“ Anh nói chuyện với con như vậy mà coi được à?”.
Nhiều lúc nhìn thấy hắn, cô lại chẳng biết hắn và Thượng Quan Thiên Kỳ, chồng Hạ Liên Tâm có phải họ hàng gì không, sao mà lại giống nhau như thế.
Ngay cả con mình cũng ganh tị.
Dạo này hình như hắn và Thượng Quan Thiên Kỳ rất hay qua lại.
Vì cô sinh sau Hạ Liên Tâm chỉ vài tháng, cho nên hai ông bố rất hay trò chuyện khi cô sang nhà Hạ Liên Tâm để chơi.
Có hôm cô còn nghe thấy Thượng Quan Thiên Kỳ ca cẩm với chồng mình:
“ Cứ tưởng là con gái, phòng công chúa, quần áo, giày dép đã chuẩn bị xong, ai ngờ đâu lại là một con vịt đực”.
Cứ tưởng hắn sẽ im lặng mà nghe, ai ngờ đâu cái người tưởng chừng ít nói này lại phụ hoạ theo:
“ Đứa con gái nhà tôi ngày ngày bám theo mẹ, nếu là con trai thì tôi đã thẳng chân đá vào mông vài cái rồi, tch”.
“ ……….
”.
Cô đang nghe cái gì đây?
Đây là những câu mà người cha nên kể về con mình hay sao?
Hai cái người này, bình thường giúp tôi có được hay không hả???
Chỉ còn ba tháng nữa là tròn hai năm, Kiều Uyển Nhi hết hạn tang.
Lục Nghiên Dương vui còn hơn trúng thầu.
Cuồi cùng sau bao nhiêu năm chờ đợi thì hắn đã có thể tổ chức hôn lễ, cùng với cô tiến vào lễ đường.
Đang lúc vui vẻ thì Kiều Uyển Nhi bồng Lục Tiểu Nhã trên tay và nói với hắn:
“ Con vẫn còn nhỏ, bà nội muốn đợi đến khi con lớn sẽ cho mặc váy cưới làm dâu phụ, đi theo phía sau em tung hoa cưới”.
“ Không cần phiền vậy đâu, tổ chức đi, khi nào con lớn chúng ta làm thêm lần nữa”.
“…….
.
”.
Kiều Uyển Nhi nhìn hắn bằng nửa con mắt, cái người đàn ông này đúng là.
Cô đã ký vào giấy đăng ký kết hôn, con cũng sinh cho hắn, hắn còn sợ cô bỏ trốn hay sao?
Kiều Uyển Nhi lắc đầu bất lực, nhẹ giọng nói
“ Anh làm ơn đi, em không có trốn đâu mà lo”.
“ Anh muốn thấy em mặc váy cưới”.
“……….
”.
Cô thở dài, suy nghĩ một lát rồi trả lời:
“ Được rồi, hai năm nữa nhé!”.
“ Anh biết là em sẽ đồng … hả?”.
Còn đang vui mừng vì cô suy nghĩ lại, ai ngờ đâu lại chẳng có khác biệt gì.
Lục tổng yểu xìu, hai năm nữa biết đến khi nào chứ?
Kiều Uyển Nhi thực sự buồn cười khi nhìn thấy bộ dạng này của chồng mình.
Có lẽ hắn mong chờ ngày bọn họ tổ chức hôn lễ lắm, nay cô sắp hết kỳ mãn tang lại tiếp tục dời thời gian cho nên thất vọng.
Nhưng mà chẳng còn cách nào khác, bà nội muốn cháu gái được xuất hiện trong lễ cưới của cha mẹ mà.
Người đàn ông không có tiếng nói trong gia đình, chỉ có thể thể hiện uy quyền trên giường dù thất vọng nhưng cũng phải mau chóng đồng ý với quyết định của vợ mình.
Lục Nghiên Dương mỗi ngày đều tự an ủi bản thân, hai năm cũng chẳng có bao nhiêu.
Chỉ vọn vẹn trong hai cuốn lịch ngày thôi mà.
Thời gian trôi đi, Lục tổng trong hai năm đó rất cẩn thận, thậm chí cồn dùng bảo hộ để tránh sự cố ngoài ý muốn sẽ xảy đến.
Xui rủi thì lại phải đợi thêm mấy năm nữa, vậy thì bao giờ hắn mới được lấy vợ?
Hai năm sau, Lục Tiểu Nhã đã có thể tự mình bước đi, cô bé lớn lên có nét giống ba nhiều hơn là mẹ.
Mặc chiếc đầm xoè, tóc được búi sang hai bên và cột thêm chiếc nơ nhìn hết sức đáng yêu.
Nhìn thấy cha mẹ tiến vào lễ đường, dưới cái nhìn đầy xúc động của mọi người, cô bé cũng không kìm được.
Tuy là trẻ con nhưng lại hết sức tình cảm, đôi mắt to tròn ngấng lệ, đôi môi nhỏ chúm chím đáng yêu cũng run lên.
Bé lấy hết vốn liếng học được, can đảm gào to:
“ Mẹ nà của konnnnn!!!!!!!!!”.
Cô dâu đứng trên sân khấu rãi đầy hoa hồng vì lời nói vô tri của con gái mà bật cười.
Đại chiến trong gia đình giữa cha và con gái đã kéo dài được hai năm hơn rồi, chưa từng có dấu hiệu hạ nhiệt.
Xem ra sau này chắc chắn sẽ rất náo nhiệt.
Lục Nghiên Dương trong bộ đồ chú rể bảnh bao cũng bất lực mà nhìn chăm chăm vào cô con gái quý báu đang ra sức gào thét bên dưới.
Hạ Liên Tâm phải đưa cho con bé cây kẹo nó mới chịu tiếp tục rãi hoa cưới.
Tưởng chừng sẽ kết thúc êm đềm, ai ngờ khi nghe chủ hôn bảo:
“ Chắc không có ai phản đối cuộc hôn nhân này”.
Thì y như rằng con bé lại rống lên.
Lục Nghiên Dương à, công cuộc theo đuổi và tách rời những vệ tinh xoay quanh vợ mình … chắc còn lâu mới có thể hết được.
~~~HOÀN~~~.