Thẩm Tây Lăng nhìn cặp bố con rời đi, Triển Dịch Minh không có vẻ mặt gì, cũng không thèm nhìn cô. Con gái thì cũng giận cô, cũng không nói hẹn gặp lại với cô. Nhìn thấy con gái cúi đầu, nét mặt buồn thì cô có chút hối hận, nhưng lời đã nói ra, hơn nữa cô đang suy nghĩ,có lẽ về sau cô sẽ đối mặt với nhiều chuyện tương tự như thế, bây giờ cũng không chịu nổi, vậy sau này cô sống thế nào?
Biệt thự không lớn, nhưng sau khi bọn họ đi, cô lại cảm thấy trống trải.
Cô ngơ ngác ngồi trên ghế salon, không biết mình muốn gì, cũng không biết mình nên làm cái gì. Trạng thái này giống như lúc thi đại học vậy, đối với tương lai của mình không cách nào chắc chắn được. Cô nhớ một thầy giáo đã từng nói, sinh viên đại học bây giờ có quá nhiều sự lựa chọn, có thể chọn tìm việc làm, có thể chọn thi nghiên cứu, có thể lựa chọn tự gây dựng sự nghiệp…. sự lựa chọn nhiều, dẫn tới việc mất phương hướng. Bây giờ cô hoang mang, cũng liên quan tới lựa chọn sao? Nhưng rõ ràng cô không có sự lựa chọn. Nhưng cô biết, mình đang mong đợi cái gì đó, một cái gì đó giúp cô thoát ra khỏi lồng giam của mình, đồng thời cũng cho cô tất cả dũng khí cùng động lực thoát ra.
Cô đang đợi, hơn nữa chưa bao giờ từ bỏ.
Đã tới lúc,cô chậm rãi ra cửa. Đối với việc họp lớp này, cô cũng không thích thú lắm, nhưng lúc này đây, cô lại rất muốn đi. Như vậy mà có thể ình một lý do tốt nhất, cô thật sự có việc, không phải cố ý không muốn đi ra ngoài chơi cùng bọn họ.
Vì vậy trong lòng có lỗi với Triển Hiểu An, cũng giảm đi chút.
Thời gian không sai biệt lắm, cô mới ra cửa.
Đều nói họp lớp đều do người khá trong xã hội khởi xướng lên, điểm này không sai, cũng không nói rằng là những người phát đạt rồi muốn khoe khang, mà là phần lớn mọi người có cùng chung một cảm giác. Lúc chính mình tạo ra thành tích hoặc là sau khi thành công, mới có thể muốn đi nhớ lại những thứ tốt đẹp kia, vì vậy liền nhớ cảm xúc xưa, hơn nữa nguyện ý lấy hành động thực tế ra nhớ thời xưa. Mà khi cuộc sống trôi qua không được như ý người, chỉ sợ không có tâm tình tốt như vậy đi tới thưở xưa, cho dù nghĩ, cũng chỉ là cảm giác trôi qua trong nháy mắt, sẽ không nguyện ý hao tổn thời gian.
Lựa chọn địa điểm gần trường, nơi này trước đây Thẩm Tây Lăng thường tới. Không ngờ vẫn ở đây lâu như vậy. Quán bar này không giống các quán bar tốt xấu lẫn lộn bình thường, mà là có chút phong cách, ánh đèn cùng sân khấu cũng được thiết kế đặc biệt, giống như hiện đại kết hợp với hoài cổ.
Cô còn nhớ rõ, trước kia rất thích cùng Hướng Tri Dao ra ngoài, ở chỗ này ca hát lại nhảy múa. Hướng Tri Dao luôn là người nổi bật nhất trong đám người, có khả năng nhảy động lòng người, vóc người cũng không tệ, luôn hấp dẫn được một đám đàn ông xin số điện thoại của cô ấy. So ra mà nói, Thẩm Tây Lăng chỉ là cô gái yên tĩnh bên cạnh Hướng Tri Dao, chỉ nhìn, hăng hái lúc đứng ở bên cạnh với Hướng Tri Dao, còn lúc không hứng thú thì lấy một ly rượu từng ngụm nhỏ uống. Nhưng lúc đó Hướng Tri Dao toàn lắc đầu, bảo cô rằng đã tới chơi rồi, phải chơi đến tận cùng, không cần phải như thế. Nhưng Thẩm Tây Lăng không nghe, luôn làm theo ý mình.
