Cuộc Hôn Nhân Dài Lâu

chương 113: thẳng thắn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Rời khỏi nghĩa trang, hai người cùng nhau lên xe về khách sạn. Bên ngoài trời đổ mưa mỗi lúc một to, khắp không gian là màn bụi bàng bạc, nặng nề như tâm trạng họ vậy.

Vào phòng, rốt cuộc cũng thấy người ấm áp hơn một chút. Chiếc áo sơmi anh mặc trên người đã ướt quá nửa, Lê Diệp vào phòng tắm lấy khăn cho anh, “Lau đi rồi đi tắm, cẩn thận cảm lạnh.”

Anh cầm lấy chiếc khăn, lau lên đầu hai cái, “Diệp Nhi, lần này chúng ta đưa Hi Hi về cùng đi, anh gọi người tiến hành, không thể để thằng bé ở lại đây được.”

Cô không nói được thành lời, chóp mũi cay xè, cổ họng nghẹn ứ, mãi lâu sau cũng chỉ gật đầu được một cái.

Anh bước đến, dùng khăn mặt lau đi những giọt nước trên tóc cô, “Đừng tự trách mình nữa, không giữ được thằng bé là lỗi của anh, anh không nên bỏ mặc hai mẹ con như vậy.”

Sao cô có thể trách anh được, là do cô không chịu nói cho ai hết, từ đầu đến cuối cứ cứng đầu một mình nuôi Hi Hi. Tới cùng, cô lại chẳng thể cho nó được hưởng lấy một ngày hạnh phúc.

Ngoài cửa sổ, tiếng mưa rơi lào rào. Doãn Chính Đạc cởi áo sơ mi, khoác áo choàng tắm vào rồi kéo cô lại, “Lại đây tắm cùng đi, cả người em cũng lạnh ngắt rồi.”

Lê Diệp bị anh kéo vào phòng tắm. Anh xả nước ấm, cô cứ nhìn mãi vào xoáy nước, “Tôi muốn đến gặp bác sĩ năm đó đã điều trị cho Hi Hi.”

Anh gật đầu, “Được.”

Lê Diệp hồi tưởng lại lúc trước, “Bà ấy rất thích Hi Hi, lúc tôi không có tiền trả tiền thuốc men, bà ấy còn ứng ra cho tôi, bà ấy giúp tôi rất nhiều.”

Doãn Chính Đạc vỗ vai cô, “Được, chúng ta cùng đi thăm bà ấy.”

Lê Diệp nhìn anh. Cô chưa từng nghĩ đến một ngày, khi quay về nơi này, bên cạnh lại là anh.

Nơi đây là chốn đau buồn của cô, nơi tràn ngập những hồi ức khiến cô nhớ lại mà sợ hãi. Lúc cô phải một mình cầm cự, cô chỉ cảm thấy hai vai nặng trĩu, gần như không thể chịu nổi nữa.

Nhưng có anh ở đây, một câu nói, một ánh mắt, lại cho cô nguồn sức mạnh kì lạ.

Anh cầm khăn mặt, học luôn dáng vẻ săn sóc cho mình của cô ngày hôm qua, nâng tay cô lên, lau rửa cho cô.

Cô muốn rụt về thì lại bị anh tóm chặt lấy. Lê Diệp nhìn miếng băng gạc trên đầu anh, đưa tay sờ sờ, hơi ẩm ướt, “Lát nữa gọi bác sĩ đến xem, anh vẫn phải bôi thuốc đấy.”

Anh gật gật đầu. Thời khắc như thế này, ở cạnh chăm sóc nhau, lại có một sự đáng quý vô cùng.

Rửa mặt chải đầu qua loa, cơn mưa bên ngoài đang tạnh dần, Doãn Chính Đạc thay áo sơmi, rồi kéo tay cô, “Đi thôi, đi ăn gì đó đi, tiện thể mua vài bộ quần áo.”

Cô đi theo anh. Dù đã sống ở đây hai năm, nhưng ngày nào cô cũng bận bịu kiếm tiền, chưa từng được hưởng thụ, có nhiều nơi cô còn chưa từng ghé qua.

Các cửa tiệm trong trung tâm thương mại cứ na ná nhau, anh dẫn cô đi, tới thẳng một cửa hàng quần áo. Đẩy cô vào, anh chọn một chiếc quần bò cùng chiếc áo len mỏng, lại chọn thêm hai bộ nữa để thay đổi. Chuyến đi này, có lẽ anh không muốn về sớm.

Tới gian quần áo nam, anh nhìn người phụ nữ đi bên cạnh, “Đến giờ em vẫn chưa từng chọn quần áo cho anh.”

Lê Diệp nhìn anh, từ đầu đến chân đều toát ra vẻ lịch lãm. Tuy nói đàn ông không thích trưng diện bằng phụ nữ, nhưng quần áo của anh cũng rất nhiều, dáng người lại đẹp, mặc thế nào cũng không tồi.

Rất lâu trước đây, cô từng mua quần áo cho Hạ Tùng Đào, nhưng đều là hàng khuyến mãi. Hạ Tùng Đào chưa bao giờ có ý kiến, mua cái gì cũng nói tốt…

Thấy cô thất thần, Doãn Chính Đạc không biết cô đang nghĩ gì, nhưng lại không muốn cô ở cạnh mình mà nghĩ tới chuyện khác, liền nâng mặt cô lên, “Chọn cho anh một cái áo, với một cái quần thoải mái chút,”

Lê Diệp bị anh kéo về, cô đưa mắt nhìn gian hàng toàn đồ hiệu, bộ quần áo nào cũng đẹp, vì giá vô cùng đắt đỏ.

Cô đi loanh quanh một vòng, bất chợt quay đầu lại nhìn anh. Người đàn ông kia có làn da khá trắng, mặc màu gì cũng đều hợp. Cô cầm chiếc áo phông cổ chữ V màu đỏ rượu lên, phía trước còn in hình con thoi, thoạt nhìn tương đối bình thường, nhưng lại không hề đơn điệu.

Anh cầm lấy, “Cả quần dài nữa, cũng phải mua lấy một đôi giày.”

Cô tìm một vòng, rồi lấy ra một chiếc quần dài màu xám đậm, một đôi giày da màu nâu vàng. Anh không cho ý kiến gì, vào thẳng phòng thử đồ thay quần áo.

Anh đi ra, trông tươi sáng hẳn, cứ như người mẫu vậy.

Cô chọn thêm cho anh hai bộ. Hình như anh rất vui, trên đường về có vẻ vô cùng thích chí.

Mua sắm xong, anh dắt tay cô ra, hệt như một đôi tình nhân.

Lúc xuống tầng dưới, khi đi ngang qua khu bán đồ trẻ em, cô đứng trên thang cuốn mà không nhịn được phải đưa mắt nhìn vài cái.

Anh cũng nhìn thấy, liền bước đi, rồi đứng trước cửa một cửa hàng.

Trong tủ kính, trên người của ma-nơ-canh là mẫu đồ đôi mới nhất của quý này. Người đàn ông mặc chiếc quần bò và áo gió mỏng, còn người phụ nữ vẫn chiếc váy cùng màu. Để ở đó, đúng là khiến người ta lóa mắt.

Cô dời tầm mắt, đang định đi xuống tầng thì bị anh kéo lại, anh đặt túi to túi nhỏ trong tay xuống, “Đợi anh một lát.”, nói xong, quay đầu đi vào cửa hàng.

Chỉ chốc lát sau, anh xách hai cái túi ra, chính là hai bộ quần áo bày trong tủ kính. Anh nhấc cái túi trong tay lên, “Sẽ có một ngày dùng đến.”

Giọng điệu đó, không giống như đang mong đợi, mà là trịnh trọng cam đoan.

Xong xuôi, hai người vào nhà hàng ngồi nghỉ. Ngoài cửa sổ, mưa bụi lất phất, người đi đường thả bước vội vã, xe cộ qua lại tấp nập. Ở chốn đất khách quê người, họ lại trở thành những người nhàn nhã nhất.

Lê Diệp nhìn ra ngoài cửa sổ. Lúc này, tâm trạng khi ở đây, hoàn toàn không giống với trước kia.

Doãn Chính Đạc uống một ngụm cà phê, cả người thoải mái, nhìn người phụ nữ phía đối diện. Vì ra nước ngoài, nên cả anh và cô đều thả lỏng, không cần đề phòng, cũng không có gánh nặng.

Cầm tay cô, anh nói, “Nếu thích, anh sẽ nghỉ kỳ dài, cùng em đi du lịch.”

Lê Diệp nhìn anh. Nếu anh nghỉ, e là công ty sẽ giao cho Khang Đức Văn. Dã tâm của kẻ kia, chỉ sợ là Doãn Chính Đạc không phát hiện ra.

Cô rút tay ra, nắm lấy cái cốc, “Không được, công việc vẫn quan trọng hơn.”

Anh nhìn cô chằm chằm, Lê Diệp rụt cổ lại, một lúc lâu sau mới nói, “Anh…cẩn thận anh rể anh.”

Anh nhíu mày, “Gì cơ?”

Lê Diệp không muốn nhắc lại. Có rất nhiều chuyện cô không thể nói rõ ràng được, cô không muốn bị người khác biết. Cô cũng e dè mối quan hệ giữa Doãn Chính Đạc và anh rể anh, nếu nói trắng ra, Doãn Kính Lam sẽ rơi vào khó xử. Mà chưa chắc họ đã tin cô, họ là người một nhà, còn cô, chỉ là một người ngoài không thể dung hòa được.

Doãn Chính Đạc nhớ lại, sau khi cô đi, anh trở lại nhà họ Doãn, Trần Oanh nói Lê Diệp bị bắt gặp hẹn gặp gã đàn ông khác trong khách sạn. Câu chuyện vô liêm sỉ ấy, anh không tin dù chỉ nửa câu.

Anh nhìn cô chằm chằm, “Đêm đó, em mở máy tính của anh, là muốn tìm cái gì?”

Lê Diệp khó mở lời được, cô quay mặt đi, “Tôi không lấy gì của anh cả.”

Anh trùm tay lên tay cô, “Anh biết em sẽ không làm như vậy.”

Lê Diệp không hiểu sao anh lại tin tưởng đến mức đó. Khi ấy, cô thật sự bị Khang Đức Văn ép đến không còn đường lui, mở máy tính của anh ra, đúng là cô có ý định trộm tài liệu. Có điều, đến cùng, cô vẫn không làm như vậy. Cô phạm lỗi, không thể để người khác gánh vác hậu quả được.

Một câu của cô, cũng đủ khiến anh hiểu rõ mọi chuyện. Khang Đức Văn là người ngoài, cưới Doãn Kính Lam, coi như ở rể, ở công ty cũng được quản lý một bộ phận. Dựa vào thân phận của hắn, thì thành tựu đạt được đến ngày hôm nay là không tệ, nhưng xem ra, hắn cảm thấy chưa thật sự đủ.

Nghĩ đến lúc trước, Doãn Kính Lam từng nói với anh, rằng đang nghi Khang Đức Văn có nhân tình, thật sự, anh không muốn tham gia nhiều vào chuyện giữa hai vợ chồng chị ta. Với chị gái mình, anh tương đối hiểu, nếu Khang Đức Văn thật sự làm xằng làm bậy, mà lại để chị ta biết được, thì ngoài chuyện ủ rột thương tâm ra, chị ta sẽ chẳng làm gì hắn. Đã vài lần anh nói bóng gió, cảnh cáo Khang Đức Văn phải chung thủy với hôn nhân, hắn cũng thở ra toàn lời thề son sắt. Nhưng rốt cuộc, lòng đã tham lam, mãi mãi chẳng thấy đủ.

“Em không định nói cho anh biết, tất cả mọi chuyện là như thế nào ư?” Doãn Chính Đạc nhìn người phụ nữ đối diện. Thật ra cô không hẳn là quá nhẫn tâm. Anh giao tất cả cho cô, nếu cô có ý định, giờ nào phút nào cũng có thể cho anh một nhát dao trí mạng. Nhưng không, cô chịu đựng, uất nghẹn, cùng lắm cũng chỉ biết làm tổn thương mình để giải thoát.

Lê Diệp mấp máy môi, nhìn ra ngoài cửa sổ. Bên tai là tiếng nhạc du dương, cô nhớ về đoạn hồi ức khủng khiếp của mình, rồi quay lại, đối diện với ánh mắt kiên nhẫn đợi chờ của anh.

Cô thở dài, vê chặt tờ giấy ăn, “Tôi đã từng…lồng tiếng cho phim khiêu dâm.”

Lời nói ra mà cảm thấy vạn phần khó khăn, nhưng nói được thì lại thấy như trút được tảng đá nặng trịch trong lòng.

Cô nuốt ngụm cà phê, “Tôi không nuôi nổi Hi Hi, đành phải nhận việc đó, nhận rất nhiều bộ…”

Ánh mắt anh đầy bình tĩnh, xoáy chặt lấy cô. Cảm giác khó chịu của cô khó mà tiêu tan được, miệng nói, đáy mắt lóng lánh nước, “Có mấy bộ…rất kinh khủng, lưu hành đầy trên mạng…”

Khóe miệng anh khẽ giật. Không biết sau khi nghe xong, tâm trạng anh sẽ thế nào. Bất kể là ai cũng sẽ cảm thấy kinh tởm, chính cô còn không chấp nhận nổi, huống chi người khác.

Ngón tay nóng lên, cô ngẩng đầu, phát hiện đôi môi anh vừa dừng lại trên đầu ngón tay mình.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio