Lạc Tử An dù bận xem tài liệu nhưng vẫn cảm nhận được người con gái ngồi cạnh mình đang rất ngạc nhiên vì câu trả lời vừa rồi..
Có lẽ Hạ Băng không thể tin được mình đã nằm viện năm ngày..
Lạc Tử An tính im lặng tiếp nhưng không hiểu sao trong lòng anh lại dâng lên một cảm giác khó hiểu.
Anh muốn giải thích nguyên nhân mà Hạ Băng phải nằm viện lâu như vậy..
Đến cuối cùng Lạc Tử An vẫn là nói cho cô..
"Vết thương của cô bị nhiễm một loại độc tính nên sức khỏe mới bị giảm sút nghiêm trọng.
Đó cũng là lý do mà cô rơi vào mê man tận năm ngày!"
Dù giọng nói của Lạc Tử An vẫn lạnh nhạt như mọi khi nhưng Hạ Băng vẫn cảm thấy ấm lòng hơn đôi chút.
Ít nhất anh không cần cô lên tiếng mà vẫn giải thích mọi chuyện cho cô.
Như vậy cũng tính là hiểu cô đi.
Hạ Băng tự nở một nụ cười mãn nguyện với những gì mình tự vẽ ra về con người Lạc Tử An..
Hạ Băng nhìn sang tô cháo ở cạnh giường.
Vẫn còn nghi ngút khói.
Cô cầm lấy tô cháo và tự ăn, còn Lạc Tử An thì vẫn bận rộn với đề án..
..
Sau khi Hạ Băng tỉnh dậy, bác sĩ đã khám tổng quát cho cô và nói chỉ cần một tuần nữa là cô có thể xuất viện..
Bác sĩ ấy còn nói là lần này cô mạng lớn, trúng một loại độc nguy hiểm như vậy mà vẫn qua được cơn nguy kịch.
Suýt chút nữa là không qua được rồi..
Cũng may có người cùng nhóm máu với cô, đồng ý hiến cho cô rất nhiều máu nên mới có thể qua được nguy hiểm này..
Hạ Băng nghe vậy cũng muốn biết danh tính người tốt bụng kia để cảm ơn và hậu tạ nhưng bác sĩ nhất quyết không nói với lý do người ta không muốn để lộ danh tính..
Hạ Băng hỏi thông tin từ bác sĩ không được thì cũng đành bỏ cuộc tạm thời.
Nhưng cô cũng tự nhủ với lòng mình là từ nãy sẽ làm thật nhiều việc tốt để không phụ lòng tấm lòng tốt của người giấu tên kia..
..
Một tuần sau, Hạ Băng được xuất viện.
Trong suốt một tuần ấy, dù Lạc Tử An không thật sự quan tâm cô nhưng Hạ Băng vẫn cảm thấy có ơn với anh..
Dù sao công việc trên công ty anh cũng nhiều, vậy mà ngày nào anh cũng đến bệnh viện để mang đồ ăn cho cô..
Hơn nữa Lạc Tử An còn giúp Hạ Băng trả lời điện thoại bố mẹ cô lúc cô ngủ..
Ban đầu Hạ Băng cũng không biết anh đã nghe điện thoại thay mình nhưng một lần nghe máy của Hàn Nguyệt bà đã vô tình nói ra chuyện này..
Bà còn rất vui vẻ mà tiết lộ rằng Lạc Tử An nói cuộc sống hôn nhân của cả hai rất hạnh phúc, không có việc gì thì bà không cần phải đến thăm, sẽ rất bất tiện cho bà.
Khi nào có thời gian cả hai sẽ về thăm Hạ lão gia và bà sau..
Hôm đó, Hạ Băng nghe mẹ nói vậy thì không khỏi im lặng một lúc..
Đến tận bây giờ cô vẫn thắc mắc lý do tại sao trước mặt bố mẹ cô, Lạc Tử An vẫn luôn biểu hiện là một người chồng tốt..
Rất nhiều lần Hạ Băng muốn hỏi Lạc Tử An nhưng đến cuối cùng cô vẫn không có đủ can đảm nên đành im lặng ôm thắc mắc trong lòng..
..
Sau khi xuất viện, Hạ Băng mới có thời gian để lên cục cảnh sát làm nhân chứng cho vụ việc của Đàm Kiệt Lân.
Ban đầu bên phía cảnh sát chỉ tính lấy lời khai của Tạ Uyển Ân rồi sẽ tiến hành giải quyết vụ án này luôn nhưng Đàm Kiệt Lân một mực không chịu chấp nhận kết quả, luật sư anh ta mời cũng quá sắc bén.
Cứ khăng khăng khẳng định Tạ Uyển Ân không hề bị xây xước gì nên cơ bản Đàm Kiệt Lân không có tội..
Mãi cho đến tận bây giờ, phía cảnh sát biết Hạ Băng đã xuất viện đành phải gửi giấy mời cô lên cục để làm chứng.
Dù sao Đàm Kiệt Lân cũng khiến cô bị thương, giấy khám bệnh của Hạ Băng cũng đủ khiến cho hắn phải vào trại giam một thời gian..
Luật sư của hắn dù tài giỏi đến đâu cũng không thể cãi thắng vụ kiện này..
Ban đầu phía tòa án chỉ tính đưa ra mức án hai năm tù cho hắn vì hành vi cố ý gây thương tích cho người khác và uy hiếp họ trong một thời gian nhưng sau khi Hạ Băng trình giấy khám bệnh của mình lên Đàm Kiệt Lân đã bị đẩy lên mức án tù cao nhất của tội gây thương tích cho người khác là năm tù.
Ngoài ra đi song song với việc hắn phải ngồi trại giam, danh dự cùng nhân phẩm của Tạ Uyển Ân cũng như hãng thời trang Hanex cũng được chứng thực lại..
Mọi việc làm của hắn đã bị truyền thông công bố rộng rãi bao gồm cả việc hắn lấy cắp bản thiết kế của Tạ Uyển Ân..
Giá trị con người của Tạ Uyển Ân cũng vì vậy mà được nâng cao.
Cô lại tiếp tục được mọi người mến mộ và tôn trọng như ngày trước.
Đồng thời nhãn hiệu thời trang của Hạ Băng sau vụ này cũng như bước sang một thời kỳ mới.
Từ một cửa hàng thời trang đã trở thành một công ty có tiếng trong giới điệu mộ thời trang..
..
Mất gần một tháng, mọi việc xoay quanh Đàm Kiệt Lân mới được giải quyết gọn gàng.
Có thể nói trong suốt một tháng này trạng thái tinh thần của Hạ Băng cùng Tạ Uyển Ân không lúc nào là được thả lỏng.
Lúc nào cả hai cũng phải chạy ngược chạy xuôi để lo việc chỗ này chỗ kia..
Hôm nay cuối cùng mọi việc cũng xong, Hạ Băng tự thưởng cho mình một ngày nghỉ để ở nhà hồi phục sức..
Đến lúc này cô mới bắt đầu có thời gian nghĩ đến thái độ của Lạc Tử An gần đây đối với mình..
Hình như anh ngày càng đối với cô lạnh nhạt hơn.
Thời gian anh có mặt ở nhà cũng ít hơn..
Hạ Băng nhớ lại dạo gần đây có khi Lạc Tử An còn không trở về nhà..
Không hiểu sao trong lòng của Hạ Băng dâng lên một cảm giác bất an.
Cô cảm thấy sóng gió này chưa ngưng đã chuẩn bị có sóng gió mới ập tới với cuộc sống của cô..
Mà lần này dường như nó còn lớn hơn..và khó vượt qua hơn...