Cuộc Hôn Nhân Dài Lâu

chương 226: chuyện vui

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Hai năm sau.

Sáng tỉnh giấc, Doãn Chính Đạc giang tay tìm người bên cạnh theo thói quen, có điều hôm nay chỉ sờ được một khoảng giường trống trơn.

Anh cầm cốc nước lên uống một ngụm cho tỉnh táo rồi đưa mắt nhìn đồng hồ. Vẫn còn sớm, sao cô ấy đã dậy rồi?

“Diệp Nhi?”, anh xốc chăn lên, vừa định xuống giường thì thấy người phụ nữ mặc bộ váy ngủ trắng đi về phía mình. Trên mặt cô hiện rõ vẻ không vui, anh cảm thấy hình như có chuyện gì xảy ra rồi.

“Sao thế? Còn sớm mà đã dậy rồi, đau bụng à?”, tối qua hai người ra ngoài ăn tối, ăn khá nhiều đồ lạ miệng.

“Đúng.”, Lê Diệp nghiến răng, “Bụng có vấn đề.”

“Đi viện luôn, ngộ nhỡ bị viêm dạ dày thì gay.”, anh nhảy vội xuống vớ quần áo mặc vào, nhưng thấy cô đứng yên không nói, anh vẫn thấy là lạ, “Sao thế? Sao cứ nhìn anh như thế? Đau lắm à?”

Lê Diệp duỗi tay, đập thẳng thứ đang cầm trong tay vào ngực anh.

Anh còn đang không hiểu là cái gì, vừa cầm lên xem thì hớn hở ngay tức khắc, “Lợi hại thế? Lại trúng?”

Lê Diệp bực bội, “Đã bảo anh cẩn thận rồi mà vẫn không chịu dùng biện pháp phòng tránh, còn khẳng định là không vấn đề gì đâu. Giờ anh xem đi!”

“Anh thấy rồi, anh thấy rồi.”, anh vội lao đến ôm chầm lấy cô dỗ dành, “Đây chẳng phải chuyện tốt sao? Anh vẫn luôn muốn có đứa nữa, năm năm ba đứa, mục tiêu lớn của anh hoàn thành rồi.”

“Đi chết đi!”, Lê Diệp vừa nghĩ đến việc Đô Đô mới lớn thêm một chút mà lại có thai đứa nữa thì lại đau đầu.

“Anh đi, anh đi. Anh sẽ mời thêm mấy cô giúp việc nữa, em chỉ cần nằm hưởng thụ là được rồi, không cần phải động tay vào việc gì cả.”, Doãn Chính Đạc cười, quay đầu đi lấy điện thoại, “Chuyện tốt thế này, anh phải báo cho ông nội với mẹ mới được.”

Nhìn anh phấn khích gọi điện về nhà với vẻ mặt hớn hở, cô vừa bực vừa chẳng biết làm sao. Trước đây anh nói nhất định phải có đứa thứ ba, khi ấy Đô Đô còn nhỏ, cô cũng không cho là thật. Có điều, nửa năm trở lại đây anh bắt đầu rục rịch có động thái, liên tục nói kỳ an toàn thì không cần phòng tránh, còn thề thốt hứa hẹn là tuyệt đối không sao cả. Kết quả là có thật.

Lê Diệp bắt đầu hoài nghi tất cả là kế hoạch của anh. Cô không đồng ý thì anh vờ vịt rồi lừa cô.

Doãn Chính Đạc đặt điện thoại xuống, kết thúc một vòng thông báo. Sinh con là chuyện tốt, đối với nhà họ Doãn lại càng tốt hơn. Trần Oanh thích trẻ con, ông cụ cũng thích, liên tục có thêm thành viên khiến mọi người trong nhà đều vui mừng. Chỉ duy nhất Lê Diệp khi biết tin này lại cảm thấy không quá vui vì có cảm giác bị lừa.

Doãn Chính Đạc vui đến nỗi không khép miệng lại được. Anh gọi điện đến công ty báo hôm nay không đi làm, chuyện tốt thế này, anh nên ở nhà với vợ con thì hơn.

Sắp xếp xong hết anh mới có thể thở phào một hơi. Nhìn Lê Diệp vẫn đang rầu rĩ, anh nói, “Thay quần áo đi, mình đến bệnh viện kiểm tra xem thế nào, còn xác định ngày sinh dự tính nữa, lần này phải thật chu đáo mới được.”

