Bà Hưng nhìn Thụy Khanh thăm dò: "Chắc con buồn và giận mẹ lắm phải không Thụy Khanh? Mẹ biết mình sai vì đã bỏ mặc con, mẹ có lỗi với con." Nói mấy lời này bà có chút xúc động, nước mắt lăn dài.
Thụy Khanh cũng nghẹn ngào lắc đầu: "Mẹ đừng nói vậy."
"Thật ra mẹ thương hai chị em bằng nhau.
Chỉ tại Trúc Khanh yếu đuối nên mẹ thiên vị em hơn một chút, kỳ thực mẹ cũng yêu con."
Nghe mấy lời này của bà, Thụy Khanh cảm động khóc òa.
Vậy là mẹ cũng thương cô, không phải mẹ bỏ mặc cô.
Là do cô hiểu lầm mẹ.
Thụy Khanh nhào vào lòng bà nấc lên, tủi thân, hạnh phúc, đủ thứ cảm xúc lẫn lộn trong cô lúc này.
Bà Hưng ôm cô, cất giọng đều đều:
"Chúng ta là người thân ruột thịt của nhau, làm sao không yêu nhau cho được.
Cho nên một người đau, ai trong chúng ta đều khổ sở phải không con?"
Thụy Khanh vẫn đang khóc vì xúc động, không nói được gì, chỉ mình bà Hưng tiếp tục: "Trúc Khanh bị như vậy ba mẹ và cả con đều muốn em bình phục phải không Thụy Khanh?"
"Dạ!"
"Mẹ chắc chắn con cũng rất thương em.
Hôm rồi con cũng nghe bác sĩ nói em không còn bao nhiêu thời gian và con cũng hiểu tâm sự và mong muốn của em.
Con có bằng lòng giúp em không Thụy Khanh?"
Thụy Khanh hoang mang: "Con có thể làm gì để giúp em hả mẹ?"
"Ba con đã nói chuyện với Minh Hoàng.
Minh Hoàng bảo chỉ yêu mình con và không bằng lòng đáp ứng mong mỏi của Trúc Khanh.
Minh Hoàng muốn kết hôn với người cậu ta thương là con.
Ba con năn nỉ, thuyết phục cậu ta giả vờ đám cưới với Trúc Khanh cho con bé vui, nhưng cậu ta vẫn từ chối."
"Vậy sao con giúp được?" Thụy Khanh nghẹn ngào.
"Con có thể." Giọng bà Hưng chắc nịch: "Con giúp mẹ thuyết phục Minh Hoàng.
Cậu ta sẽ nghe con vì cậu ta thương con.
Con thuyết phục Minh Hoàng giúp em nhé Thụy Khanh?"
"Anh Hoàng đâu phải là con, sao con có thể thuyết phục được hả mẹ?"
"Con không thử làm sao biết không được.
Mẹ xin con đấy Thụy Khanh."
Thì ra chỉ vì muốn cô thuyết phục Minh Hoàng đám cưới với em gái, nên mẹ mới dùng tình cảm gia đình nói chuyện với cô.
Cũng nhọc cho mẹ, vì Trúc Khanh mẹ đã làm được đến bước này.
Chẳng trách hôm nay mẹ lại chịu mở miệng với cô, hóa ra muốn nhờ cô làm thuyết khách.
"Nhưng mẹ biết con cũng thương anh Hoàng, sao con có thể bỏ tình cảm của mình hức hức." Thụy Khanh ngước khuôn mặt đẫm nước mắt nhìn mẹ.
Bà Hưng dần mất kiên nhẫn: "Con hãy vì em, hy sinh cho em.
Nó không được may mắn như con.
Chẳng lẽ mong muốn nhỏ nhoi này, con cũng đành lòng bỏ mặc không giúp em con sao?"
"Được, cho là con muốn giúp nhưng mẹ nghĩ anh Hoàng sẽ nghe con sao?"
"Con không thử làm sao biết? Mẹ xin con đấy Thụy Khanh." Bà làm động tác như van xin cô.
"Mẹ đừng như vậy.
Để con thử nói chuyện với anh Hoàng." Giọng Thụy Khanh nức nở tang thương.
Thụy Khanh tìm gặp Minh Hoàng.
Lúc nhận được cuộc gọi của cô, anh đã rất vui vẻ.
Còn học người ta chuẩn bị hoa, chạy đến nhà đón cô.
Nhưng trái ngược với sự hưng phấn của anh, là khuôn mặt tả tơi của Thụy Khanh.
Hai mắt cô sưng húp dấu hiệu đã khóc rất nhiều.
Minh Hoàng mở cửa xe, có chút cẩn thận dìu cô vào.
Vì đang ở trước nhà cô, anh không tiện làm ra hành động nào.
Đợi Thụy Khanh ngồi vào xe, anh tự mình thắt dây an toàn cho cô, rồi mới chịu vòng qua ghế lái bên kia.
Ở trong xe, tay anh mân mê khuôn mặt cô, lòng đau như cắt:
"Có chuyện gì xảy ra nữa vậy cưng? Nói cho anh nghe đi bé."
Thụy Khanh lập tức rớt mắt nhưng không trả lời, chỉ lắc đầu.
Minh Hoàng biết không hỏi được gì lúc này.
Anh kiềm chế xúc động muốn khảm cô vào trong lồ ng ngực, chỉ rướn người qua hôn phớt vào môi cô rồi lái xe ra đường.
Thụy Khanh cũng cố dằn cơn xúc động.
Minh Hoàng đưa khăn tay cho cô, nhưng cô không cầm mà lấy khăn giấy trong túi mình ra tự chùi nước mắt.
Thái độ như hai người xa lạ.
Mình Hoàng để cô làm theo ý mình, một lúc nữa anh sẽ tính sổ tất cả.
Cô nhỏ này không ngoan, lát nữa phải trừng phạt thật nặng mới được.
Minh Hoàng lái xe đến nhà hàng, dự tính ăn tối xong sẽ mang cô đi xem phim.
Tối nay anh phải trải qua buổi tối lãng mạn bên người yêu bé bỏng này.
Nhưng ai biết được khi xe đến nhà hàng, cô lại không chịu xuống.
Cô muốn anh tìm chỗ nào đó nói chuyện.
Đề nghị của cô đương nhiên bị anh cự tuyệt.
Giọng anh đầy hăm dọa:
"Giờ cưng muốn tự đi hay để anh bế vào?"
Thụy Khanh hai mắt long lanh nước nhìn anh khổ sở: "Em không muốn ăn.
Chúng ta tìm chỗ nói chuyện được không anh?"
"Ăn tối xong rồi nói gì cũng được.
Giờ anh không có sức nói chuyện với cưng." Minh Hoàng chơi chiêu xấu, chồm qua hôn vào má Thụy Khanh.
Rồi anh tháo dây an toàn, đi vòng qua bên kia mở cửa xe, gần như cưỡng chế Thụy Khanh bước xuống.
Nếu cô mà không xuống, chắc chắn anh sẽ bế cô đi vào.
Thụy Khanh không muốn gây sự chú ý của người xung quanh, cô đành bước theo anh.
Minh Hoàng chơi xấu, ép được người ta miệng như nở hoa, nắm tay người ta tung tăng đi vào nhà hàng.
Phô trương đến mức như trên đời chỉ mỗi anh có người yêu.
Anh kéo ghế cho Thụy Khanh, tiện thể ngồi xuống bên cạnh cô.
Thụy Khanh ăn không nổi vẫn bị anh ép buộc.
Trong lòng anh cảm thán, người của anh quá gầy, thật sự ôm có chút cấn.
Phải vỗ béo, như vậy mai kia mới có đủ sức khỏe thành hôn với anh.
Mới nghĩ đến chuyện kết hôn, tinh thần tự nhiên sảng khoái bừng bừng.
"Anh đừng gắp cho em nữa.
Em ăn không nổi." Thụy Khanh nuốt gian nan thấy mà thương.
Người đàn ông này lợi dụng cơ hội chồm qua hôn phớt vào má người ta, môi mỉm cười vui sướng: "Cưng không chịu ăn, vậy là muốn anh đút cho phải không?"
Thụy Khanh cúi gầm mặt xuống, một giọt nước mắt rơi vào trong chén.
Anh tốt với cô như vậy, cô cũng đã quen với sự có mặt của anh trong cuộc đời.
Từ ngày mai không còn anh nữa, cô sẽ làm thế nào để có thể quên được đoạn tình cảm này?
Minh Hoàng nhạy cảm phát hiện ra điều không thích hợp, anh nâng mặt cô lên, môi kề sát tai cô: "Thụy Khanh yêu thương của anh, sao lại khóc nữa rồi? Anh nói làm em buồn phải không? Anh xin lỗi!"
Thụy Khanh trong cơn xúc động không nói được gì, chỉ có thể tiếp tục cúi đầu, che giấu nước mắt.
Biểu cảm của cô khiến lòng anh nhói lên: "Đừng khóc nữa được không Khanh? Nhìn thấy nước mắt của em, anh thật đau lòng."
Nếu không vì giữa quán xá, có lẽ anh đã không nhịn được mà ôm cô vỗ về.
Rồi dường như phát hiện mình càng nói, Thụy Khanh càng thương tâm hơn.
Anh tưởng cô đã trải qua chuyện gì khủng khiếp ở nhà, hoặc Trúc Khanh được tiên lượng xấu nên cô mới khổ sở như vậy.
Cô ăn không nổi anh không ép uổng nữa.
Anh dỗ cho cô nín khóc, rồi mang cô ra khỏi nhà hàng.
Thụy Khanh muốn nói chuyện nghiêm túc.
Minh Hoàng đành đưa cô đến công viên.
Muốn đặt cô trên chân anh, nhưng Thụy Khanh ngồi cách xa rồi nhìn anh cất giọng nghiêm túc:
"Sau này chúng ta sẽ không còn yêu nhau nữa.
Vai trò của chúng ta sẽ thay đổi.
Anh Hoàng đừng có hành động yêu thương em nữa hức hức.".
truyện xuyên nhanh
Nói là không khóc, đã khóc đủ rồi, thế nhưng người này cứ như được cấu tạo bằng nước mắt.
Vừa nãy trong nhà hàng đã khóc đến không thở nổi, giờ lại tiếp tục rơi lệ.
Minh Hoàng kéo người lại gần, hôn lên giọt nước mắt của cô.
"Sao cưng nhiều nước mắt vậy bé con? Động một tí là khóc.
Mai mốt làm sao anh dỗ được đây?"
Thụy Khanh gỡ tay anh ra: "Em hẹn anh hôm nay, muốn nhờ anh giúp em một chuyện."
Giọng cô cố gắng bình tĩnh: "Bác sĩ nói tình huống của Trúc Khanh không tốt.
Chẳng biết còn bao nhiêu thời gian."
"Ngừng.
Anh đã hiểu em muốn nói gì rồi.
Em nỡ sao Thụy Khanh?" Minh Hoàng nhìn xoáy vào cô.
Thụy Khanh khóc lớn.
Cô không nỡ, nhưng còn có cách nào.
Đó là em gái cô và anh là người cô yêu sâu đậm.
Phải tự mình năn nỉ anh kết hôn với em gái, còn ai rơi vào hoàn cảnh bi đát như cô không?
"Em gái của em không còn bao nhiêu thời gian.
Em cầu xin anh hãy giúp em ấy." Giọng Thụy Khanh khẩn cầu, van lơn, dù ruột gan như đang bị cắt ra từng đoạn.
Minh Hoàng vừa đau lòng, vừa tức giận.
Tối nay anh đã nghĩ hai đứa sẽ có một buổi tối lãng mạn bên nhau.
Vậy mà trong một lúc Thụy Khanh đã phá hỏng tất cả.
Vất vả lắm hai đứa mới được đi chơi với nhau, nhưng cô không biết quý trọng.
Thì ra cô có mục đích nên mới chịu gặp anh.
Tự nhiên trong một giây anh bị cơn giận lấn át lý trí.
Dù hiểu cô rơi vào hoàn cảnh nan giải, nhưng anh không ngăn được miệng mồm độc lên:
"Thật sự em chẳng yêu anh.
Anh đã sai lầm khi đặt tình cảm vào em.
Người như em không hề quý trọng tình cảm.
Em có thể nhẫn tâm phớt lờ cảm xúc của người trân quý em.
Là anh sai lầm! Trúc Khanh thật ra tốt hơn em gấp trăm lần.
Cô bé biết đấu tranh giành lấy người cô bé yêu quý, còn em lạnh lùng và vô cảm.
Em khiến anh hối hận khi yêu và dành thời gian cho em.
May mắn anh nhận ra con người em sớm."
Thụy Khanh không thể phản bác được gì.
Cô đâu muốn kết thúc, nhưng ở hoàn cảnh có miệng mà không thể nói ra.
Cô chấp nhận hết mọi lời trách móc dù lòng vô cùng đau xót.
Thụy Khanh cúi mặt để nước mắt rơi xuống đất, biến mất trong vô ảnh.
Nếu lúc này cô nhào vào lòng Minh Hoàng nói lời xin lỗi, có lẽ anh sẽ tha thứ và tình cảm của hai đứa vẫn tốt đẹp.
Nhưng Thụy Khanh không làm được.
Cô ép bản thân cứng rắn, tiếp tục im lìm nghe anh chỉ trích, chấp nhận kết thúc cuộc tình hoa mộng của mình.
"Em xin lỗi! Là em sai, đã khiến anh nhìn lầm em.
Anh mắng em cũng được, làm ơn hãy giúp em gái em."
"Xét cho cùng tôi chỉ là công cụ để em lợi dụng.
Tôi đã lầm mới đặt tình yêu vào em."
Minh Hoàng vô cùng giận dữ.
Thụy Khanh tuyệt vọng, không dám năn nỉ anh nữa.
Lúc ngồi trên xe anh đưa về, cảm giác bản thân vừa tự tay git chết cuộc tình của mình, khiến cô thương tâm không cách gì tả nổi.
Xe đến trước cửa nhà, Thụy Khanh khổ sở bước xuống.
Minh Hoàng không đợi cô đứng vững đã chạy đi, bỏ lại làn khói phía sau, xám xịt như cuộc tình của hai người.
Sau khi chính thức chia tay, Minh Hoàng không nhắn tin hay gọi điện thoại cho Thụy Khanh nữa.
Khi vào bệnh viện thăm Trúc Khanh, có lỡ chạm mặt Thụy Khanh, anh xem như xa lạ.
Anh cũng không đá động đến chuyện đồng ý kết hôn với Trúc Khanh.
Vì anh chẳng có động tĩnh gì, bà Hưng lại trách móc Thụy Khanh không cố gắng giúp em gái.
Thụy Khanh thật sự thất vọng về mẹ, bỗng chốc cô cảm thấy cuộc đời này không còn ai cho cô bờ vai để tựa vào, một mình phải đương đầu với mọi thứ, cô đơn vô cùng.
Hải Băng và Ngọc Linh bây giờ ở xa, Thụy Khanh chỉ thỉnh thoảng tâm sự.
Ngọc Linh lại chuẩn bị cưới, cô không thể kể lể quá nhiều, làm bạn bận lòng.
Vả lại tánh Thụy Khanh cũng ít nói, không muốn bạn nặng đầu, nên có khuynh hướng giữ kín tâm tư.
Bà Hưng lo lắng cho Trúc Khanh đến mức cư xử vô lý với Thụy Khanh.
Thấy Trúc Khanh xuống sắc trầm trọng, bà lại làm áp lực với Thụy Khanh, cô đành muối mặt nhắn tin năn nỉ Minh Hoàng.
Chẳng biết vì tin nhắn của cô hay vì xót cho Trúc Khanh, cuối cùng anh đã đồng ý.
Lúc nghe tin ba mẹ bảo Minh Hoàng chấp nhận, Thụy Khanh vừa mừng vừa đau khổ.
Mừng vì đã đáp ứng được mong mỏi của em gái.
Đau khổ vì cuộc tình của mình đã thật sự kết thúc.
Ông nội hay tin cháu trai đồng ý cũng trợn trắng mắt.
