Sáng hôm sau, Hạ Băng tỉnh dậy trong tâm trạng sảng khoái.
Hiện tại trong lòng cô không còn một mối lo nào nữa cả.
Tất cả mọi chuyện đều đã nói ra hết, tâm sự cũng vơi đi rất nhiều.
Trái ngược với trạng thái đó của Hạ Băng là sự mệt mỏi hiện rõ trên khuôn mặt của Lạc Tử An.
Hạ Băng đã phải giật mình khi nhìn thấy dáng vẻ này của anh ở phòng khách.
Cô còn nghi ngờ liệu mình có đang nằm mơ? Lạc Tử An xưa nay vẫn luôn giữ vững hình tượng bá đạo cùng khí chất cấm dục.
Sao hôm nay nhìn anh có hơi sai sai..
Nhưng sự ngạc nhiên đó Hạ Băng cũng chỉ dám ôm ở trong lòng.
Cô không muốn nói chuyện với người đàn ông này.
Sợ rằng việc đã hạ quyết tâm từ bỏ đoạn tình cảm này của cô sẽ thất bại..
Hạ Băng đi lướt qua Lạc Tử An, coi nhẹ sự tồn tại của anh.
Cô bước vào bếp và làm đồ ăn sáng cho riêng mình.
Mất mười phút để xong một phần bánh mì kẹp trứng, Hạ Băng đem ra bàn ngồi ăn.
Cô vẫn luôn ngó lơ Lạc Tử An từ lúc thức dậy đến bây giờ khiến cho tâm trạng của anh càng thêm não nề.
Trong lòng của Lạc Tử An lúc này rất ngứa ngáy, khó chịu.
Anh muốn đứng trước mặt Hạ Băng và nói ra hết tâm sự của mình..
Đêm qua là một đêm mà Lạc Tử An mất ngủ sau gần một năm anh yên giấc.
Lạc Tử An đã cố ép bản thân phải chìm vào giấc mộng nhưng không thành.
Mỗi khi anh nhắm mắt là câu nói của Hạ Băng và của cả Phương Ngữ cứ hiện lên trong đầu.
Nó khiến cho tâm trí của anh không thể nào bình tĩnh được.
Cuối cùng Lạc Tử An đành chịu thua, anh ngồi dậy và dựa vào thành giường suy nghĩ..
Lạc Tử An nhớ lại những cảm xúc khi anh đối mặt với Hạ Băng.
Giống hệt với người đó..
Anh cũng đã từng yêu, thậm chí là yêu đến đậm sâu nên Lạc Tử An biết mình đã rung động với Hạ Băng.
Chỉ là trước đây bị hận thù che mắt nên anh vẫn luôn lừa dối cảm xúc của bản thân.
Vẫn luôn cho rằng mình hành động như vậy là do thật sự coi Hạ Băng là người ấy..
Nhưng đến lúc này rồi, Lạc Tử An cũng không thể lừa dối mình được nữa.
Anh thật sự là rung động trước Hạ Băng chứ không phải coi cô là thế thân..
Lạc Tử An đã nghĩ ra rất nhiều cách để bù đắp cho những tổn thương mà mình đã gây ra cho Hạ Băng.
Nhưng anh lại thấy hết thảy đều không bù đắp đủ.
Hạ Băng đã hi sinh quá nhiều mà Lạc Tử An lại dẫm đạp lên toàn bộ sự hi sinh ấy của cô.
Không phải cô không yêu anh, chỉ là do chính bản thân anh đã tàn nhẫn bóp ngạt đi cái tình yêu thuần túy và mãnh liệt ấy của cô..
Sau một hồi suy nghĩ, Lạc Tử An quyết định sẽ bù đắp dần dần.
Anh chấp nhận mọi mối quan hệ của Hạ Băng.
Tại sao anh không ghen ư? Bây giờ Lạc Tử An cũng đâu còn tư cách hoặc cũng có thể nói anh chưa từng có tư cách để ghen với những gì diễn ra xung quanh Hạ Băng..
..
Hạ Băng cảm thấy bữa sáng hôm nay không được vừa miệng lắm vì ánh mắt của người nào đó vẫn luôn dán chặt vào cô.
Hành động hôm nay của Lạc Tử An rất lạ, hoàn toàn khác xa ngày thường.
Điều này khiến cho Hạ Băng nghi ngờ liệu anh có phải đang âm mưu thêm chuyện gì nữa không.
Dù sao lần trước đột nhiên anh quan tâm, ân cần với cô còn không phải là do đã ra tay với gia đình cô sao?
Hạ Băng thầm cười nhạt trong lòng.
Có thể nói cảm xúc mà cô dành cho Lạc Tử An bây giờ là vừa yêu vừa hận.
Hạ Băng rất yêu người đàn ông trước mặt này, yêu đến chấp nhận hi sinh cả sinh mệnh của mình.
Yêu đến nỗi tự biến mình thành một cô gái nhu nhược và cố chấp.
Yêu đến mức kiếp sau có lẽ cô cũng không quên được anh.
Nhưng cô cũng hận.
Hận Lạc Tử An đã không đáp lại tình cảm của mình.
Hận người đàn ông này quá đỗi vô tình, đã nhẫn tâm chà đạp lên tình cảm của cô cả ngàn cả vạn lần.
Hận anh tại sao lại hành xử như vậy?
Và hơn thế nữa, Hạ Băng không chỉ hận Lạc Tử An cô còn hận chính bản thân mình.
Vẫn luôn tha thứ cho người đàn ông tệ bạc ấy..
..
Hạ Băng dùng bữa xong thì lên công ty.
Cô cũng không nhìn Lạc Tử An lấy một lần đến tận khi ra khỏi nhà.
Đến công ty rồi, Hạ Băng càng thấy ông trời như đang muốn trêu đùa cô.
Sảnh công ty không có lấy một bóng người, bước vào bên trong cũng vắng lặng như vậy.
Hạ Băng nhìn một lượt cả công ty, vẻ đông đúc, náo nhiệt thường ngày đã không còn một ít nào.
Cô còn mơ hồ cảm thấy bây giờ công ty mình không khác gì lúc mới lập..
Hạ Băng thở dài một hơi, cô cũng không trách cứ mọi người.
Dù sao việc lần này cũng lớn, khó ai có thể chấp nhận đặt sự nghiệp của mình trong vòng nguy hiểm như vậy.
Hạ Băng nhìn quanh công ty một lần như để tìm kiếm ai đó còn sót lại ở đây.
Sau một hồi, cô cũng nhìn thấy bóng hai người bước vào từ sảnh lớn.
Ánh mắt còn thoáng vui vẻ của Hạ Băng đột nhiên trùng lại khi nhìn rõ hai người ấy là ai.
Hóa ra là Triệu Phong Vũ và Tạ Uyển Ân..
Hạ Băng thầm nghĩ trong lòng.
Vẫn chỉ có hai người ấy chịu tin tưởng cô trong hoàn cảnh này.
Nhưng dù sao có người tin tưởng vẫn hơn là không, trong giây lát Hạ Băng vẫn thấy ấm lòng hơn nhiều...