Cuộc Ly Hôn Hoàn Mỹ

chương 44: "đang nghĩ về anh."

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Viên Tinh Châu theo bản năng duỗi tay đẩy bả vai của Diệp Hoài, nhưng mà ngay lúc Diệp Hoài hung tợn mà hôn tới, ngón tay của cậu cuộn lại một chút, lại đổi thành nắm lấy áo của đối phương.

Tư thế này quá mức ngoan ngoãn, thế nhưng lại đã kích phát dục vọng chà đạp của Diệp Hoài, Viên Tinh Châu chưa kịp mừng thầm gian kế của mình thực hiện được, đã bị người ghim chặt ở trong lồng ngực vừa cắn lại vừa hôn, như là khối thịt mỡ đưa đến miệng của con sói đói, lập tức phải bị người nuốt trọn vào trong bụng.

Mưa to như trút nước, có gió vù vù quét qua, chiếc ô ở trên mặt đất cũng bị cơn gió thổi tung lên.

Ở khe hở giữa những đợt bị gặm nhấm, Viên Tinh Châu hé mắt liếc nhìn, bèn thấp thoáng trông thấy một bóng đen ở bên cạnh quay mòng mòng lăn ra xa.

Viên Tinh Châu: "???"

Viên Tinh Châu: "!!"

"Aaa --" Viên Tinh Châu phục hồi tinh thần lại, đẩy Diệp Hoài ra một phen, co giò chạy đuổi theo chiếc ô che mưa, "Ô! Ô bay mất!"

Diệp Hoài, nhân vật nhất thời chẳng buồn để ý ô bay hay không bay, bị người đẩy ra, đứng hình trong chốc lát, "Em......"

Viên Tinh Châu đã chạy đi mất rồi.

Diệp Hoài nheo mắt, nửa ngày mới phản ứng được, tức thì cáu giận đến nỗi mắng một câu thô tục: "...... Đệch! Lợn này!"

Thế gió càng mạnh, chiếc dù lớn màu đen lăn vòng vèo lả lướt, mấy chiêu Lăng Ba Vi Bộ né tránh bàn tay của Viên Lợn Nhỏ chụp tới. Viên Tinh Châu lập tức sốt ruột, vung cánh tay ra lấy vận tốc trăm mét trên giây lao về phía trước, trong nháy mắt cả người đều mất dạng.

nguyên văn: Viên Tiểu Trư

Diệp Hoài: "......"

Hắn túm túm quần, cáu kỉnh xoay một vòng tại chỗ, lại lau mặt, nước mưa đầy tay, tóc cũng ướt lép nhép.

May thay Viên Tinh Châu rất mau đuổi được tới, lại giương ô chạy về bên hắn, Diệp Hoài đưa mắt nhìn, khóe miệng lại nhịn không được mà muốn nhếch lên.

Viên Tinh Châu cũng nở nụ cười ngây ngốc, nâng khuôn mặt ướt nhẹp lên hỏi: "Chúng ta về thôi?"

"Ừm." Diệp Hoài nhìn cậu một cái, lại muốn hôn cậu. Nhưng quần áo của hai người đều ướt sũng, giày lại càng bị rót đầy nước.

Hai người xoay người đi trở về, Diệp Hoài có chút không quá tự nhiên, đôi tay đút ở trong túi quần, như thể muốn gồng mình làm ra vẻ. Viên Tinh Châu bèn yên lặng cầm ô, sóng vai cùng hắn đi về phía trước.

Cậu mới đi được hai bước, liền cảm thấy cổ bị giữ chặt. Diệp Hoài duỗi cánh tay qua, vòng lấy cổ cậu, lại không nhìn cậu, tăng tốc bước chân về tới nơi ở.

Điều làm người ngạc nhiên chính là, Diệp Hoài thế mà lại ở phòng suite, loại phòng tốt nhất trong khách sạn.

"Tôi tự mình bỏ tiền, đoàn phim ước còn chẳng được." Diệp Hoài dẫn người vào cửa, lấy từ trong tủ quần áo ở ngay lối ra vào một chiếc áo choàng tắm rồi đưa qua, thúc giục, "Đi tắm rửa trước đi, tôi tìm quần áo cho em."

Tiểu Lữ đang chơi di động trong phòng khách, nghe thấy có người nói chuyện, vội vàng chạy tới.

