Cuộc Hôn Nhân Dài Lâu

chương 204: cảnh khốn cùng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Căn phòng tối om không chút ánh đèn. Sau khi tỉnh lại, Lê Diệp có cảm giác tất cả đều không bình thường. Đây là một nơi xa lạ, bầu không khí tràn ngập sự bí bách khiến bất cứ ai cũng mất đi cảm giác an toàn.

Cô thử đưa tay sờ soạng xung quanh. Nằm trên một chiếc giường lớn, cô ngửi thấy mùi nước hoa lạ lẫm phảng phất trong không khí, thứ mùi này càng khiến cô căng thẳng thêm.

Ngồi ra mép giường, cô lại đưa tay lần sờ, vừa tìm được chiếc đèn bàn là lập tức bật nó lên.

Mơ hồ nhìn thấy căn phòng, cô hoảng sợ. Đây là một phòng ngủ theo phong cách châu Âu, trên tường có một bức ảnh cỡ lớn. Đó là chân dung của một người đàn bà, cô vừa nhìn thấy đã lại càng mơ hồ hơn.

Đó là người đàn bà cô quen, từ cách ăn mặc đã toát ra vẻ kiêu ngạo, là Lê Thiên Tố.

Cô gần như có thể đoán ra mình đang ở nơi nào, nhưng vì đoán như vậy nên cô càng cảm thấy hoang đường.

Căn phòng ngủ này cực kỳ lộng lẫy, cách trang hoàng cổ điển mà vô cùng xa hoa. Dưới ánh đèn, mọi đồ vật đều lấp lánh. Trên bàn bày đầy những hộp trang sức, những viên kim cương cỡ lớn và những món đồ đá quý, tất cả đều mang một vẻ u ám nhưng không hề tầm thường. Cô cảm thấy nơi này quá u trầm, nó khiến cô rét run.

Đến bên cửa sổ, cô kéo tấm rèm nặng trịch ra. Bên ngoài, sắc trời đã tối, ngọai trừ vườn hoa và đài phun nước ra, cô không thể nhìn được thứ gì khác.

Bóng đèn trong phòng đột nhiên sáng lên, cô kinh hãi, vội vàng quay đầu lại.

Gã đàn ông cao lớn lặng lẽ đi vào, tới thẳng chỗ cô. Lê Diệp lùi về phía sau theo bản năng, đến khi chạm vào cạnh bàn thì đành đứng lại nhìn chằm chằm người đang bước tới.

Gã đàn ông tóc vàng mắt xanh với vẻ mặt lạnh lùng nhìn cô, “Nếu mày đã tỉnh rồi thì theo tao xuống phòng ăn.”

Lê Diệp tóm chặt cạnh bàn, nhìn hắn với vẻ đề phòng.

Thấy cô không trả lời, hắn nhíu mày, lại nói một lần nữa, “Mày, theo tao xuống!”

Cô vẫn không phản ứng, hắn tưởng cô không hiểu tiếng Anh nên có vẻ hơi bực mình, sau đó giơ tay tóm lấy cổ áo cô, lôi cô đi ra cửa.

Lê Diệp giơ tay chống cự, vùng vẫy ra khỏi hắn.

Ánh sáng lóe lên, hắn nhìn cổ tay mình. Tay áo đã bị rạch một đường. Cũng may là áo hắn đủ dày, mà lúc cô vừa nâng tay, hắn cũng có hành động tránh né. Nhíu mày, hắn nhìn chằm chằm người dám phản kháng hắn. Trong tay cô là con dao cạo lông mày, thứ này vốn không đủ sắc, nếu trong tay cô là con dao gọt hoa quả, chắc chắn hắn đã phải vào viện băng bó rồi. Lại nhìn cổ tay áo bị rách, gã Dick con buông một câu chửi rồi giơ tay lên định đánh cô.

Lê Diệp nắm chặt con dao nhỏ, dù nó chẳng thể giết người được, nhưng cô vẫn giữ lấy nó, coi nó như vũ khí cuối cùng có thể cứu mình.

Dick hạ bàn tay đang giơ nửa chừng xuống, nhưng chỉ trong nháy mắt, hắn lại có thể chế ngự được cô. Tóm chặt lấy cổ tay cô, hắn hất tay một cái, con dao trong tay cô lập tức bay ra xa.

“Buông ra!”, đầu vai như bị trật khớp, Lê Diệp bị ghì xuống bàn, cô hỏi, “Tại sao lại đưa tôi đến đây?”

Dick thấy cô nói tiếng Anh bèn hừ một tiếng, “Thì ra là mày giả vờ với tao.”