Mãi cho đến lúc bọn họ tách rời nhau, mới ít thời gian tới đây.
Cô phải tìm lâu mới thấy những bạn học kia, thật ra thì nhìn kỹ không có nhiều thay đổi lắm, nhưng quần áo khác, cộng thêm đầu tóc cũng xử lý khác, không giống như kiểu đầu ngố học sinh như trước kia nữa, ít nhất diện mạo sôi nổi cũng khiến người ta thấy kinh ngạc.
Thẩm Tây Lăng nên thuộc về loại người có thay đổi không lớn lắm, dù sao lúc học đại học, trang phục của cô là theo trào lưu trước, mặc dù con đường không dễ để đi, nhưng chỉ cần xem những quần áo trên người cô, cũng sẽ bị giá cả của nó hù được. Mà cô bây giờ, trên người cũng không có sắc màu gì nổi bật, nhìn đứng như vậy nhưng cũng có thể coi là người khác biệt không lớn.
Cô còn chưa tìm được bạn thì bọn họ đã tìm thấy cô, vẫy tay về phía cô.
Mặc dù cô vào thời điêm rnafo đó khá cố chấp, nhưng cùng bạn học chung đụng không tệ lắm, không có nhiều bạn bè kết thân lắm, nhưng quan hệ ngoài mặt vẫn được.
Các bạn học sau khi thấy cô, cũng khen cô chăm sóc tốt, còn có thể giả vờ làm sinh viên đại học được đấy. Cô chỉ cười, thỉnh thoảng mới có thể nói được một- hai câu.
Sau khi Thẩm Tây Lăng ngồi xuống, lần lượt có bạn tới, thỉnh thoảng có người chú ý tới. Mỗi lần thấy bạn học chào hỏi, cô đều đặt tay lên đầu gối, trong lòng đang mong đợi cái gì, chỉ có chính cô biết được.
Phần lớn đã đến đông đủ, mọi người liền đi nhớ lại thời gian lúc đó. Nhiều nhất chính là nói đến chuyện xấu năm đó, cũng lôi ra ai đó thầm mến ai đó, người nào vì ai mà làm không ít việc ngốc, đến cuối cùng kêu lên tuổi trẻ thật là tốt, có dũng khí bất chấp hậu quả. Cũng không biết là ai, nói tới hồ nước nhân tạo của nhà trường, một lần vì xây dựng suối phun, mà hết cả nước hồ. Các bạn học mới phát hiện ra, hồ này rất cạn, nhất là đụng tới vị trí đường cái, nước sâu nhiều lắm chỉ ngập tới đầu gối, bộ phận ở giữa còn sâu một chút, cả hồ thật ra thì giống như cái chảo sắt khổng lồ. Vì vậy thời gian đó các bạn học nói nhiều nhất chính là, nếu bị thất tình muốn nhảy hồ tự tử thì chớ nhảy hồ Tĩnh, tránh cho nhảy xuống ngập không chết được,đỡ phải nhảy lại.
Thẩm Tây Lăng xoa trán, thật ra thì cô cũng đã làm việc rất ngây thơ. Cô đã từng ngồi ở bên hồ đó, hướng về phía người đàn ông kia nửa thật nửa giả mở miệng, nếu như có một ngày anh không cần cô nữa, cô liền nhảy xuống, để cho anh hối hận cả đời.
Lúc đấy anh đã nói như thế nào?
Thẩm Tây Lăng, em thật là ngốc, vào lúc này em nên đẩy anh xuống để anh chết đuối, sau đó em đi tìm một người đàn ông tốt bắt đầu cuộc sống mới.
Được rồi, một câu nói rất đơn giản , nhưng lúc đó cô cảm thấy, rất cảm động, trong nháy mắt liền quên mất giữa bọn họ đang xảy ra chuyện không vui, lần nữa làm lành với nhau.
Nhớ lại giống như chất độc, một chút xíu liền xâm nhập vào cốt tủy, không biết một ngày kia độc sẽ phát sinh.
Các bạn học cũng rất hào hứng, quả thật không chút nào kiêng kị chuyện ngu xuẩn mình đã làm, nói thẳng hết ra. Thậm chí còn xảy ra, một bạn nữ còn nói với một bạn nam, “Năm đó tớ còn thích cậu đấy.”
“Vậy sao cậu không nói sớm?”. Bạn nam đó khá kinh ngạc, cũng thế, có chút nữ sinh thích hết sức mịt mờ, mịt mờ đến nỗi ngay cả người trong cuộc cũng không biết gì.
“Bởi vì biết cậu không thích tớ a.” Cô bạn đó nói xong lại muốn nói xuống dưới, lại cố ý nhìn Thẩm Tây Lăng một cái, trong đó có chút ẩn tình không nói cũng được, tránh phá hư không khí, “Thật may là không nói, nếu không bị người trì hoãn, sao tớ có thể gặp được vị này của tớ chứ?”
Bạn nam cũng chỉ cười trêu ghẹo, cũng không có cảm giác gì khác, dù sao đều là người có “Anh” hoặc là “Em” của riêng họ.
Không cố ý khoe khoang cũng không cố ý khoa trương, chỉ là đơn giản nhớ lại, mọi người cũng tương đối hài lòng.
“Có người còn chưa tới à?” Có người đột nhiên mở miệng.
Lớp trưởng nhìn thời gian, “Còn có mấy người nữa, khi nào chúng ta đi ăn sẽ gặp đấy…..”
Thẩm Tây Lăng là thuộc về đội đi theo, không đề nghị gì, cũng không có ý kiến.
Rất nhanh chuyển sang địa điểm khác, đi tới một khách sạn tương đối lớn trong thành phố, mọi người cũng bằng bất cứ giá nào, hiếm khi thấy mặt nhau, không cần phải suy tính về vấn đề kinh tế.
Khi ngồi vào bàn ăn thì Thẩm Tây Lăng lại cảm giác mình có chút luống cuống rồi, rõ ràng không có gì xảy ra, rõ ràng cũng không có gì để khiến cô sợ hãi. Nhưng khi có bạn học đi vào, người bên cạnh đứng lên chào hỏi nháy mắt, cô vừa khẩn trương sửa lại quần áo của mình. Cô đang mong đợi, rồi lại sợ. Nhưng khi người tiến vào, cô từ từ nghiêng mặt sang, phát hiện mình rất thất vọng, nhưng thất vọng cái gì?
Bữa ăn này giống nhau, cô không có cảm giác đặc biệt gì. Mặc dù thấy cô trầm mặc, không ít bạn học hỏi thăm, cô cũng mở miệng nói qua, vì vậy người khác cũng không quấy rầy cô nữa.
Ăn cơm xong, mọi người trả tiền, cũng liền tan cuộc.
Thẩm Tây Lăng đi ra khỏi khách sạn, trời đã tối rồi, cách đó không xa đèn đường rơi vào lá cây, có chút mê ly. Chiếc lá vẫn còn đong đưa, gió nổi lên, nhưng không lớn.
Trong tầm mắt, có thể nhìn thấy những tòa nhà nối tiêp nhau san sát, nằm ở giữa thành phố. Những ánh đền trên tòa nhà đó như xen vào sao, một mảnh đầy sao.
Cô thu hồi tầm mắt, chuẩn bị rời đi. Nhưng mới đi được một bước, liền có người đứng trước cô.
“Đã lâu không gặp.” Hướng Tri Dao lấy tay bỏ xuống kính mắt đang đeo, nhìn Thẩm Tây Lăng, quan sát đối phương từ trên xuống dưới, cuối cùng nheo mắt lại.
Thẩm Tây Lăng lui về phía sau một bước, tầm mắt từ từ nhìn lên mặt Hướng Tri Dao, gương mặt trang điểm tinh tế, có thể nhìn thấy đôi mắt to và màu mắt đen sâu, nhưng cho dù là như vậy, cũng không khiến người ta cảm thấy ghét, ngược lại sẽ cảm thấy người phụ nữ này kết hợp hoàn hảo đúng chỗ.
Thẩm Tây Lăng cười với Hướng Tri Dao, “Qủa thật đã lâu rồi.”
Hướng Tri Dao liếc xéo cô, “Nghe nói cậu xuất ngoại.”
“Bây giờ trở về rồi.”
Cũng không biết nghĩ tới điều gì, Hướng Tri Dao lại mở miệng, “Vậy chồng cậu sao rồi?”
“Cũng rất tốt.”
“Thật sao?” Hướng Tri Dao hỏi ngược lại.
Hình như Thẩm Tây Lăng không muốn nói về vấn đề này, lấy điện thoại ra nhìn một chút, “Hơi trễ, tớ phải về nhà.”
Nói qua nhìn vào Hướng Tri Dao ,ý bảo cô nên đi. Hướng Tri Dao cũng không có phản ứng gì, Thẩm Tây Lăng đi qua người cô.
Chờ Thẩm Tây Lăng đi được một đoạn, Hướng Tri Dao đột nhiên mở miệng, “Có phải rất thất vọng không?”
Thẩm Tây Lăng đứng tại chỗ, không tiếp tục đi về phía trước, cũng không xoay người.
Hướng Tri Dao từng bước từng bước đi tới sau lưng Thẩm Tây Lăng, “Đỗ Diên Hằng cũng không tới họp lớp.”
Bí mật giấu ở đáy lòng, đột nhiên bị người vạch trần, giống như hoàn toàn nhìn thấu cô.
Thẩm Tây Lăng cũng không biết tửu lượng của mình như thế nào, cô rất ít khi uống rượu say, nhưng cơ hồ không uống quá nhiều. Rất lâu, cô có ý tưởng rất kỳ quái, chính là một mình ở trong đó, hi vọng cô một thân một mình uống rất nhiều rượu, sau đó nhốt mình lại trong phòng, ghi âm lại xem lúc uống say mình nói cái gì. Người ta nói uống rượu say sẽ nói ra sự thật, cô muốn biết sâu trong nội tâm mình đang suy nghĩ cái gì. Bởi vì cô hoặc là, một mực đè nén cái gì đó, thậm chí cô không biết rõ thứ mình cần là cái gì. Những thứ kia nên hay là không nên, những thứ kia sợ hoặc là hy vọng, rốt cuộc cô muốn cái gì?
Nhưng cô cũng không nguyện ý để người khác biết, sợ chính cô sẽ nói ra những điều âm u không được nói tới.
Chỉ là nhiều năm như vậy, suy nghĩ này xuất hiện lặp lại trong đầu, chưa bao giờ thực hiện. Nhưng hôm nay, cô rất muốn uống rượu, rất muốn rất muốn, có một chút tự giận mình.
Cô tùy ý ngồi vào một quán bán thịt nướng ven đường, gọi chai rượu. Thời gian này, các cặp tình nhân đi ra ăn hơi nhiều, cô một mình ngồi có vẻ lạc loài. Nhưng hiện tại mọi người đang quan tâm tới chuyện của họ, vì vậy cũng không có ai để ý tới cô, nhiều lắm là tò mò quan sát cô mấy lần mà thôi.
Cô cũng gọi một chút thịt nướng, không thuộc chủ nghĩa ăn chay, nhưng các món ăn cô từng ăn đều như đồ chay.
Lúc thịt nướng bưng lên, cô đã uống gần nửa bình.
Một thời gian rất dài trong quá khứ, cô đều cảm thấy không tưởng tượng nổi. Mùi của rượu rõ ràng khó uống như vậy…., vì sao nhiều người uống nó đến thế? Có lẽ nó cũng không khác gì với thuốc lá và ma túy, chỉ là người không nghiện thì vĩnh viễn không hiểu mùi vị trong đó.
Cũng không ăn được bao nhiêu, cô không nhịn được lại nôn ra. Cho dù là như vậy, đầu óc của cô vẫn rõ ràng. Cô nhìn hai bên một chút, không hy vọng mình hành động quá mức bị chú ý, hơn nữa sửa sang lại quần áo của mình. Nhìn thấy hành động của mình, lại cảm thấy tức cười, muốn sa ngã, rồi lại sợ mất thể diện.
Luôn không làm tự nhiên được như Hướng Tri Dao, vì vậy tính tiền rồi đi.
Về đến nhà, phát hiện ánh đền long lanh, tráng lệ. Lúc mới kết hôn, cô thích ngồi ở trong phòng khách xem đèn treo này, bên cạnh đèn lớn có những ngọn đèn nhỏ phong phú, thỉnh thoảng bập bùng. Bây giờ suy nghĩ của cô lại lạ, cái đèn này nhiều năm như vậy mà chưa hỏng sao?
Triển Dịch Minh ngồi trên ghế salon, đôi mắt âm trầm nhìn cô. Nhìn thấy mặt cô đỏ bừng, lông mày cũng vặn lên, “Chuyện gì mà vui mừng thế, lại chạy đi uống rượu. Chia sẻ chút xem?”
Anh nâng cầm lên, lời nói ra cùng vẻ mặt nghiêm trọng của anh lại không khớp nhau.