ý với anh hai Doãn, lần nào em nói chuyện với anh ấy là cũng bị hai chị ấy lườm nguýt… Em không dở hơi, đàn ông tốt còn đầy ra, em chả tội gì mà đi tranh với hai chị ấy.”
Lê Diệp nhìn chiếc khăn trong tay, vo vo lại rồi vứt vào thùng rác.
Sau đó, Doãn Chính Đạc lại phải quay lại học tiếp, nhoáng cái mà đã hai năm trôi qua. Thỉnh thoảng anh đến nhà họ Lê, nhưng lại không nhìn thấy cô gái kia, anh cũng không ở lâu, ý tứ của người lớn quá rõ ràng, anh không thích cảm giác đó.
Lần đó, đúng dịp nghỉ ngơi, ông nội sang nhà họ Lê uống trà, anh nhận được điện thoại sang bên ấy đón ông.
Vừa đến nhà họ Lê, anh đã thấy Lê Diệp ở ngay ven đường.
Đã lâu không gặp, cô cao thêm một chút, mặc bộ đồng phục của trường trung học. Hẳn là cô sắp thi đại học, lưng đeo ba lô, đứng ở bên đường.
Anh thả chậm tốc độ, từ xa, nhìn thấy một chàng trai cao gầy chạy đến. Cô không hề rụt rè, mà ôm chầm lấy anh ta.
Đạp mạnh chân phanh, anh đỗ ở một bên đường, nhìn đôi trai gái ở phía đối diện.
Một người chưa từng bộc lộ vẻ sinh động, ngay cả một câu cũng không chịu nói với người khác, vậy mà lại nắm tay người khác giới, ăn một cây kem, nở nụ cười tươi như hoa.
Trong lòng anh dâng lên một luồng lửa, anh lập tức hiểu được cảm giác của bậc bề trên… Học sinh còn đang đi học, vậy mà lại yêu đương sớm, đúng là hoang đường.
Đến nhà họ Lê, anh hàn huyên một lát. Anh sắp tốt nghiệp, về nước phát triển hay tiếp tục học lên cao, anh đều chưa có quyết định.
Ngồi một lúc thì cô cũng thong thả về.
Vào nhà, cô chào người lớn một cách quy củ. Cụ bà hỏi cô sao hôm nay lại về muộn hơn mọi khi, cô nói dối không chớp mắt, bảo rằng hôm nay có tiết học thêm.
Doãn Chính Đạc nhìn cô, nói dối tự nhiên như vậy, khá lắm.
Lê Diệp không ở lại đó lâu mà lên tầng ngay. Cô chưa bao giờ nói chuyện với Doãn Chính Đạc, chào hỏi còn ít. Có đôi khi anh cảm thấy cô cố tình, trốn tránh anh như tránh dịch bệnh vậy.
Sau đó, bố anh mất, Doãn Chính Đạc quyết định về nước, chuyện nhà chuyện công ty đều bận bịu, một thời gian dài anh không có thời gian rảnh cho mình.
Chờ mọi thứ vào quỹ đạo thì đã lã rất lâu sau đó.
Tuổi tác của anh không còn nhỏ nữa, tuy rằng anh không có ý định, nhưng người nhà đã bắt đầu thúc giục. Anh sớm biết tâm ý của ông nội, mọi phương diện của nhà họ Lê đều tốt, ông nội muốn anh lấy một cô cháu gái nhà họ Lê.
Doãn Chính Đạc không có ý định đó, không phản đối được đành phải thi thoảng theo ông nội đến nhà họ Lê, có thế mới năng qua lại được.
Lúc ấy Lê Diệp đã vào đại học, cùng Sơ Vũ học trong một trường đại học không tồi. Cô yêu sớm thì yêu sớm, nhưng cũng coi như không bỏ bê việc quan trọng.
Mỗi lần Doãn Chính Đạc đến nhà họ Lê, ông nội và bà Lê đều cố tình bảo anh đi chơi với đám thanh niên. Nhà họ Lê nhiều con gái, túm tụm một chỗ là ríu rít cả lên, náo nhiệt, nhưng cũng khiến người ta cảm thấy phiền.
Mới đầu anh không muốn đi, nhưng sau đó cũng ở lại một lúc.
Chiều hôm đó, mấy cô cháu gái nhà họ Lê tụ tập một đám với nhau. Lê Sơ Vũ rất nổi bật trong các câu lạc bộ, cô ấy cầm ảnh mình chụp lúc đi du lịch cho đám chị em xem.
Lê Diệp ngồi bên cạnh, không lên tiếng, khi nào ảnh vào tay thì mới xem được.
“Lê Diệp, chẳng phải chị cũng đi sao, chị có chụp ảnh không?” Lê Thiên Tố nhìn cô.
Lê Diệp lấy ảnh của mình ở trong ba lô ra, Lê Thiên Tố liền cười, “Đây là cùng một chỗ đúng không? Sao lại xấu hơn nhiều thế này?”