Không giãy giụa được, Lê Diệp chỉ còn biết nằm yên trên bàn. Cả người cô không còn bao nhiêu sức lực, mới vùng vẫy một hồi mà đã cảm giác như tay chân nhũn ra, “Đây là đâu, anh có mục đích gì?”

Dick thấy mặt cô trắng bệch thì liền buông cô ra, “Tao muốn mày thay thế con Tố chăm sóc bố tao.”

Lê Diệp phát ghê, “Dựa vào cái gì chứ? Tôi với các anh không quen nhau!”

“Bố tao thương tâm quá độ nên đang đổ bệnh, mặc kệ ông ta có thích mày hay không, mày cũng phải sang đấy, chăm sóc ông ta, dỗ cho ông ta vui. Nếu mày làm tốt, tao sẽ cho mày sống lâu thêm vài ngày.”. Dick miết mạnh đầu vai cô, khiến cô đau nhức vô cùng.

Hắn lạnh lùng nói, “Mày bị tiêm thuốc độc đấy, nếu mà tao không cho mày thuốc giải đúng hạn, chẳng bao lâu nữa là mày sẽ chết. Đương nhiên, có thể là mày không sợ chết, nhưng mà cứ xem thử chỗ ảnh này đi, mày sẽ cảm thấy, cái ý nghĩ đấy là cực kỳ ngu xuẩn.”

Dick giơ tay, rút ra một sấp ảnh từ trong túi quần. Lê Diệp mới chỉ nhìn thoáng qua mà đã lập tức thấy buồn nôn.

Thứ trong ảnh thật sự không còn có thể gọi là người được nữa, thối nát toàn bộ, như thể đang dần vữa ra, ngay cả hình hài cũng chẳng thể nhận ra nổi nữa.

Chẳng ai là thích kết cục như thế này, Dick nhìn cô, “Mày, đi rửa mặt rồi theo tao xuống ăn cơm với bố tao. Từ giờ trở đi, nếu mày định cãi tao thì tao sẽ cho mày nếm thử cái cảm giác thuốc phát độc tính là như thế nào.”

Lê Diệp phản ứng hơi chậm chạp, có lẽ là do trúng độc, hoặc cũng có thể là do tất cả câu chuyện này đến quá đột ngột khiến cô không thể tiếp nhận nổi.

Bị giục vào phòng tắm rửa mặt, cô nhìn vào trong gương, vừa thấy bộ dạng của mình là đã hoảng sợ, bộ dạng tái nhợt như u hồn. Cứ thế này mà đi xuống, e là sẽ dọa chết người ta.

Cô lau khô mặt rồi quay đầu đi ra. Dick có vẻ mất kiên nhẫn, có lẽ thấy vẻ mặt cô như vậy thật sự khó coi, hắn đi đến bên bàn trang điểm, lấy một thỏi son, rồi nắm chặt cằm cô, thô bạo tô son cho cô. Xong xuôi, trông cô cũng có chút sinh khí, Dick mới dẫn cô xuống nhà.

Trên bàn bày đầy những món ngon, vậy mà ông già ngồi bên cạnh lại chẳng hề đoái hoài, mặc cho đám người hầu bên cạnh cầu xin thế nào thì cũng không chịu ăn.

Gã Dick con tóm lấy Lê Diệp, nhỏ giọng cảnh cáo, “Mày ra dỗ cho ông ta ăn, nóng thì thổi cho nguội, nhớ, là đừng có giở trò, nếu muốn sống thì ngoan ngoãn nghe lời cho tao.”. Nói xong, hắn dùng sức đẩy Lê Diệp qua. Hắn nhìn bố hắn, “Bố, con đưa cô ta đến ăn cơm với bố.”

Lão Dick liếc mắt nhìn Lê Diệp, có vẻ vô cùng tức giận, “Nó thì được cái gì! Tao không muốn nhìn thấy con bé này! Toàn là lũ phản bội! Giết nó cho tao!”

Gã Dick con liền ra dỗ, “Không đâu, nó không dám phản bội bố đâu, lượng thuốc trong người nó còn nhiều hơn cả của con Tố, ngày nào nó cũng phải tiêm thuốc mới cầm cự được.”

Lão Dick nhìn Lê Diệp, chẳng tỏ ra hứng thú gì. Trong mắt người phương Tây, phụ nữ phương Đông không khác nhau là mấy. Thằng con ông ta cảm thấy Lê Diệp và Lê Thiên Tố rất giống nhau, có khác thì cũng không đáng kể. Nhưng ông ta lại không cảm thấy thế. Ông ta ở cùng Lê Thiên Tố đã lâu, rất rõ ràng dáng vẻ của cô ta, giữa cô ta và Lê Diệp, chắc chắn là không giống.

Gã Dick con ấn Lê Diệp ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh rồi nhìn bố hắn, “Thì cứ để nó ở cạnh bố vài ngày đi, nếu bố vẫn không thích nó thì giết sau cũng đâu có muộn.”

Lão Dick vẫn không hứng thú, vẫn rầu rĩ chán nản. Tuy rằng Lê Thiên Tố phản bội ông ta, nhưng chung quy vẫn có cảm tình, cô ta chết, xác thịt nguội lạnh, rồi cả sự phản bội của cô ta, cũng đều khiến ông ta không vui.

Gã Dick con liếc mắt với Lê Diệp, “Chăm sóc ông ta cho hẳn hoi.”

Lúc vừa bước xuống tầng một, Lê Diệp đã kịp quan sát nơi này. Đèn bên ngoài không nhiều, có lẽ cũng là vì không muốn để khung cảnh bị phô bày ra. Ở cửa có người đứng gác, chắc chắn phía bên ngoài còn có nhiều người hơn, cô chỉ cần hơi có chút động tĩnh là lập tức sẽ có kẻ nổ súng bắn chết.

Lê Diệp vô cùng sốt ruột. Cô không biết mình đã bị đưa đến đây bao lâu rồi, nhưng cô cảm giác, hình như mình đã ngủ rất lâu rồi. Có điều, bất kể là bao nhiêu ngày rồi, cái chính là, cô bị đưa đến đây, Doãn Chính Đạc có biết không? Không biết tình hình hiện tại của anh như thế nào? Hôm đó anh bị thương, không biết có nghiêm trọng không? Cả hai đứa con nữa, Đô Đô còn đang bú mẹ, mấy ngày qua con bé ăn uống thế nào?…

Càng nghĩ càng sốt ruột, bàn tay cô cũng mất tự chủ, cái thìa múc súp run lên, rớt hết ra ngoài.

Gã Dick con đứng cạnh bực bội, bước hai bước đến giơ tay định cho cô một cái tát. Lão Dick vốn đang rầu rĩ, nhưng nhìn thấy vậy thì lại đột nhiên lên tiếng ngăn lại, “Dừng tay.”

Gã Dick con thoáng liếc mắt, hắn không dám ra tay nữa nhưng vẫn dữ dằn cảnh cáo, “Còn thế nữa, tao chặt cụt tay mày!”

Lê Diệp múc nửa bát súp, thổi nguội rồi đút cho lão Dick bố.

Ông ta đã già, bệnh lâu ngày khó khỏi, Lê Diệp nhìn ông ta mà như đang nhìn một người không còn mấy thời gian nữa.

Gã Dick con thấy bố có vẻ bắt đầu chịu Lê Diệp nên nói, “Con bé này là chị em với con Tố đấy.”

Lão Dick nghe thấy vậy liền nhíu mày. Như vậy thì có một nửa tốt và một nửa xấu, cô có thể bù vào chỗ trống trong lòng ông ta, nhưng nếu cô giống Lê Thiên Tố thì sẽ lại là một kẻ phản bội đáng hận, vậy thì hễ cô đứng trước mặt, ông ta sẽ lại nhớ đến sự việc đó. Vung tay lên, ông ta đùng đùng nổi giận gạt đổ hết đồ ăn trên bàn, “Bảo nó cút ngay! Tao muốn giết nó, giết chết nó!”

Cả người Lê Diệp dính đầy súp. Lão Dick kích động là y như rằng đổ bệnh, người hầu trong nhà lại vội vàng ùa hết ra.

Bị nhốt trong căn phòng trên tầng, cô nghe thấy tiếng khóa cửa nên đành ngồi thụp xuống với cả người nhơ nhớp. Cô thật sự không ngờ sẽ thành ra thế này, ngay cả việc mình đang ở đâu cô cũng không biết, cô không có cách nào liên lạc với Doãn Chính Đạc, cũng chẳng thể nào chạy trốn đi.

Chẳng lẽ sẽ chết ở trong này sao? Cô nhìn quanh một vòng, khắp nơi đều lưu lại dấu vết của Lê Thiên Tố. Ảnh cô ta, quần áo của cô ta, chỉ nhìn sơ qua đã biết cuộc sống của cô ta xa xỉ đến mức nào. Nhưng Lê Diệp không muốn sống như vậy, đây không phải là nơi thuộc về cô, mà cô cũng không thể chịu được nó.

Thay quần áo xong, cô đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài. Cho dù không nhìn rõ được gì, nhưng cô vẫn không từ bỏ hy vọng có thể ra ngoài.

Đứng một lát, cô bỗng cảm thấy cả người đau nhức. Cô vịn vào bệ cả sổ, chỉ trong nháy mắt, hai chân đã mềm nhũn ra. Trượt ngã xuống đất, cô cảm thấy cả người bắt đầu nhức nhối như có lửa thiêu đốt bên trong. Cô co người lại, lại cảm thấy đầu óc như đang dần mất đi ý thức, như có chiếc roi quật mạnh vào người, cho dù chẳng có lấy một vết xước, nhưng cô vẫn đau buốt như trầy da tróc thịt. Cầm cự nửa tiếng, cô đã bị tra tấn đến mức mặt mũi trắng bệch, mồ hôi lạnh túa ướt đầu, cả người như vừa bị nhấc ra khỏi nước. Cô bắt đầu ý thức được rằng mình trúng phải thứ chất độc đáng sợ đến mức nào, sẽ không chết ngay, nhưng mỗi phút qua đi đều khiến người ta thà chết còn sung sướng hơn.

Cửa bị mở ra, người ở bên ngoài thong thả bước vào, hờ hững nhìn cô nằm co quắp run rẩy dưới đất.

Gã Dick con đi đến cạnh cô, từ từ cúi xuống nhìn cô. Trong mắt hắn, Lê Diệp và Lê Thiên Tố chẳng khác gì nhau, hắn ghét Lê Thiên Tố nên đương nhiên không có chút hảo cảm nào với người phụ nữ này. Thấy cô khổ sở như vậy mà hắn chỉ lạnh lùng đứng nhìn, thậm chí ánh mắt còn mang theo vẻ trào phúng.

“Thế nào, cảm giác khó quên chứ?”, Dick chậc lưỡi hai tiếng, “Thật đáng thương, người từng được thử loại độc này đều răm rắp nghe lời, tại vì chẳng ai muốn thử lại cái cảm giác phát độc này một lần nữa.”

Lê Diệp chẳng còn nói nổi, ý thức duy nhất còn xót lại của cô là phải khống chế mình, không được cắn lưỡi, nếu vậy, mạng cô khó mà giữ nổi.

Thấy cô bắt đầu mất ý thức, Dick mới đứng dậy, đeo một đôi găng tay trắng, rồi lấy ra một cái hộp. Lê Diệp cảm thấy trên da mình đau buốt, lành lạnh, một lát sau, nỗi đau đớn trong cơ thể cô đã giảm đi rất nhiều.

Cất hết dụng cụ đi, Dick nhìn cô, “Tao tiêm cho mày thuốc giải rồi, hôm nay mày có thể tạm thời bình an vô sự… Ngày mai thì không chắc đâu nhé. Tốt nhất là mày nên nghe cho kĩ những lời tao sắp nói đây.”

Hắn nhìn Lê Diệp, sợ cô không rành tiếng Anh lắm nên cố gắng dùng những ngữ pháp đơn giản nhất, “Tao muốn mày, từ chỗ bố tao, lấy được con dấu thủ lĩnh của gia tộc tao.”

Hai bố con hắn bất đồng đã lâu, Lê Thiên Tố chẳng qua chỉ là một ngọn lửa mồi. Hiện tại lão Dick đã lâm bệnh nặng, lại giữ mãi không chịu nhả ra con dấu quyền lực của gia tộc, gã con không lấy được nó nên chẳng thể đường hoàng lên làm thủ lĩnh, mà lão bố thì cũng có thể tiêu diệt hắn bất cứ lúc nào.

Cho dù là bố con, vậy mà chẳng thể hoàn toàn tín nhiệm đối phương.

Thấy Lê Diệp vẫn không có phản ứng lại, Dick cảm thấy phát phiền, hắn rót một cốc nước rồi hắt vào mặt cô, “Tao cho mày nửa tháng, nếu mày làm được, tao sẽ cho mày thuốc giải và thả mày đi, nếu không được, tao sẽ giết chết mày, mày đừng hòng quay về được.”. Đặt cái cốc xuống, hắn nheo đôi mắt lạnh lùng lại, “Tốt nhất là mày hiểu được ý tao, đồ ngu!”. Thấy cô vẫn u mê như cũ, Dick chửi tục một câu. Lê Thiên Tố tiêm quá nhiều thuốc độc cho cô, không biết liệu có phá hỏng cả đầu óc không nữa. Chẳng muốn gây sức ép một trận mà lại thành công dã tràng, Dick vừa chửi vừa tiêm thêm cho cô một mũi nữa.

Lúc này Lê Diệp mới định thần lại được. Dick kéo cô quẳng lên giường. Chỉ mong con bé này thông minh một chút, lấy được con dấu rồi, hắn mới có thể hoàn toàn thoát khỏi sự khống chế.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio