“ Sao lại có thể tỏ ra bình thường được chứ?” - Chỉ vài lần chung đụng mà giờ đây trong đầu cô đều là hình ảnh đen tối
Hạ Liên Tâm vén tóc mai qua tai, nhìn cô ấy quý phái, không ai ngờ những câu mà cô ấy nói ra khiến cho Kiều Uyển Nhi muốn ngất xỉu
“ Hôm qua tôi còn rủ rê ông xã chơi nhập vai cảnh sát tội phạm ….”
Thoáng thấy cô ngượng ngùng, cô ấy không nhịn được mà nói thêm
“ ____ suýt thì hôm nay xin nghỉ việc”
Mọi chuyện từ khuôn miệng gợi cảm đó thốt ra hết sức bình thường, nhưng chui vào tai cô thì thực sự rất xấu hổ
Như tìm được một người tâm đầu ý hợp, Hạ Liên Tâm càng nói càng hăng.
Oán giận mà gằng từng chữ.
Đọc ????hê???? các chương ????ới ????ại -- ???? R????M????R????????Ệ????.????n --
“ Cái tên đó nhìn có vẻ đạo mạo, ôn nhu như ngọc … lúc phân vai tội phạm còn từ chối bảo rằng không muốn làm tôi đau.
Vậy mà con mẹ nó, chẳng hiểu từ lúc nào mà nhập vai nhanh như vậy”
Hạ Liên Tâm lạnh nhạt nói ra vài từ có thần
“ Cầm thú”
“ …….”
Bàn tay cầm cốc nước của Kiều Uyển Nhi sắp không vững nữa rồi, nhưng có vài thứ cô thực sự không hiểu.
Vốn cũng không định sẽ hỏi, nhưng miệng lại nhanh hơn não, khi thốt ra chỉ muốn cắn lưỡi
“ Nhập vai … là sao?”
Trong mắt Hạ Liên Tâm thoáng lên vẻ ngạc nhiên, tiếp theo liền cười đen tối, lấy điện thoại gõ gõ gì đó rồi đưa cho Kiều Uyển Nhi xem.
Nhìn thấy mặt cô đỏ lên khi xem chú thích và hình ảnh ‘sống động’, Hạ tiểu thư che đi nụ cười vô nhân tính, thật tình mà lên tiếng
“ Tôi tưởng cô mạnh bạo thế kia thì đáng lẽ phải biết nhập vai chứ? Xem ra tôi lại nhìn nhầm nữa rồi”
“ Tôi không có “ - Kiều Uyển Nhi nhanh chóng lên tiếng để giải thích
Cùng lắm thì chỉ là đêm đầu tiên, cô cố ý mặc đồ ngủ để dụ dỗ hắn thôi, trình độ cô không cao đến mức có thể làm những việc biến thái như vậy nha
“ Tôi ăn xong rồi” - Nói xong, liền nhanh chóng rời đi
Xem ra vài ngày sau phải tránh Hạ Liên Tâm rồi, mặt mũi đâu mà ngồi trò chuyện cùng cô ấy nữa
Cái con người này, nhìn thì quý phái nhưng thực chất lại cứ trêu ghẹo cô.
Đúng là không thể nhìn người qua vẻ bề ngoài mà!!!
Thế là trong cùng một ngày, số ngừoi mà Kiều Uyển Nhi cần phải né tránh từ một đã tăng lên thành hai
Sau khi tan làm, cô đến nghĩa trang thăm cha mẹ xong mới về nhà
Bước vào bên trong, không gian có chút yên ắng.
Mong là hôm nay mẹ chồng đừng đến gây khó dễ, cô mệt mỏi chỉ muốn nghỉ ngơi
Trong lòng đột nhiên nhớ đến những lời đêm qua hắn nói
[ Tôi sẽ bảo vệ em, không để mẹ gây khó dễ khiến em khó xử.
Nên là ___
____ ở bên cạnh tôi có được không?]
Nghe thấy cũng có chút an tâm
Kiều Uyển Nhi chớp mắt, sực tỉnh, lắc lắc đầu, dùng tay vỗ vào má
Đang nghĩ gì vậy, hãy tỉnh táo lại đi, đừng có mà mơ mộng linh tinh
Bước lên lầu, cô ôm cái má nóng hổi nghĩ ngợi vu vơ, chẳng thấy được người đàn ông đang từ trên đi xuống.
Đến khi phát hiện thì hắn đã gần trong gang tấc, Kiều Uyển Nhi có chút hoảng, lui về sau
Tất nhiên ở trên cầu thang thì làm gì có thừa chỗ để cô lui? Mất thăng bằng, cô ngã người về phía sau
Đang lúc cam chịu số phận té xuống đất vỡ đầu gãy tay gãy chân thì sau lưng có một vật gì đó đỡ lấy
Cô chậm rãi hé mở đôi mắt, thở phào
Thật may, vẫn còn chưa bị gì.
Chắc là do cô sống tuy không tốt lắm, miệng mồm đều là gai nhọn nhưng chưa hãm hại ai nên được trời thương
“ Có sao không?”
Nghe thấy giọng nói từ trên đỉnh đầu vang lên, cô bần thần, ngẩng lên nhìn
Áo sơ mi tay dài, cổ lọ che đi chiếc cổ nhưng lại để lộ nửa yết hầu nhìn rất là nam tính.
Chiếc cằm cương nghị, dường như đã được cạo râu.
Đôi môi có chút đỏ, dù không hề có chút son phấn.
Mũi cao.
Đôi mắt với con ngươi đen láy, đuôi mắt sắc sảo.
Chân mày rậm, hơi nhíu
Nhìn ngũ quan thì liền biết đây là ai rồi, gương mặt cau có khó ưa thế này đích thực là chồng cô chứ không ai khác
“ Em có sao không”
“ Ách, hả … vâng … ừm, không … không sao …” - Cô ngây ngẩn, mãi lo ngắm nhìn cái gương mặt yêu nghiệt kia mà suýt chút …
… nước bọt cũng chảy ra bên ngoài.