Không phải ông phản đối việc giúp đỡ Trúc Khanh, chỉ là ông cảm thấy tội Minh Hoàng và Thụy Khanh, cuộc tình của hai đứa nó cứ như vậy tan rã.
Lần đầu tiên trong cuộc đời ông hối hận khi khăng khăng giữ ý kiến, ép uổng cháu nội vào hôn ước cũ khiến cuộc đời nó rơi vào bế tắc.
Tội nhất trong chuyện này là con bé Thụy Khanh.
Những ngày hai nhà tất bật chuẩn bị đám cưới cho Trúc Khanh, lòng Thụy Khanh vô cùng đau đớn.
May mắn trường bắt đầu phân công cho cô dạy.
Thụy Khanh phải làm quen với vai trò mới, chuẩn bị giáo án cho năm học mới, họp ban giám hiệu, làm quen với đồng nghiệp, cộng thêm việc dạy kèm cho Vân Tú, cả ngày bận rộn khiến cô không có thời gian nghĩ đến chuyện buồn.
Chỉ khi đêm về, nằm một mình trong căn phòng riêng, lúc này nước mắt Thụy Khanh mới lặng lẽ thấm ướt gối.
Suy nghĩ của cô cứ trôi dạt về Minh Hoàng, Trúc Khanh, ba mẹ, tất cả những điều đã qua như một một cơn ác mộng.
Khóc cho đến khi nước mắt cạn khô và cô thiếp đi trong hồi ức đau thương.
Năm học mới bắt đầu, Thụy Khanh được phân công chủ nhiệm lớp bốn.
Từ một sinh viên mới ra trường, thoáng chốc trở thành chủ nhiệm của một lớp ba mươi bé.
Ngày họp phụ huynh, đứng trước cha mẹ các em, những anh chị có tuổi đời lớn hơn nhiều, khiến Thụy Khanh có chút sợ hãi.
Dù lúc đi học cô đã được thực tập, nhưng thực tế lại khác xa.
Mấy chục khuôn mặt phu huynh có bề dày kinh nghiệm cuộc đời hơn cô, đồng loạt hướng ánh mắt vào thân ảnh cô đứng trên bục giảng, đang thông báo nội quy để phụ huynh phối hợp với nhà trường.
Thật sự Thụy Khanh rất sợ nhưng phải tự mình đương đầu.
Thụy Khanh phổ biến quy định xong, lại nói đến các chi phí phụ huynh cần phải đóng góp.
Tất nhiên nhà nước sẽ phổ cập giáo dục tiểu học, nhưng có một số khoản vẫn cần sự đóng góp của phụ huynh.
Vừa nãy phổ biến nội quy, phụ huynh vô cùng hợp tác, giờ đụng đến chi phí, vài người đã bắt đầu lớn tiếng phát biểu.
Một chị hơi mập, khuôn mặt được xăm chân mày sắc nét lên tiếng đầu tiên khi Thụy Khanh nói về khoản thu học thêm, chi trả thù lao cho giáo viên trực tiếp dạy kèm, tiền điện, nước và sửa chữa cơ sở vật chất phục vụ việc dạy thêm.
Giọng chị ta oang oang rất chỏi tai người nghe:
"Tiền học thêm gì? Còn chưa học đã bày vẽ, kiếm chuyện để thu gom.
Học sinh, phụ huynh khổ muốn chết.
Cho con đi học đã cố gắng lắm rồi.
Suốt ngày cứ thu tiền, tôi không đóng."
Chị ta còn nói nhiều lời khó nghe hơn nữa.
Một số phụ huynh khác cũng theo đó phê phán rằng nhà nước chủ trương hỗ trợ học sinh, không thu học phí tiểu học này nọ, mà năm học nào trường cũng viện đủ mọi lý do để móc túi phụ huynh.
Không khí cuộc họp bắt đầu nóng lên.
Thụy Khanh cố gắng ép bản thân bình tĩnh, nhưng nếu ai tinh ý sẽ nhận ra mấy ngón tay cô giáo có hơi run rẩy, báo hiệu nội tâm bất ổn, không giống như vẻ bề ngoài đang cố thể hiện..
(Còn tiếp).