Trong phòng ngủ, Hi Hi vẫn khóc mãi không thôi.
Nghe tiếng khóc đáng thương của thằng bé, Trần Oanh đẩy cửa vào, bế nó lên dỗ dành, lại nhìn Doãn Chính Đạc đứng thất thần bên cạnh cửa sổ, bà trách, “Rốt cuộc con bị làm sao đấy?”
Doãn Chính Đạc nghiêng đầu, “Chắc là thằng bé không thoải mái, gọi bác sĩ đến tiêm cho nó một mũi.”
“Vớ vẩn! Trẻ con tiêm lung tung làm sao được!” Trần Oanh dỗ Hi Hi, lau nước mắt trên mặt nó, đau lòng nói, “Ngoan, Hi Hi nín đi nào, bà nội cho con ăn cháo nhé!”
Hi Hi vẫn chỉ khóc, giãy giụa đòi đi tìm mẹ.
Hết hơi sức dỗ thằng bé, Trần Oanh biết nó rất quấn mẹ, nên có chút xót xa, bà nhìn Doãn Chính Đạc, “Con với Lê Diệp, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế? Thằng bé còn nhỏ, cứ khóc thế này là gay đấy.”
Doãn Chính Đạc bước tới, bế Hi Hi vào lòng. Tuy rằng Hi Hi quen hơi anh, nhưng tối nay hẳn là cũng không muốn ở với anh, cứ nhoài người ra ngoài.
Nhẫn nại dỗ dành một lát, thấy nó không nín, Doãn Chính Đạc nhíu mày, hơi to tiếng nói nó, “Nín ngay!”
Hi Hi dừng một lát, rồi khóc lại càng có vẻ ấm ức hơn, quả thực như muốn hét rát cổ họng.
“Hay nhỉ!” Trần Oanh đi đến, phát anh một cái, “Sao lại dữ dằn với thằng bé như thế!” Nói xong, bà giằng lấy Hi Hi, rồi bế nó ra khỏi phòng.
Doãn Chính Đạc cảm thấy đầu như bị nứt ra, đứng yên chốc lát, cuối cùng anh cũng đi ra theo.
Dưới nhà, Trần Oanh bế Hi Hi ngồi vào xe. Doãn Chính Đạc vội vàng bước đến, “Mẹ, không được đưa nó về.”
Trần Oanh không để ý đến anh, mà bảo tài xế lái xe ra ngoài. Doãn Chính Đạc nhíu mày, rồi cũng quay đầu lấy xe đuổi theo.
Chiếc xe ở phía trước chạy thẳng một mạch. Doãn Chính Đạc tăng tốc, mấy lần định vượt qua chặn đầu. Trần Oanh thấy anh bám theo sau, vừa dỗ Hi Hi vừa bảo tài xế chú ý.
Thấy xe giảm tốc độ, Doãn Chính Đạc liền vượt lên, chặn xe lại.
Trần Oanh bế Hi Hi xuống, cũng chẳng buồn để ý đến anh, mà đi thẳng vào siêu thị gần đó.
Lúc này người đổ ra đường không ít, Doãn Chính Đạc vội tìm chỗ đỗ xe rồi đuổi theo sau.
Anh không rõ ý định của Trần Oanh. Bà làm bà nội, mà còn xót Hi Hi hơn cả anh, nhưng bà không biết chuyện gì đã xảy ra, và anh thì lại chẳng thể nói cho bà.
Đuổi theo đến nơi, từ xa anh nghe thấy tiếng nhạc hoạt hình, lách qua đám đông, anh thấy Hi Hi đang ngồi trên món đồ chơi chạy bằng điện, rốt cuộc cũng nín khóc, gương mặt lộ ra vẻ vô cùng thích thú.
Thấy thằng bé nín khóc, Trần Oanh mới thở phào nhẹ nhõm. Thằng bé thích nhất thứ này, số lần bà đưa Hi Hi đi chơi không nhiều, nhưng thứ nó thích thì biết rất dễ. Dù sao cũng đã làm bà từ lâu, mấy năm nay đã phải trông trẻ con nhiều, đối phó với con nít vẫn có bài.
Hi Hi ngồi trên món đồ chơi, ngoác cái miệng nhỏ ra, trông đến khoái trí.
Thấy Doãn Chính Đạc đi tới, Trần Oanh liếc xéo anh, “Mẹ thấy người cần gọi bác sĩ đến tiêm cho, là con đấy.”