“Anh còn cười!”, Lê Diệp véo anh một cái.

Anh chịu đau, nắm tay cô mà miệng vẫn cười, “Ông nội khen anh lợi hại đấy.”

Lê Diệp thua triệt để rồi. Đẻ liên tục như vậy, người khác cười họ còn không hết, vậy mà anh lại thấy vinh quang.

“Nào nào nào.”, mới sáng sớm mà tinh thần đã sảng khoái thế này, anh quay đầu đi đánh thức Hi Hi, “Hi Hi, con lại sắp được làm anh rồi.”

Hi Hi quấn chăn, lừ lừ trừng mắt nhìn ông bố ồn ào, “Con không cần làm anh!”

“Không phải con không cần là được, bố chỉ báo với con một tiếng thôi.”, rồi Doãn Chính Đạc lại sang gọi Đô Đô, con bé đáng thương híp đôi mắt buồn ngủ mơ màng nhìn bố.

“Con sắp làm chị rồi.”, Doãn Chính Đạc hôn con bé một cái, “Con thích em trai hay em gái?”

Đô Đô ngơ ngác, chọn bừa lấy một từ trong số những từ đã học được, “Anh trai.”

“Em nào cũng thích đúng không?”, Doãn Chính Đạc phán thay con bé, “Ngoan, đợi em ra đời để con bế được không?”

Đô Đô chỉ thích bế búp bê của mình, còn chưa ngủ đủ, nó vẩy cánh tay mũm mĩm đuổi ông bố đáng ghét đi.

Anh chạy tiếp xuống dưới nhà triệu tập tất cả người làm lại thông báo Lê Diệp có thai, dặn dò chuyện ăn uống phải đầy đủ dinh dưỡng, mọi thứ trong nhà đều phải sắp xếp thuận tiện nhất cho cô.

Loanh quanh một vòng rồi anh quay lại tìm Lê Diệp, lấy quần áo cho cô thay rồi đưa cô đến bệnh viện kiểm tra.

Bác sĩ kiểm tra xong liền kê nguyên một danh sách thực phẩm dinh dưỡng. Trước mắt thì mọi thứ vẫn bình thường, cô cũng không phải lần đầu mang thai, coi như kinh nghiệm đầy đủ, vậy nên tự anh cũng biết nên làm gì, nên tránh gì.

Từ bệnh viện đi ra, lời bác sĩ nói vẫn lởn vởn bên tai họ. Ông bác sĩ già còn đùa, hai vợ chồng họ tình cảm thật, rõ ràng là đang cười họ đẻ lắm.

Lên xe, Doãn Chính Đạc bật nhạc, vui đến nỗi ngồi cũng không yên, hai đùi rung không ngừng nghỉ. Anh nắm lấy tay Lê Diệp, “Bà xã, em vất vả rồi.”

Lê Diệp thuận thế véo anh một cái, “Doãn Chính Đạc, đây là lần cuối cùng đấy!”

“Sao lại thế?”, anh lập tức phản bác, “Mình còn trẻ, đẻ hơn năm đứa cũng chẳng thành vấn đề.”

“Anh tự đi mà đẻ!”, Lê Diệp lườm anh, “Nào có ai đẻ nhiều như thế, anh định làm gì!”

“Anh mặc kệ, cứ để chúng nó đấy nhìn cho vui thôi.”

Lê Diệp hận không thể đánh anh một trận, con chứ có phải bình hoa đâu mà kêu là để đấy nhìn cho vui. Nhiều con như vậy, mỗi ngày phải chăm cho chúng ăn ngủ đã mệt rồi, sinh đến hơn năm đứa thì cô khẳng định là chưa già đã yếu.

“Nghe lời em, nghe lời em hết.”, anh nắm tay cô hôn một cái, “Anh cũng thương em vất vả mà, sinh xong đứa thứ ba này, nếu không có gì ngoài ý muốn thì sẽ ngừng.”

“Ngoài ý muốn cái gì! Không được để có gì ngoài ý muốn hết!”, Lê Diệp quát anh.

