Vậy mà trước khi mất, ông luôn nghĩ đến bà.
Căn dặn hắn phải đối xử tốt, không được làm bất cứ hành động nào ngỗ ngược
Lục Nghiên Dương căm hận, hắn không làm được việc cao thượng giống như cha.
Nhưng đây lại là di nguyện của ông, hắn không thể nào làm trái được
Vì không muốn những lời nói khó nghe sẽ làm tổn thương bà khi nóng giận, nên hắn đã khiến bản thân trở thành bộ dạng thế này
Giống như kẻ câm, ít nói hơn, vì hắn sợ sự căm hận không thể xoá sạch của bản thân sẽ khiến hắn phải làm trái lời cha
Dù có tức giận đến thế nào, hắn vẫn lựa chọn im lặng điều này đã kéo dài một thời gian, hình thành nên tính cách của Lục Nghiên Dương
Nhưng dạo gần đây hắn thực sự khó kìm nén được, vì mẹ mình luôn tìm cách chia rẽ hắn và Kiều Uyển Nhi
Hắn đã cố gắng làm ngơ chuyện quá khứ, sao bà cứ phải nhắc lại làm gì?
Tại sao cứ đến quấy rầy cuộc sống thanh bình của hắn, chẳng lẽ phải đợi đến khi chết đi …
Cộc cộc ….
Tiếng gõ của vang lên, cắt ngang suy nghĩ tiêu cực của Lục Nghiên Dương.
Hắn khó chịu trong lòng, nhưng vẫn không lớn tiếng quát mắng người bên ngoài
Cách cánh cửa dày, giọng nói dịu dàng pha chút e ngại cất lên
“ Tôi … tôi có thể vào không?”
Tâm tình vốn không tốt được xoa dịu đi đôi chút, nhưng hắn vẫn không muốn lên tiếng.
Áp lực và mệt mỏi làm cho hắn chỉ muốn ở một mình
“ …….” - Hắn không đáp trả, cô chần chừ một lúc rồi lại lên tiếng - “ Anh không trả lời tôi xem như đồng ý nhé?”
“ ………”
Vẫn là cái bầu không khí mất tự nhiên và an tĩnh đến đáng sợ.
Kiều Uyển Nhi cũng lo lắng lắm chứ, cô sợ khi mở cửa, thứ chào đón mình chính là một cái bình hoa đắt tiền, hắn dùng thứ đó ném thăng vào cô.
Hệt như trong các bộ phim mà cô xem được, khi nhân vật nào đó điên máu lên, rất hay lấy người xung quanh ra trút giận
Ừ thì … đúng là cơn giận của hắn cũng một phần bắt nguồn từ việc cô cùng đi dùng bữa với Đường Chính Hào
Tuy là thanh giả tự thanh, nhưng mà nếu hắn không tin cô trong sạch thì chẳng có lợi gì
Trái với suy nghĩ của Kiều Uyển Nhi, cô mở cửa bước vào không có vật thể nào bay đến, nhưng bên trong lại tối đen như mực.
Cô cố gắng thích nghi, xác định vị trí của hắn trong bóng tối
‘Cạch’ một tiếng, không gian lại sáng lên, chói mắt.
Phải vài giây sau khi nhắm chặt mắt theo phản xạ tự nhiên cô mới nhìn rõ xung quanh
Người đàn ông vẫn ngồi yên không nói gì, nhưng lại lo cô sẽ bị té ngã vì không gian tối
Kết quả là, cô liền thấy được vị trí của hắn
Lục Nghiên Dương tay gác lên trán, mắt nhắm hờ.
Kiều Uyển Nhi bước đến đứng trước bàn làm việc đặt lên bàn một tập văn kiện
Hắn không chú ý, vẫn nhắm mắt
“ Tôi … hôm qua hẹn với Đường Chính Hào không chỉ vì anh ấy là đàn anh, nhưng không có nghĩa là giữa tôi và anh ta có tư tình ….
Một trong số hạng mục tôi được giao, cần phải có được sự trợ giúp của anh ấy.
Anh có thể kiểm tra”
Lục Nghiên Dương không nói gì, chỉ chậm rãi ngẩng đầu lên nhìn cô
Dường như cảm thấy chưa đủ thuyết phục, Kiều Uyển Nhi nghĩ ngợi rồi nói
“ Tóm lại, không có tình cảm gì với anh ấy.
Tôi không phải hạng người lẳng lơ, cũng không quên thoã thuận giữa chúng ta đâu.
Nên anh không cần lo lắng mình bị cắm sừng”
Sao càng nói, càng không giống giải thích, nghe cứ hơi ngứa đòn thế nào ấy - “……”
Nhưng mà bây giờ dù có nói gì thì cũng rất khó tin.
Không lẽ cô phải khóc bù lu bù loa như trên phim rồi gào lên bảo [em và anh ta không có gì, anh phải tin em] ư?
Nghe còn mờ ám hơn
Vốn dĩ khi nãy định đợi cho mẹ hắn chửi rủa xong, rồi mới đem tập văn kiện này cho bà ấy xem.
Trọn vẹn tận hưởng vở kịch đặc sắc
Ai ngờ người tính không bằng trời tính, không những Kiều Uyển Nhi không thể cười như điên, mà còn phải chai mặt đi tìm hắn để chứng minh trong sạch
Quả nhiên không nên mưu tính những việc đen tối mà.
Cuối tuần vốn yên bình nay lại sặc mùi thuốc súng
Nhưng … nhưng mà sao cô lại phải đi giải thích với hắn? Muốn nghĩ sao thì kệ chứ
Trong đầu cô ong ong như muốn nổ tung, hàng trăm ngàn suy nghĩ cứ thi nhau hiện lên.