Một tuần sau, hôn lễ của Lạc Tử An và Hạ Băng được tiến hành một cách thuận lợi.
Chỉ trong vòng một ngày, Hạ Băng đã chính thức thành vợ của người ta..
Cô có cảm giác bản thân mình bây giờ đang rất hồi hộp, trái tim trong lồng ngực đập liên hồi vì sự mong đợi dành cho đêm động phòng của cả hai.
Mười phút chờ đợi trôi qua, Hạ Băng tưởng chừng như mình đã ngồi đây chờ anh cả một thế kỉ rồi mà anh vẫn chưa xuất hiện..
Cô còn đang tính đứng dậy khỏi giường để ra ngoài cửa chờ anh thì đã nghe thấy tiếng mở cửa..
Lạc Tử An bước vào phòng với một gương mặt ửng đỏ, người tỏa ra mùi rượu nồng nặc khiến cho Hạ Băng dù đang đỡ anh cũng phải nhăn mặt khó chịu..
Hạ Băng khó khăn lắm mới đưa được Lạc Tử An nằm yên ổn trên chiếc giường tân hôn của cả hai.
Cô còn đang định quay người đi pha nước giải rượu cho anh thì cổ tay đã bị một lực đạo kéo mạnh khiến Hạ Băng nhất thời đứng không vững mà theo quán tính thì ngã lên người Lạc Tử An..
Hiện tại gương mặt của cô và Lạc Tử An rất gần nhau, suýt chút nữa thì giữa hai người đã không còn một chút khoảng cách nào.
Cũng may Hạ Băng nhanh tay chống lại mặt giường nên mới không nằm hoàn toàn trên người anh..
Hạ Băng còn đang tính coi chuyện vừa xảy ra là sự cố để tiếp tục đi làm việc mà mình định làm khi nãy thì đã bị Lạc Tử An ôm chặt vào lòng, miệng anh còn lẩm bẩm gì đó mà cô nghe không rõ..
Hạ Băng dù yêu Lạc Tử An nhưng cô chưa biết anh có yêu cô không.
Lỡ như anh cưới cô vì mục đích khác? Như vậy thì hành động của cả hai lúc này chả phải đã đi quá giới hạn rồi hay sao?
Hạ Băng muốn nếu có quan hệ phát sinh thì sẽ do cả hai tự nguyện chứ không phải vì lợi dụng lúc người kia không tỉnh táo mà giở trò..
Còn đang tính đứng dậy một lần nữa thì đôi môi của Hạ Băng đột nhiên bị xâm chiếm một cách bất ngờ..
Cô không kịp phản ứng nên đã mở to hai mắt của mình ra mà nhìn chằm chằm vào gương mặt phóng đại của Lạc Tử An lúc này..
Lạc Tử An đưa lưỡi càn quét hết mật ngọt trong khuôn miệng xinh xắn của Hạ Băng mà không hề để ý đến sự phản đối kịch liệt của cô nãy giờ..
Hạ Băng liên tục đưa tay đẩy Lạc Tử An ra nhưng lại bị bàn tay của anh ấn chặt gáy hơn khiến cô không thể cử động được..
Nụ hôn vẫn tiếp tục một cách mãnh liệt..
Lạc Tử An dù ý thức mơ hồ do hơi men gây ra nhưng vẫn mạnh mẽ xâm chiếm lấy Hạ Băng không hề lúng túng..
Hai phút trôi qua, toàn thân Hạ Băng bây giờ dường như đã bị nụ hôn khi nãy của Lạc Tử An hút sạch sinh khí..
Cô có cảm giác chân tay của mình không còn một chút sức lực nào và cá chắc là gương mặt của cô bây giờ cũng đỏ như là Lạc Tử An lúc mới vào phòng..
Kết thúc nụ hôn một cách luyến tiếc, Lạc Tử An vẫn còn đang chìm đắm trong mộng tưởng do chính anh tự tạo ra.
Anh vẫn thấy nụ hôn kia chưa thỏa mãn được dục vọng đang dâng trào trong người mình..
Anh lật người lại, đem Hạ Băng nằm dưới thân mình rồi nhìn cô với một đôi mắt phủ đầy dục vọng và sự chiếm hữu..
Hiện tại Hạ Băng cũng đang trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê.
Đôi mắt cô không còn tươi sáng như thường ngày, bây giờ nó phủ một lớp sương mù, mà sau lớp sương mù ấy chính là niềm khao khát sắc dục một cách mãnh liệt..
Cả hai con người cùng trong tình trạng mơ hồ, cùng muốn hòa mình vào cuồng xoay của tình yêu và dục vọng..
Họ đã không còn ý thức được những điều xung quanh mà đến với nhau trong một đêm dài..
Một đêm hoan lạc đầy tình thú và mãnh liệt..
Và cũng sau đêm ấy, bi kịch cuộc đời của Hạ Băng cũng chính thức được bắt đầu..
...
Sáng hôm sau, Hạ Băng nhăn mày tỉnh dậy vì tiếng chuông điện thoại kêu inh ỏi nãy giờ ở trong phòng..
Cô theo thói quen mà đưa tay với ra định bụng tắt điện thoại.
Nhưng không ngờ đôi tay vừa vươn ra đã bị giữ chặt lại giữa không trung..
Hạ Băng giật mình mở mắt ra.
Đối mặt với cô bây giờ là gương mặt khó chịu của Lạc Tử An..
Hạ Băng thầm nuốt một ngụm nước bọt.
Cô quên mất là hiện tại mình đang ở nhà của Lạc Tử An.
Khi trước còn ở nhà, cô đã quen với cách bài trí tủ ngay cạnh giường ngủ.
Hôm nay vẫn theo thói quen mà đưa tay ra định tắt di động..
Ai mà ngờ..
Hạ Băng đưa ánh mắt rụt rè quan sát kĩ gương mặt của Lạc Tử An bây giờ..
Nhưng ánh mắt đang quan sát của cô lại đặc biệt chú ý đến thân hình của anh lúc này.
Toàn thân anh hiện tại đều không mặc gì, bên dưới cũng chỉ là một chiếc quần xà lỏn..
Đồng tử của Hạ Băng càng mở to hơn trước những gì mình nhìn thấy và gương mặt cô cũng cứng đờ lại trước những suy nghĩ của bản thân..
Chả lẽ hôm qua..
"Cô không cần phải ngạc nhiên như vậy! Hôm qua do tôi bị người ta hãm hại nên mới xảy ra những việc ngoài ý muốn đó.
Cô cũng đừng ôm mộng tưởng là tôi có tình cảm với cô.
Nên nhớ từ nay về sau cô cũng chỉ là vợ trên danh nghĩa của tôi!"
Hạ Băng đơ người không hiểu chuyện gì đang diễn ra.
Rõ ràng người yêu cầu hôn sự này là Lạc Tử An.
Vậy mà bây giờ anh lại nói như là mình bị ba mẹ của cô ép buộc phải cưới vậy?
Rốt cuộc suy nghĩ của người đàn ông trước mặt này là sao? Hạ Băng cũng không tài nào hiểu nổi...