Doãn Chính Đạc cười khổ, nếu có thể chữa khỏi, anh đồng ý tiêm luôn.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Trần Oanh không dám nói mình hoàn toàn hiểu anh, nhưng từ vẻ mặt của anh thì vẫn có thể nhìn ra được niềm vui nỗi buồn. Từ ngày anh đưa Hi Hi về, anh đã có vẻ lòng trĩu nặng tâm sự.
Anh vốn luôn che chở Lê Diệp như bảo bối, giờ lại bỏ mặc cô, còn đưa đứa nhỏ đi khỏi cô, không cho cô thăm hỏi.
Tình hình này, đã là rất nghiêm trọng rồi.
Doãn Chính Đạc quan sát Hi Hi chơi đùa, rồi chợt quay đầu bỏ đi.
Thấy anh trốn tránh không trả lời, Trần Oanh có chút bực mình.
Một lát sau, anh quay lại, phía sau còn có một người đàn ông đi theo. Người kia tươi cười, chỉ về phía Hi Hi, “Là cái này ạ?”
Doãn Chính Đạc gật đầu, người đó liền nói, “Không thành vấn đề, không thành vấn đề! Chờ một lát, tôi sẽ cho người gửi tới nhà anh, đảm bảo sẽ lắp đặt ngon nghẻ hết, không khác gì chơi ở đây.”
Trần Oanh vừa nghe thấy thế đã biết là anh mua món đồ chơi này. Đúng là khoa trương… Món đồ chơi cồng kềnh, cho dù nhà có rộng, lắp đặt vào sẽ vẫn cảm thấy vướng. Huống hồ, trẻ con thích cái gì cũng chỉ chóng vánh, sở dĩ thằng bé thích là vì món đồ chơi này vẫn còn mới mẻ với nó, nếu mà lúc nào cũng được chơi, lâu dần sẽ mất đi hứng thú. Đến lúc đấy, nó sẽ chẳng còn thích chơi món đồ này nữa.
Nhưng Doãn Chính Đạc thì lại chẳng quan tâm đến chuyện đó. Anh chỉ biết là, nếu Hi Hi muốn, cả trăng trên trời, anh cũng sẽ nghĩ cách hái xuống.
Thấy anh tỏ vẻ ông bố hiền, Trần Oanh cảm thán, “Con là đàn ông, dù gì cũng không thể chăm thằng bé bằng phụ nữ được… A Đạc, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Doãn Chính Đạc vẫn nhìn Hi Hi chơi đùa, hai tay khoanh lại, “Con và Lê Diệp, không thể sống cùng nhau nữa.”
Trần Oanh kinh ngạc, vốn tưởng rằng chỉ là hai vợ chồng cãi cọ tầm phào, kể cả vợ chồng thắm thiết mặn nồng cũng không tránh khỏi những lúc như vậy, thật không ngờ. Lúc trước, người sống chết đòi cưới Lê Diệp là Doãn Chính Đạc, vậy mà kết hôn chưa được bao lâu, con trai hẵng còn nhỏ, anh lại nói ra lời đó.
“Có chuyện gì thế?” Trần Oanh khó hiểu, “Con nói cho mẹ nghe, xảy ra chuyện gì mà con lại quyết định như vậy?”
Anh lắc đầu, chỉ nói, “Đã xảy ra một chuyện, con và cô ấy, cùng chung quyết định chia tay.”
Trần Oanh cảm thấy quá hoang đường, “Xảy ra chuyện gì? Trên đời này có chuyện gì mà không thể giải quyết? A Đạc, hồi trước mẹ đã khuyên con đừng có dễ dàng quyết định kết hôn, nhưng con đâu có nghe, giờ lại đòi ly hôn, đúng là trò hề!”
Anh không phản bác, chỉ nói, “Không thể không như thế được.”
“Mẹ mặc kệ chuyện của bọn con.” Trần Oanh vẫn chỉ coi đó là chuyện cãi vã của vợ chồng son, “Thằng bé còn nhỏ, hai đứa làm gì là chuyện của hai đứa, đừng có làm Hi Hi sợ. Còn nữa, tốt nhất là con nên suy nghĩ kĩ rồi hẵng quyết định. Nếu ngày trước không phải hồ đồ vội vàng kết hôn, thì giờ cũng chẳng hồ đồ đòi ly hôn.”
Thần sắc anh đặc vẻ u trầm, “Con không hồ đồ, chuyện kết hôn, đến giờ con cũng không hối hận.”
Trần Oanh không muốn nghe anh bộc bạch tâm sự, trong mắt bà, đứa con này điên rồi. Làm loạn cả lên đòi kết hôn, không lâu sau lại đòi ly hôn, không phải hồ đồ thì là gì. Dù sao bà cũng không quản được quyết định của anh. Dựa vào mức độ quan tâm của anh với Lê Diệp, chỉ e là lần này cũng chẳng mâu thuẫn được lâu. Anh mà lại buông tay cho Lê Diệp đi? Người khác tin, nhưng bà không tin.
Có được món đồ chơi mới, Hi Hi cực kỳ thích thú. Thằng bé ngồi chơi mãi không chịu xuống, ăn cơm cũng ngồi đó, uống nước cũng ngồi đó, chỉ còn thiếu nước ngủ luôn trên đó mà thôi.
Ở một nơi khác, vì nhớ Hi Hi mà đã mấy đêm Lê Diệp không thể nào ngủ ngon.
Tài xế của nhà họ Doãn đưa cô đi, cô biết, nếu không có sự cho phép của Doãn Chính Đạc, thì tự cô chẳng thể nào đưa Hi Hi đi. Anh đã tăng thêm sự phòng bị, cũng tức là nói cho cô biết, không có khả năng Hi Hi thuộc về cô.
Lê Diệp không muốn sự việc trở nên nghiêm trọng khiến hai người họ trở thành kẻ thù, nhưng vì thái độ cương quyết của anh, cô không thể không tính toán sớm một chút được.
Văn phòng luật sư.
Đây không phải là lần đầu tiên Lê Diệp đến nơi này, nhưng là lần đầu tiên, cô không xin tư vấn thay người khác, mà là vì chuyện của chính mình.
Tôn Bách Niên không cố ý quan tâm đến cô, anh rất bận rộn, cũng không trực tiếp nhận án, nhưng mỗi lần cô đến, anh sẽ lập tức sắp xếp thời gian gặp cô, cũng chưa từng khinh thường hay mất kiên nhẫn với những việc nhỏ như củ hành củ tỏi cô đưa ra.
Khi thư kí dẫn cô vào, Tôn Bách Niên đang pha trà. Nhìn thấy cô, anh thầm kinh ngạc trong lòng… Cô vốn đã gầy, nay lại càng tiều tụy. Lần này cô trở lại, hình như vẫn không mấy thuận lợi.
Cô ngồi xuống, Tôn Bách Niên liền đặt chén trà xuống trước mặt cô, “Nhìn cô có vẻ mệt mỏi.”
Lê Diệp biết trông mình lúc này rất khó coi, cô ngẩng đầy nhìn anh, “Anh Tôn, lần này, tôi muốn nhờ anh tư vấn một việc, nếu có thể, còn mong anh làm luật sư biện hộ cho tôi, hy vọng anh đồng ý.”
Anh đã nghĩ ra rất nhiều tình huống, nhưng khi Lê Diệp nói ra hai chữ “ly hôn”, anh vẫn có chút kinh ngạc.
Anh từng ám chỉ việc có thể giúp cô ly hôn, nhưng cô chưa từng đồng ý. Lúc trước, anh từng thầm móc nối các chi tiết với nhau, cho rằng cô kết hôn với Doãn Chính Đạc là vì có liên quan đến nhà họ Hạ, bất kể là chuyện của Hạ Tiểu Chước và tiệm bánh bao, hay chuyện ngồi tù của Hạ Tùng Đào.
“Tôi muốn hỏi xem, nếu tôi và Doãn Chính Đạc ly hôn, ai có phần trăm thắng quyền nuôi đứa nhỏ cao hơn?”
Tôn Bách Niên thấy cô có vẻ nghiêm túc, thì biết sự việc đã được quyết định rồi cô mới đến tìm mình. Anh nói, “Bình thường, tòa án sẽ chọn bên có lợi cho sự phát triển của đứa bé.”
Lê Diệp có chút sốt ruột, “Thế nào mới tính là có lợi cho sự phát triển của đứa bé? Ví dụ như là, vật chất sao?”
So về vật chất, cô thua thảm hại rồi.
“Cũng không hẳn là vậy, đứa bé do ai nuôi lớn, thời gian ở cùng ai dài hơn, cũng là vấn đề cần xem xét.”
Lê Diệp khẽ thở một hơi. Cô vẫn tin, Hi Hi thân thiết với mình hơn.
) { content.eq(midLength).after('Loading...]]>