"Chuyện gì xảy ra thế này?" Tiểu Lữ thấy quần áo của hai người đều nhỏ nước lõm bõm, vừa kinh sợ vừa ngạc nhiên hỏi, "Ô bị hỏng rồi sao?"

Diệp Hoài: "......"

Viên Tinh Châu: "......"

"Thiết Tử đâu?" Diệp Hoài quay đầu, không quá tự nhiên mà nghiêm mặt, nói, "Cậu đi làm chút canh gừng đi."

"Thiết ca nói anh ấy đi mua gừng về. Bảo em chuẩn bị nước sôi là được." Tiểu Lữ nói, "Viên ca, anh đừng đứng ở cửa phòng, còn gặp gió nữa thì bị cảm mất."

Viên Tinh Châu thoáng sửng sốt, vội đi vào trong vài bước. Chính cậu chưa từng có trợ lý bao giờ, ngày trước ở đoàn phim đều là tự mình chăm sóc chính mình, mới đầu chịu không ít khổ cực, cũng thường xuyên ăn mắng, về sau tích cóp một chút kinh nghiệm, chính mình luôn mang theo các loại thuốc thang ở trong hành lý mọi lúc mọi nơi, lúc này mới dần dần thích ứng được.

Tuy rằng không biết Diệp Hoài ở nơi này đóng phim có thuận lợi hay không, nhưng chính ra nhìn Tiểu Thiết và Tiểu Lữ trông có vẻ rất giàu kinh nghiệm, cũng vô cùng chu đáo.

Viên Tinh Châu vội nói lời cảm ơn với Tiểu Lữ. Diệp Hoài lại ném cho Tiểu Lữ một sắc mặt bất thiện, lườm đối phương một cái.

Tiểu Lữ mờ mịt mà nhìn hai người, vài giây sau, đột nhiên hiểu được.

"A!" Tiểu Lữ đột nhiên nói, "Em đi xem Thiết ca đã về chưa. Mưa lớn như vậy, phỏng chừng một hai giờ sau cũng chưa về được, em đến sảnh lớn chờ anh ấy."

Cậu bé nói xong cấp tốc chạy về phòng khách nhỏ, cầm áo khoác và di động, sau đó hướng về phía Viên Tinh Châu nháy mắt cười lém lỉnh, lanh lẹ mở cửa chuồn mất.

Viên Tinh Châu: "......"

"Em chính là tính tình quá tốt." Diệp Hoài bất mãn nói, "Ai cũng cảm thấy em dễ nói chuyện."

Cửa phòng được Tiểu Lữ cẩn thận đóng kín lại, Viên Tinh Châu quay đầu, tức khắc có chút xấu hổ không rõ vì sao.

Diệp Hoài cũng có chút mất tự nhiên, ném áo choàng tắm cho cậu, xoay người liền đi phòng ngủ thay quần áo.

Viên Tinh Châu đành phải gấp rút tiến vào phòng tắm, cấp tốc mà dội qua một đợt nước ấm, lại đổi đến phiên Diệp Hoài đi vào tắm.

Di động của hai người được đặt trên chiếc bàn ở trong phòng khách, Viên Tinh Châu không có đồ lót để thay, bèn chỉ mặc áo choàng tắm, nằm ở trên ghế sô pha, cầm điện thoại di động của chính mình lên xem. May mà di động không bị ướt hỏng, Viên Tinh Châu nhìn lướt qua tin tức, thấy không có việc gì khiến mình phải phiền lòng, lúc này mới bắt đầu an tâm mà nổi máu mê trai.....

Mình thế mà bị cưỡng hôn rồi......

Khoảnh khắc Diệp Hoài hôn xuống, Viên Tinh Châu cảm giác được mình quả thật sắp chết, trái tim chết, tứ chi cũng không có sức lực. Cậu thậm chí từng hoài nghi rằng mình liệu có lẽ nào bị kích thích quá mức, sẽ lăn đùng ra chết luôn ở đó, nhưng rồi sau đấy nghĩ lại, tạ thế ngay tại chỗ thì đã sao?

Đáng giá!

Diệp Hoài vậy mà......vậy mà thật sự hôn tới......

Viên Tinh Châu không kìm lòng được mà che kín ngực, người tí hon trong nội tâm đã hoàn toàn biến thành một con sóc đất marmot, lao ra khỏi cửa phòng, điên cuồng phi đến đỉnh núi gào thét rồ dại một phen. Nhưng mà trong lòng vẫn cảm thấy chưa đủ đã, cậu rồi lại ảo tưởng chính mình biến thành nguyên một con khỉ hú, đứng ở trên cây thét to ầm ĩ, cùng với bầy khỉ con khỉ cháu kêu khóc rống gào.

Chờ đến khi kêu cho đã đời rồi, cậu lại biến thành một con công đuôi to, chạy một đường bịch bịch bịch đến trước mặt người khác, xòe đuôi phạch một tiếng thành cánh quạt, ngẩng đầu ưỡn ngực, đi tới đi lui.

Đi tới trước mặt Nguyên Trừng, quẫy đuôi một cái, tiên sư bố nhà mi!

Lại đi tới trước mặt Lý Ngộ, chạy như bay vài vòng, xem ông đây đẹp chưa này!

Sau đó mở video phát sóng trực tiếp, ngay trước mặt anti-fan cả nước, giũ giũ lông chim, cho mấy người tức chết......

Viên Tinh Châu: "......"

Lớp vải của áo choàng tắm thô ráp, Viên Tinh Châu lại không mặc gì bên trong, mới thế thôi mà đã có cảm giác.

Cậu tức khắc mặt đỏ tai hồng, may mắn trong phòng không có ai khác, Diệp Hoài cũng còn chưa ra tới. Viên Tinh Châu đành phải hít một hơi thật sâu, nỗ lực khiến cho đại não trống rỗng, giữa lúc đang thấp thỏm, lại nghe tiếng nước ở trong phòng tắm ngưng bặt.

"Làm gì thế?" Diệp Hoài lau tóc đi ra, nhìn cậu đầy hồ nghi, "Đang chat chit với ai đó?"

Viên Tinh Châu vội vã hơi gập chân lại ngồi dậy, đỏ mặt nói, "Không ai hết, chỉ xem linh tinh thôi. Sao vậy anh?"

"À, không có gì." Diệp Hoài vắt khô tóc, ậm ừ một chút, nói, "Ôn Đình có mấy cái nick phụ, em biết chứ?"

Viên Tinh Châu sửng sốt, không rõ vì sao Diệp Hoài lại đột nhiên nói chuyện này.

"Em có biết đâu?" Viên Tinh Châu hỏi, "Sao thế hả anh?"

"Không có gì." Diệp Hoài nói, "ID của hắn có ba cái, Hoài Châu là bố mày, Hoài Châu đệ nhất, Nhà nghiên cứu CP dân gian......"

Viên Tinh Châu: "......"

Viên Tinh Châu: "!!!!" Viên Tinh Châu giật mình một cái, xém tí nữa nhảy dựng lên từ sô pha.

Điều đầu tiên cậu nghĩ tới là bài viết hôm ấy mà mình đăng..... Hoài Châu đệ nhất còn chẳng phải là tài khoản xúi giục mình trực tiếp phang luôn sao?

"Anh ta biết nick Weibo phụ của em." Diệp Hoài lấy một lon bia ra từ trong tủ lạnh nhỏ, mở nắp uống một ngụm, sau đó đi tới sô pha ngồi xuống, nhìn Viên Tinh Châu nói, "Ngày đó anh ta đưa tôi đến đoàn phim, nói em yêu thầm tôi từ rất lâu, không dám thổ lộ......"

Viên Tinh Châu: "......" Viên Tinh Châu đang ở trong nỗi khiếp sợ tiếp nhận thông tin này, nghe thế tức khắc có chút dở khóc dở cười.

Diệp Hoài đúng là cái đồ quỷ tự luyến, loại thời khắc này rồi vẫn phải ám chỉ người khác nói trước.

"Thế sao?" Viên Tinh Châu ra vẻ kinh ngạc.

Diệp Hoài quay đầu, nhướng mày nhìn cậu.

"Đúng vậy!" Viên Tinh Châu lại bày ra vẻ mặt quả quyết, "Em yêu thầm anh từ rất lâu rồi."

Diệp Hoài: "......"

"Lại đây." Diệp Hoài ra vẻ chịu không nổi bộ dạng này của cậu, vỗ vỗ vị trí ở bên cạnh mình.

Viên Tinh Châu cầm di động bò qua tới, thầm nghĩ đây là muốn thẩm vấn mình bắt đầu từ khi nào sao?