“Được được, không có gì ngoài ý muốn hết.”, anh cười không ngậm nổi miệng, “Về nhà kiểm tra xem có thiếu thứ gì thì đi mua luôn, không thể bạc đãi bé út nhà mình được. Tốt nhất vẫn nên là một đứa con gái, con gái ngoan hơn, nếu mà là con trai thì anh mong là không bướng như Hi Hi.”

Lê Diệp hừ hừ thành tiếng, hưởng thụ thành quả được thì cũng phải gánh cảm giác phiêu lưu. Tốt nhất là một đứa con trai, mà còn phải bướng bỉnh hơn cả Hi Hi, để anh biết rằng nuôi dạy trẻ con không phải chuyện chơi đùa đơn giản, để xem anh còn dám làm xằng làm bậy nữa không.

Buổi tối, người một nhà cùng nhau ăn cơm.

Doãn Kính Lam dẫn Đoan Đoan về rồi. Chị ra nước ngoài hơn nửa năm, khi quay lại thì thủ tục đã xong xuôi. Ở nước ngoài không có nhiều công việc hay áp lực nặng nề nên chị sống khá tốt, lúc quay lại, sắc mặt in rõ vẻ phấn chấn. Giờ một thân tự do, chị hối hận vì không ly hôn sớm. Bước được một bước đó chị mới phát hiện ra rằng, căn bản không có gì là nghiêm trọng cả, tưởng rằng có những thứ bản thân không thể chấp nhận được. Chỉ tại chị xem nhẹ chính mình, hóa ra bản thân lại kiên cường hơn mình tưởng tượng nhiều.

Trong nhà có chuyện vui, lũ trẻ thì túm tụm lại nô đùa, nhìn chúng huyên náo ầm ĩ, ông cụ liền nói, “Nên sinh nhiều một chút, thế thì trong nhà mới đông vui, nếu không chỉ còn lại mấy cái thân già ì ạch này, còn gì là thi thú nữa.”

“Em nghe ông nội nói gì chưa?”, Doãn Chính Đạc nháy mắt với Lê Diệp.

Lê Diệp bắn trả lại một ánh mắt đằng đằng sát khí. Nói thì hay, nhưng mang thai chín tháng không tính làm gì, nhiều con đồng nghĩa với việc trách nhiệm càng nặng, anh chỉ nghĩ đến chuyện nhìn con chơi vui, chứ không nghĩ đến những phiền toái sau này.

“Kính Lam à.”, ông cụ nhìn chị. Cô cháu gái này cũng khiến cả nhà phải bận tâm. Lúc trước cứ tưởng chị tìm được người thật thà, nên chị sinh con xong là ông cũng không để ý nhiều nữa. Lúc đó Doãn Chính Đạc cứ đi đi về về một mình, mọi người chỉ lo cho hôn sự của anh. Ai mà ngờ, người mà khi trước khiến cả nhà không yên tâm thì nay lại có một gia đình khiến ai ai cũng phải ngưỡng mộ, còn người khi trước có vẻ ổn thì lại thành lỡ dở.

“Cháu còn trẻ, cũng nên tính toán cho mình đi. Đoan Đoan còn nhỏ, dù sao cũng cần một người cùng chăm sóc nó với cháu.”

Doãn Kính Lam cười, hai má thoáng đỏ.

“Mẹ có bạn trai đấy!”, Đoãn Đoan lập tức bán đứng chị.

“Đoan Đoan, đừng có nói linh tinh.”, Doãn Kính Lam ngăn con bé.

Ông cụ lập tức nổi tính tò mò, “Đoan Đoan, đừng nghe mẹ con nói. Sao con lại bảo mẹ con có bạn trai?”

“Con nhìn thấy mẹ cả chú Cố Dũng cầm tay nhau. Chú Cố Dũng còn thơm mẹ nhé. Thế không phải bạn trai thì là gì?”, Đoan Đoan người nhỏ mà lanh lợi có thừa, con bé đã hiểu chuyện rồi.

Vừa nghe đến đó, người lớn trong nhà đều đã thầm hiểu. Cố Dũng là người quen, cùng làm việc với Doãn Chính Đạc nhiều năm, cũng được tính là người có năng lực. Có điều, Doãn Kính Lam từng bị phản bội, chẳng ai dám dễ dàng gả chị đi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio