Ngồi ô tô theo dõi cả chặng đường, đến khi nhìn thấy chiếc xe phía trước đi vào cổng khách sạn thì Doãn Kính Lam mới dừng lại.
Đỗ ở ven đường, qua tấm cửa kính, chị nhìn đôi nam nữ bước xuống xe, người đàn bà ôm chặt cánh tay người đàn ông, hai người hôn nhau rồi mới bước vào trong.
Người tài xế thấy tình hình như vậy liền quay đầu hỏi chị, “Cô cả, có cần…”
Doãn Kính Lam lắc đầu, thu hồi tầm mắt lại, “Đến Hạm Bích Các.”
Người tài xế nghĩ chị định tìm đồng minh nên phóng xe đi thật nhanh.
Chạng vạng, cả gia đình Doãn Chính Đạc chuẩn bị ăn bữa cơm tối. Hai đứa con ngồi cạnh sô pha chơi, Hi Hi chơi xếp gỗ, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn em gái. Doãn Chính Đạc cũng mới đi làm về, thay quần áo, rửa tay chuẩn bị ăn cơm. Vừa vào đến phòng ăn thì anh nghe thấy tiếng xe.
Hi Hi reo lên, “Bác!”
Doãn Chính Đạc đi ra ngoài, quả nhiên nhìn thấy Doãn Kính Lam đứng ở cửa với gương mặt tái nhợt, và chỉ mặc chiếc áo sơ mi đơn giản. Anh gọi chị vào, “Đã ăn cơm chưa?”
Lê Diệp cũng đi ra, cầm theo cả áo khoác của mình, “Chị có lạnh không?”
Doãn Kính Lam nhìn cô một cái. Có lẽ cả nhà đang chuẩn bị ăn cơm, ai nấy cũng đều có cuộc sống bình an, vì họ thuộc về nơi này, và thuộc về nhau. Nhìn cảnh này, trong lòng chị chua xót, chị từng nghĩ mình cũng có cuộc sống như vậy, nhưng hiện giờ, ngoài Đoan Đoan ra thì chị hoàn toàn trắng tay. Cuộc hôn nhân chỉ còn danh nghĩa khiến chị vạn phần đau khổ.
“A Đạc.”, Doãn Kính Lam nhìn em trai, “Câu theo chị lên tầng một chút, chị có việc muốn nói với cậu.”
Doãn Chính Đạc theo chị lên, trước khi đi, anh vỗ vai Lê Diệp, “Mấy mẹ con cứ ăn trước đi.”
Vào thư phòng, Doãn Chính Đạc ngồi xuống, đưa mắt nhìn chị gái, “Sao thế, xảy ra chuyện gì rồi?”
Doãn Kính Lam rút phong thư từ trong lòng ra đưa cho anh, “Hôm nay chị nhận được cái này.”
Doãn Chính Đạc cầm lấy, không có thông tin người gửi mà chỉ có tên người nhận. Mở ra, anh nhìn vào bên trong, có vài tấm ảnh mờ mờ, nhưng nhìn kĩ thì sẽ biết là ai. Ở mặt sau ảnh có một hàng chữ, “Sáu giờ chiều, khách sạn Khải Duyệt, sẽ có thứ cô muốn thấy.”
Doãn Chính Đạc đặt phong thư xuống, “Sao lại thế này?”
Doãn Kính Lam tựa vào ghế, “Chị vừa đến đó rồi, em có thể đoán được thứ chị nhìn thấy đấy.”
Doãn Chính Đạc nhìn chị, “Chị định thế nào?”
Doãn Kính Lam nhắm mắt lại, “Chị muốn ly hôn, A Đạc, chị không chịu được nữa rồi… Giờ hắn cũng phát điên rồi. Cậu biết không, vừa nãy chị nhìn thấy hắn đi cùng Vưu Lị.”
Doãn Chính Đạc nhíu mày. Vưu Lị là trưởng bộ phận thư ký, trước kia khi Doãn Kính Lam còn làm ở công ty, hai người họ thân thiết như hai chị em, đi đâu cũng có nhau, gần gũi như cặp sinh đôi vậy.
“Người khác thì cũng thôi, nhưng sao lại là cô ta…”, Doãn Kính Lam thở dài, “Sáng nay Đoan Đoan sốt, chị bảo hắn cùng chị đưa con bé đến viện tiêm thì hắn nói hắn bận công việc với đồng nghiệp, hóa ra là đi gặp con đàn bà kia… Vốn dĩ chị vẫn còn ôm hy vọng với hắn, giờ mới biết hối hận, liệu còn kịp không?”
“Chưa muộn.”, Doãn Chính Đạc tỏ ra tức giận, “Chỉ cần quyết định thì sẽ không muộn. Hắn đáng bị đá đi từ lâu rồi.”
“Nhưng hắn không chịu ly hôn.”, Doãn Kính Lam sợ hãi, “Trong tay hắn có thứ dùng để uy hiếp chị…”
“Không phải sợ.”, Doãn Chính Đạc đứng dậy, “Chị về dọn đồ đi, đưa Đoan Đoan ra nước ngoài ngay, đợi em giải quyết hắn xong thì về.”
Vẫn hơi lo lắng, Doãn Kính Lam sợ tên kia phát điên rồi sẽ làm chuyện gì đó.
“Yên tâm đi.”, Doãn Chính Đạc có vẻ rất chắc chắn, “Em sẽ khiến hắn không có cơ hội làm gì hết. Giờ chị về đi, thu dọn đồ đạc rồi đi luôn, coi như một kì nghỉ.”
Doãn Kính Lam đi xuống dưới nhà rồi lên xe về.
Lê Diệp thấy hai chị em đã nói xong thì sốt ruột hỏi, “Có phải lại xảy ra chuyện gì không anh?”
“Không có gì hết.”, Doãn Chính Đạc ngồi vào bàn ăn, “Là chuyện tốt.”
Doãn Kính Lam hạ quyết tâm bỏ tên kia là chuyện tốt, nếu cứ cứng đầu ở bên hắn thì kết cục thảm hại thế nào là quá rõ ràng. Lạc đường mà biết quay lại, cho dù muộn thì vẫn tốt hơn là cứ tiếp tục đi lạc.
Từ khách sạn đi ra, một đôi nam nữ say túy lúy vừa ôm nhau vừa loạng choạng bước đi.
Kẻ bám theo họ một lúc đột nhiên giật lấy chiếc túi xách của người phụ nữ rồi nhanh chân bỏ chạy.
Người phụ nữ hét ầm ĩ lên, gã đàn ông đi bên cạnh lập tức đuổi theo.
Đuổi được một lúc, không để ý rốt cuộc mình đã chạy đến đâu, Khang Đức Văn nhìn bốn phía thì mới phát hiện ra nơi này là một con ngõ nhỏ hẹp tối đen như mực. Xung quanh không một bóng người, hắn cảm giác có gì đó bất thường, đang định quay đầu chạy thì đã muộn. Một cây gậy bay đến, hắn cảm thấy đầu choáng váng rồi lập tức khuỵu xuống bất tỉnh.
Thấy Khang Đức Văn đã gục, Vương Mãnh tháo khẩu trang, lật người hắn rồi lục di động của hắn. Bên trong dày đặc những đoạn tin nhắn bẩn thỉu của hắn với đủ loại đàn bà. Đá hắn một phát, Vương Mãnh chửi, “Kinh tởm, cái đồ biến thái nhà mày.”
Vương Mãnh cầm điện thoại của hắn đi ra khỏi con ngõ, sau đó tiến thẳng đến chiếc xe đỗ ở gần đó, “Đây là di động của hắn.”
Doãn Chính Đạc cầm lên xem rồi lại đưa cho Vương Mãnh, “Giao cho anh.”
“Yên tâm, ngày mai cứ chờ điện thoại là được.”, lúc làm chuyện xấu là lúc Vương Mãnh dũng cảm nhất, anh ta đeo khẩu trang lại rồi quay đầu bước đi.
Sáng sớm hôm sau, Doãn Chính Đạc thoải mái thức dậy, rồi cùng cả nhà ăn sáng. Anh vừa uống sữa vừa đọc báo, bất chợt điện thoại đổ chuông.
Anh bắt máy, đầu bên kia lập tức truyền đến giọng nói của Trần Oanh, “A Đạc! Cảnh sát vừa gọi điện báo Đức Văn xảy ra chuyện rồi!”
Anh vẫn rất bình tĩnh, “Thế ạ?”
“Con mau đến cục cảnh sát xem xem. Tối qua nó đi uống rượu, lái xe thế nào mà đâm người ta bị thương xong còn bỏ trốn. Giờ thì phiền toái rồi. Con tìm ai xem có thể đưa nó ra ngoài không.”
Doãn Chính Đạc tựa vào thành ghế, “Sao con phải xen vào chuyện của hắn?”
“Nó là anh rể con đấy! Con đang nói linh tinh cái gì thế hả?”
“Mẹ, hay là mẹ đi hỏi chị con đi, chị ấy đã quyết định ly hôn rồi.”
“Cái gì?”, Trần Oanh chưa từng nghe thấy Doãn Kính Lam nói về chuyện này bao giờ, “Chuyện từ lúc nào thế?”
“Chị ấy vừa mới quyết định hôm qua. Nếu mẹ không đồng tình với chuyện này thì mẹ cứ đợi đến lúc liên lạc được với chị ấy, nghe lý do của chị ấy xong thì con nghĩ là mẹ sẽ đồng ý thôi.”
Trần Oanh thoáng giật mình. Doãn Kính Lam muốn ly hôn mà lại không nói tiếng nào với bà, rồi lại đột ngột bỏ đi. Còn tưởng là chị đưa đứa nhỏ qua công ty bên đó, ai ngờ chị bỏ đi không một lời là vì ly hôn. Quan sát sự việc nhiều ngày qua, bà cũng biết, ly hôn là chuyện bất đắc dĩ nhất. Tuy rằng chuyện này mà truyền ra ngoài thì sẽ bị người ta nói này nói nọ, nhưng chị đã quyết định vậy rồi thì chẳng thể làm gì được nữa.
“Thế cớ kệ Khang Đức Văn à?” Chuyện của nó cũng sẽ gây ảnh hưởng không tốt cho nhà mình đâu.”
Doãn Chính Đạc hờ hững nói, “Cái loại người như hắn còn chẳng bằng một con chó, ít ra chó còn trung thành. Càng sớm vạch rõ ranh giới với hắn càng tốt. Mọi chuyện cứ để con xử lý, mẹ không cần xen vào đâu.”
Đặt điện thoại xuống, anh cảm thấy vô cùng sảng khoái. Thu xếp vụ này xong, thể nào Khang Đức Văn cũng phải ngồi tù một hai năm, vừa cho hắn một bài học, vừa bắt hắn yên phận. Một mặt khác, cũng có thể dễ dàng làm thủ tục ly hôn.
Lê Diệp thấy anh có vẻ khá thoải mái, cô đẩy đĩa sa lát cho anh rồi hỏi, “Chị ly hôn với Khang Đức Văn thật à?”
“Đấy là chuyện tất nhiên thôi.”, anh nói tiếp, “Loại người khốn nạn đấy sống cũng là thừa thãi, cho hắn thêm cơ hội hắn cũng chẳng thay đổi được, ly hôn sớm cho thoải mái. Anh không muốn nhìn thấy hắn nữa.”
Đối với chuyện ly hôn của họ, Lê Diệp hoàn toàn ủng hộ, bởi cô đã nhìn ra bộ mặt thật của hắn từ lâu rồi.
Cô đưa mắt nhìn Doãn Chính Đạc. Nhìn người không thể chỉ nhìn tướng mạo, những kẻ áo quần chỉnh chu mà nội tâm nhơ bẩn quá nhiều. Cũng may mà cô gặp được người đàn ông này, tuy không phải là người hoàn hảo, nhưng trái tim dành cho cô lại vô cùng chân thành.