Nhưng mà cho đến khi cậu ngồi xuống, Diệp Hoài liền ngựa quen đường cũ mà cúi đầu, lại hôn tới. Hơi thở nóng ấm phả ở trên mặt, trong khoang mũi của Viên Tinh Châu tất cả đều là mùi dầu thơm sữa tắm ở trên người của Diệp Hoài.

Diệp Hoài vây chặt cậu ở trên ghế sô pha, ngậm lấy môi cậu.

Nhịp tim của Viên Tinh Châu dần trở nên gấp gáp, hàm răng bị người cạy ra, hôn say sưa, di động cũng rơi tuột xuống mặt đất.

"Trên người của em thật là thơm." Diệp Hoài hôn xong một cái, lại ghé vào cổ cậu ngửi ngửi.

Viên Tinh Châu bị hà hơi nóng mà phát ngứa, nhịn không được đẩy hắn ra, bật cười, "Anh đừng quậy, thơm gì mà thơm? Em với anh dùng chung một loại dầu gội."

"Không phải mùi dầu gội, có điểm giống như...... hoa hồng?" Diệp Hoài nói.

Hắn đã từng ngửi thấy loại mùi hương này trong vườn ươm Arnold ở Harvard, thế nhưng đó đã là chuyện của rất nhiều năm về trước, Diệp Hoài sở dĩ có ấn tượng sâu sắc, chẳng qua là bởi vì ngày đó tâm tình của hắn buồn bực, để tránh mặt mấy người đi cùng, hắn đứng bên cạnh bảng tên của khóm hoa hồng ở nơi đó rất lâu.

Ký ức của khứu giác vô cùng kỳ diệu, xa cách đã nhiều năm, nhưng vẫn có thể khớp hai loại mùi hương lại với nhau một cách chuẩn xác không mảy may nhầm lẫn.

Viên Tinh Châu đỏ mặt nhặt điện thoại lên, nghe hắn nói có bài bản hẳn hoi, nhịn không được giơ cánh tay lên tự mình ngửi tới ngửi lui.

Diệp Hoài nhìn một lát, cũng ghé lại gần cùng nhau ngửi, sau đó thừa dịp Viên Tinh Châu không chú ý lại hôn chụt một cái ở trên miệng cậu.

"...... Anh đừng có như vậy hoài!" Viên Tinh Châu tức thì đỏ bừng mặt, nhịn không được kháng nghị, "Sao vẫn chưa thôi đi vậy?"

"Nhìn thấy là muốn hôn, làm thế nào bây giờ?" Đáy mắt của Diệp Hoài tràn ngập ý cười, rất mau lại nghiêm mặt, nói giọng lên án, "Em trêu chọc tôi trước mà, sao lại còn thấy phiền hả?"

Viên Tinh Châu: "......"

Viên Tinh Châu đương nhiên không thấy phiền, trái lại, cậu thực ra rất hưởng thụ, thậm chí Diệp Hoài vừa tới gần liền muốn cùng hắn hôn sâu. Cơ mà trạng thái hiện tại của chính mình quá xấu hổ, chuyện này chưa xong, chuyện khác lại tới, giờ phút này cũng đã nửa chào cờ.

Nhất định là mình kìm nén quá lâu rồi.

Viên Tinh Châu nghĩ, dạo này bận rộn soạn nhạc, cả ngày giống như kẻ lưu lạc vùi đầu ở trong phòng thu âm, hôm nay một ngày tắm hai lần, bù lại cho cả tuần.

"Tôi đi tắm cái đã." Diệp Hoài lại đột nhiên nói, "Mới nãy chỉ là xối qua, ừm...... em trước tiên chơi một lát......"

Viên Tinh Châu: "......"

Hai người lại thay phiên nhau vào phòng tắm một lần, hai bên đều có chút xấu hổ trong lòng hiểu rõ mà không nói ra.

Cũng may lúc sau Viên Tinh Châu thả lỏng hơn rất nhiều, mượn một cái quần lót của Diệp Hoài, hai người lại giúp nhau làm khô tóc, gắn máy chơi game vào TV chơi một lát.

Tiểu Thiết gửi tin nhắn nói sắp lên lầu, nhân viên công tác của đoàn phim đúng lúc này gõ cửa.

"A, có khách đến chơi? Chào anh chào anh," người đến chào hỏi Viên Tinh Châu, nói với Diệp Hoài, "Cậu Diệp, mưa sắp tạnh rồi, đạo diễn bảo đi chuẩn bị."

Quả nhiên, đêm nay kế hoạch quay xuyên đêm.

Diệp Hoài gật đầu với người nọ, chờ người nọ đi rồi, hàng lông mày lại bắt đầu khẽ nhăn.

Tiểu Thiết mang theo bình giữ ấm đi lên, vừa nghe buổi tối lại quay xuyên đêm, sắc mặt cũng có chút nghiêm trọng.

"Hành xác như vậy sao mà được?" Tiểu Thiết vội đổ canh gừng đã nấu xong ra bát, để Diệp Hoài và Viên Tinh Châu uống lên, mới lưỡng lự nói: "Em đi nói với điều phối viên một tiếng."

"Đạo diễn xếp lịch." Diệp Hoài xua tay, ra hiệu cho cậu ngồi xuống, "Tôi không có việc gì, cơm chiều đâu?"

Tiểu Thiết bày thức ăn mua mang về ra bàn, một phần canh chua cá, một phần canh gà thiên ma Vân Nam, hai loại rau xanh, món chính còn lại là cơm nấu rau củ ngũ cốc. Cậu và Tiểu Lữ có phần cơm hộp đóng gói của riêng mình, dọn xong thức ăn ra liền đi tới phòng ngủ nhỏ dùng bữa.

Viên Tinh Châu tuy rằng chưa từng đóng phim ở phim trường điện ảnh này bao giờ, nhưng cũng biết hiện nay ở trong nước có quá nhiều phim trường điện ảnh, rất nhiều trong số đó tình hình kinh doanh đều không tốt lắm.

Phim trường cũ nơi đây lại còn ở trong trạng thái nửa hoang phế, đã từng khai thác để du lịch, cuối cùng nguồn thu từ vé vào cửa không đuổi kịp lợi tức cho vay hằng năm, cho nên điều kiện xung quanh chẳng ra thể thống gì, đương nhiên phí thuê sân bãi cũng tương đối rẻ hơn một chút. Đến đây đóng phim, nếu kinh phí không phải đặc biệt eo hẹp, thì thời gian tương đối dư dả.

"Anh thường xuyên quay suốt đêm sao?" Viên Tinh Châu chăm chú nhìn kỹ, Diệp Hoài đích thực gầy đi rất nhiều, đáy mắt cũng có quầng thâm mắt nhàn nhạt, không khỏi xót xa hỏi, "Là điều phối viên xếp lịch không hợp lý, hay là......"

"Vẫn ổn. Đạo diễn tương đối...... nhiệt tình, có đôi khi một cảnh quay đã đạt rồi, lát sau ông ấy xem lại thước phim, cảm thấy không hài lòng sẽ quay lại." Diệp Hoài nói xong ngừng lại trong thoáng chốc, nói giọng qua loa nhẹ bẫng, "Chẳng qua đều là cảnh đánh nhau, cho nên hơi mệt một chút."

"Tìm diễn viên võ thuật đóng thế?" Viên Tinh Châu nói, "Em có quen biết, chỉ cần vóc người na ná như anh là được."

"Thôi, Phó Thịnh vẫn luôn dùng thế thân, đạo diễn rất không vui, tôi có thể diễn thì cứ diễn thôi." Diệp Hoài lại xua tay.

Viên Tinh Châu nghĩ ngợi, gắp cho hắn một miếng cá, "Thực ra ảnh hưởng của bộ phim đầu tiên đối với diễn viên rất lớn, lửa thử vàng gian nan thử sức. Anh nếu như cảm thấy cần phải nghỉ ngơi, thì cứ nói thẳng ra, nhất định không được cậy mạnh. Nếu anh cảm thấy vẫn còn ổn, vậy thì kiên trì."

nguyên văn: 没有白吃的苦,也没有白下的功夫 (không có sự gian khổ nào chịu đựng trong vô ích, cũng không có công sức bỏ ra nào là uổng phí).