Lê Sơ Vũ xem một lúc rồi khen, “Đẹp mà, cấu trúc còn đẹp hơn chị… Lê Diệp, em mà dùng máy ảnh tốt, thì còn chụp đẹp hơn chị nhiều đấy.”
Lê Diệp hơi tủm tỉm, coi như một câu trả lời.
Doãn Chính Đạc ngồi một lát, con gái nói chuyện phiếm, anh không muốn tham gia.
Đi được vài bước, Lê Sơ Vũ vội kéo anh lại, “Anh hai, hai hôm nữa bọn em đi Quan Sơn chơi, anh có rảnh thì đi với bọn em được không? Anh chụp ảnh siêu thế, chụp hộ bọn em nhé?”
Doãn Chính Đạc liếc nhìn mấy cô gái, “Để tính sau nhé.”
Lê Sơ Vũ bĩu môi, “Anh mà từ chối, em mách với ông nội đấy!”
Cuối cùng, Doãn Chính Đạc bị ông hạ lệnh dẫn cả đám đi du lịch. Cuối tuần đó, anh chuẩn bị từ sớm, mặc một bộ đồ thoải mái, lưng đeo giá chụp và máy ảnh chuyên nghiệp.
Đến nhà họ Lê, lại phát hiện thiếu một người.
Lên xe, Lê Sơ Vũ nói, “Lê Diệp nói có việc không đi được, chúng ta đi thôi, anh hai.”
Lê Thiên Tố hừ một tiếng, “Nó không đi càng tốt, nó chẳng phải người nhà họ Lê, sao lại không biết xấu hổ mà đi theo chúng ta chứ.”
Lê Sơ Vũ nhìn cô ta, “Em nói thế mà để bà nghe thấy, bà mắng em cho đấy.”
“Em đâu có nói sai, nó vốn không giống bọn mình…”
Doãn Chính Đạc không đáp, lái xe chở mấy người đến Quan Sơn.
Đúng là phong cảnh đẹp như tranh vẽ. Chụp được mấy kiểu, anh nhận được điện thoại của công ty, anh để máy ảnh lại, gọi tài xế đến rồi lái xe về trước.
Xong xuôi mọi việc, anh đến nhà họ Lê một chuyến.
Mấy cô nàng kia còn chưa về, cụ bà cũng ra ngoài, chỉ có mỗi mình Lê Diệp ở nhà.
Cô ở trong vườn hoa, chỉ một mình, cầm máy ảnh, chụp mặt hồ dày kín tăm cá.
Đó là một chiếc máy ảnh bình thường, đi du lịch chụp chơi còn được, chứ muốn làm nhiếp ảnh gia thì không đủ.
Anh đứng đó một lúc, cô vừa thấy đã hoảng sợ, lần nào trông thấy anh cũng như gặp quỷ vậy.
Doãn Chính Đạc chìa tay ra, “Đưa anh xem ảnh em chụp nào.”
Cô không chịu đưa, tay rụt lại, định chạy đi. Doãn Chính Đạc cản lại, máy ảnh của cô lập tức rơi tõm xuống nước.
Cô tỏ vẻ ảo não, anh thì lại nhún vai như thể chẳng có gì, “Anh đền em một cái.”
Cô chạy về, không để ý đến anh. Ngày hôm sau, anh thật sự cho người mang đến một chiếc máy ảnh mới tinh, cô không biết rõ giá cả, nhưng biết chắc đó là hàng tốt.
Anh để một tờ hướng dẫn sử dụng ở bên trong, có phải anh viết hay không thì không biết, Lê Diệp đọc, cảm thấy được nhận quá nhiều.
Cùng ngày, Lê Sơ Vũ thấy máy ảnh của cô liền kinh ngạc hỏi, “Lê Diệp, em mua à? Nguyên bộ phải hơn mười vạn đấy!”
Lê Diệp lắc đầu, nói, “Em mượn về xem thôi.”
Nói xong, cô gói lại, bảo người ta mang về.
Không lâu sau, trong trường có hoạt động, Lê Sơ Vũ nhờ Doãn Chính Đạc đến chụp ảnh. Bạn bè chơi với cô ấy đều là những người có điều kiện tương đối, không quá xa lạ với Doãn Chính Đạc. Nghe nói lúc ở nước ngoài, anh đã nhận được giải thưởng nhiếp ảnh tương đối lớn. Vì vậy, cả một đám con gái vây quanh anh…đương nhiên, đó là một trong những nguyên nhân anh rất được chào đón ở câu lạc bộ nhiếp ảnh.
Theo lý mà nói, hôm đó Doãn Chính Đạc hẳn là bề bộn đủ việc. Câu lạc bộ thời trang đa phần là nữ, ai cũng nhờ anh chụp ảnh, nhưng anh lại mất tích, chẳng ai tìm được ra cả.
Sau khi hoạt động kết thúc, Lê Sơ Vũ nói muốn xem ảnh trong máy ảnh của anh, anh nhất quyết không cho cô ấy động vào, chỉ bảo về nhà sẽ gửi ảnh cho cô ấy.
Đến cuối năm, có một hôm Doãn Chính Đạc ăn cơm với mọi người trong nhà, bỗng nhiên Trần Oanh nói với Doãn Kính Lam, “Tẹo nữa đi ra miếu cầu bình an cho nhà họ Lê với mẹ nhé, nhà họ dạo này không mấy yên ổn cho lắm.”
Doãn Chính Đạc ngẩng đầu, Trần Oanh nói tiếp, “Bà cụ bên đấy gần đây không khỏe, ông con trai thứ hai thì đang lái xe gặp tai nạn, cả cô cháu gái nhận nuôi nữa, hình như đi học ngã thế nào mà bị thương nặng lắm.”
“Lê Diệp?” Anh thốt lên.
“Hình như thế, đến con mà còn nhớ tên, nhưng mà con năng đi lại với Sơ Vũ đi, Thiên Tố cũng được.” Trần Oanh nhắc nhở anh.
Anh không để ý, ăn nốt cơm rồi lái xe đến nhà họ Lê.
Đến nơi, anh gặp Lê Diệp. Cô xách hành lý đơn giản, trên đùi bó thạch cao. Trong giờ học thể dục, cô chơi cầu rồi bị ngã, chắc phải một thời gian mới khôi phục được.
Vội vàng xin nghỉ, cô muốn về quê tĩnh dưỡng, nhân thể thư giãn luôn.
Bà cụ biết cô ở đây không được tự do, nên đồng ý với cô, đưa cô lên xe, dặn dò một lúc rồi mới để tài xế chở cô đi.
Ở lại một lát, Doãn Chính Đạc cũng cáo từ, bám theo xe của nhà họ Lê suốt chặng.
Nửa đường, anh lại thấy người kia.
Người bạn trai của Lê Diệp từ thời trung học, giờ vẫn là anh ta.
Anh ta cũng mang theo hành lý, lên xe, chẳng để ý đến tài xế mà hôn Lê Diệp tới tấp.
Doãn Chính Đạc thấy chiếc xe chở họ đi xa, liền đánh tay lái quay ngược xe lại.
Lúc gặp lại, đã là nửa năm sau. Doãn Chính Đạc ngày càng bận rộn hơn, vài suy nghĩ như ẩn như hiện bị anh chặn lại ngay lập tức.
Lúc anh nhìn thấy Lê Diệp, là ở trong phòng khách nhà họ Lê. Cô dưỡng thương khá tốt, mập lên một chút, bên cạnh còn có chàng trai cao gầy kia.
Trên mặt Lê Diệp là vẻ ngượng ngùng hiếm thấy, cô giới thiệu với bà nội, “Đây là bạn trai cháu, Hạ Tùng Đào ạ.”
Bà cụ không mấy bất ngờ, lâu như vậy, ít nhiều thì bà cũng có nghe nói. Bà vui vẻ khen chàng trai có tướng mạo tốt, người già lại nhiệt tình, hàn huyên đủ thứ chuyện. Hạ Tùng Đào cũng đáp lại, anh ta nói quen Lê Diệp từ nhỏ, thanh mai trúc mã, bên nhau đã nhiều năm.
Nhìn thấy hai bàn tay đan vào nhau của họ, Doãn Chính Đạc cảm thấy không khí trong phòng thật ngột ngạt, anh đứng dậy, đi ra ngoài.
Trong vườn hoa nhỏ, Lê Sơ Vũ đang cho cá ăn, vừa trông thấy anh đã cười, “Anh hai, lâu quá rồi anh không đến, hôm nay ở lại ăn cơm đi.”
Anh đứng bên cạnh, nhìn cô ấy. Khuôn mặt tươi cười niềm nở, hào sảng nhiệt tình, đây mới là kiểu đãi ngộ đáng ra nên dành cho anh.
Đầu anh bị úng nước thì anh mới hạ thấp mình mà chú ý đến người chẳng quan trọng.
“Hai hôm nữa bọn em có một trấn đấu bóng rổ, anh hai, anh đến cổ vũ em nhé!” Nụ cười của cô ấy vô cùng tươi sáng.
Anh không cảm thấy hứng thú, nhưng lại gật đầu, “Ừ.”
“Tốt quá!” Lê Sơ Vũ chạy đến, nắm chặt cánh tay anh, lại nhét thức ăn cho cá vào tay anh.
Anh vung một nắm, nhìn bầy cá đủ loại màu sắc sặc sỡ, mà khuôn mặt lại hiện vẻ lạ thường.
Bạn nào mới vào nhà mình chơi thì làm ơn đọc hộ mình mấy cái dòng lưu ý bên dưới thông tin cá nhân mình trong bài “HALO” nhé!