Thanh danh bên ngoài của vị đạo diễn này, là nghiêm khắc có tiếng, cũng rất giỏi đào tạo người mới, trước đây có một vị nữ minh tinh nọ là học sinh xuất sắc ở một trường đại học trọng điểm được ông ấy lựa chọn, quyết sống chết bằng mọi giá phải lôi kéo về đóng vai nữ chính. Sau đó đối phương vừa ra mắt đã lấy giải thưởng, về sau càng là một đường xuôi chèo mát mái, hợp đồng, kịch bản phim, giải thưởng và đại ngôn dồn dập ùa tới đến nỗi tay cầm không xuể...... Đến nay ở trong giới đã trở thành huyền thoại.

Nếu như Diệp Hoài là đối phương điểm danh mời đến, chứng tỏ tiềm lực ở trên người hắn rất lớn.

Đạo diễn càng nhào nặn mài dũa hắn, kỳ vọng đối với hắn càng nặng, thời điểm này nghe lời một chút là đúng.

Chẳng qua điểm làm Viên Tinh Châu bất ngờ là, Diệp Hoài trước kia ở trong nhóm nhạc thường xuyên quạt nước đãi bôi, cũng không phải người đặt tâm rất nặng vào sự nghiệp. Hiện tại đối với đóng phim lại nghiêm túc đến như vậy?

Hai người ăn cơm xong, nghỉ ngơi chưa được bao lâu, đã có người tới gõ cửa.

Viên Tinh Châu để toàn bộ hành lý của chính mình ở khách sạn, bèn mặc quần áo của Diệp Hoài theo chân hắn cùng nhau đi ra ngoài. Nhân viên phim trường sôi nổi chào hỏi cậu, buổi chiều vừa mới chia đồ ăn vặt, Diệp Hoài lại đi kè kè bên cạnh cậu, dính chặt như keo, trong ánh mắt của mọi người liền nhiều ra thêm một chút thích thú.

Diệp Hoài vẫn là do dự, cứ canh cánh lo rằng cậu sẽ sinh bệnh vì hứng gió đêm khuya, nhưng Viên Tinh Châu có thể nhìn ra, hắn rất muốn có cậu ở bên cạnh.

"Em chỉ xem một lát thôi." Viên Tinh Châu nói, "Lúc anh diễn thì em chơi di động, bây giờ mới giờ, em không ngủ sớm đến như vậy."

Diệp Hoài nhìn cậu một cái, lại sai Tiểu Lữ bưng ghế dựa lại đây cho cậu ngồi, lúc này mới xoay người đi hoá trang.

Bầu trời đêm một màu đen nhánh, Viên Tinh Châu xem di động trong chốc lát, lại đăng nhập vào nick Weibo phụ, mò ra nick phụ của Ôn Đình xem lướt qua. Đợi một chốc, cảm thấy Diệp Hoài hẳn là đã hóa trang gần xong, cậu liền đứng dậy, ở trong một góc khuất dáo dác ngó về phía giữa trường quay.

Diệp Hoài quả nhiên đã chuẩn bị xong rồi, lúc này đang nghe đạo diễn hướng dẫn.

Ánh đèn cách đó không xa chiếu rọi tới, khuôn mặt tuấn tú của Diệp Hoài càng thêm bắt mắt, ảnh đế ở bên cạnh lùn hơn hắn một cái đầu, tuy rằng khí tràng mạnh mẽ, thế nhưng bởi vì có tuổi rồi, hiển nhiên đã không còn có sức sống căng trào của thanh niên trẻ.

Đây cũng chính là đặc điểm của các nhân vật trong phim, hai người huynh đệ, một người đã lang bạt trôi nổi nhiều năm, tâm tư quỷ quyệt, một người khác lại như một thanh kiếm tuốt ra khỏi vỏ, rực rỡ loá mắt.

Viên Tinh Châu yên lặng mà đứng ở bên ngoài, bỗng dưng nhớ tới nhiều năm về trước, lần đầu tiên cậu nhìn thấy Diệp Hoài, vẫn là một ngày trước khi gia nhập STAR.

Khi ấy cậu đã biết mình sắp được phân vào một nhóm nhạc chuẩn bị debut, chỉ vì một trong số các thành viên dự kiến ban đầu của nhóm nhạc kia vì lý do nào đó mà rút lui, cần tìm một người thay thế.

Viên Tinh Châu bị đì đọt hai năm trời, cuộc sống trải qua đến vô cùng gian khổ, tuy rằng biết mình là chặn ngang chèn vào, khả năng là sẽ bị người bài xích, ma cũ bắt nạt ma mới, nhưng trong lòng phần lớn vẫn là mong đợi.

Cậu quyết tâm luyện tập thật chăm chỉ, ít nhất chứng minh được với mọi người, thực lực của mình xứng đáng ở trong nhóm nhạc này, cậu tuyệt đối sẽ không kéo chân sau của mọi người.

Phòng tập ở công ty đều có người khác đang dùng, Viên Tinh Châu xin không được, chỉ có thể mang theo đàn guitar đi ra ngoài tìm chỗ tập luyện, nhưng mà ở ngay sảnh lớn của tầng trệt, khoảnh khắc cậu đẩy cửa đi ra ngoài, có một người con trai đang từ bên ngoài tiến vào, hai người đi ngang qua nhau, Viên Tinh Châu bị dung mạo thoáng trông thấy được của người kia làm cho kinh diễm, ngơ ngẩn mà đứng yên tại chỗ, quay đầu lại nhìn một hồi thật lâu thật lâu.

Thích phải Diệp Hoài quá dễ dàng, thực chất không thích hắn mới là rất khó.

Kể từ sau khi CP Hoài Châu hot rầm rộ, Viên Tinh Châu thường xuyên đi xem video do các fan CP cắt ghép biên tập. Cậu cũng không đi tìm tư liệu phỏng vấn của chính mình, trên thực tế, thời gian ở chung của cậu và Diệp Hoài không nhiều lắm, nhưng mỗi một lần tiếp xúc, từng đoạn đối thoại, cảnh tượng...... Viên Tinh Châu đều có ấn tượng khắc sâu.

Cậu sở dĩ xem đi xem lại video, chẳng qua là bởi vì cậu cho rằng Diệp Hoài sẽ không quay về nữa. Tất cả những hình ảnh mà hai người ở chung một khung hình đó, với cậu mà nói đều vô cùng quý giá. Mà những khoảnh khắc ngọt ngào cũ kỹ mà mọi người gặm nhấm kia, cũng là đối tượng ảo tưởng của cậu.

Cậu cẩn thận dè dặt cảm nhận từ trong đó, nếu như đối phương có một chút thích mình mà nói, là một loại cảm giác như thế nào......

"Đang nghĩ gì vậy?" Diệp Hoài tập xong lời thoại, trong lúc chờ nhân viên công tác chuẩn bị, đi đến bên cạnh Viên Tinh Châu, đưa mắt nhìn cậu.

Viên Tinh Châu nghiêng mặt sang nhìn hắn, bỗng nhiên cảm thấy có chút không chân thực.

"Đang nghĩ về anh." Viên Tinh Châu nói.

Sắc mặt của Diệp Hoài hơi đỏ lên, hắn giơ tay miết lên gò má của cậu, "Em mà như vậy...... tôi lại cứ muốn hôn em."

Viên Tinh Châu giương mắt nghiêm túc đối diện với hắn.

Diệp Hoài nuốt nước miếng, lại nhìn bờ môi của Viên Tinh Châu.

May mắn thay thư ký trường quay ở cách đó không xa hô một tiếng về phía bên này, ra hiệu cho Diệp Hoài đi qua.

"Tôi đi đây," Diệp Hoài lưu luyến nói, "Em đừng ở lại quá lâu, trở về sớm một chút mà ngủ."

Hắn nói xong chạy ra giữa trường quay, Phó Thịnh đang nói chuyện cùng với thế thân, thấy hắn đi tới, đánh mắt về phía Viên Tinh Châu: "Tiểu Diệp, đó là đến tìm cậu?"

Diệp Hoài gật đầu, không muốn cùng bọn họ đàm luận về Viên Tinh Châu.

"Trông thật là đẹp mắt." Thế thân cũng nhìn về phía bên kia, cười nói, "Vừa nãy tụi tôi còn đang nói đây, đặc biệt giống một ai đó ở Nhật Bản, cái cậu thiếu niên xinh đẹp ấy."

"Đó là bà xã của tôi." Diệp Hoài vô cùng hối hận không ở trước mặt mọi người trao một nụ hôn nồng cháy, để cho mọi người thức thời hơn một chút.

"Tình cảm của hai anh tốt thật đấy." Thế thân lại nói, "Anh xem, cậu ấy vẫn luôn nhìn anh kìa."

Diệp Hoài thầm nghĩ coi như cậu biết quan sát, sắc mặt thoáng hòa hoãn, nói: "Đúng vậy!!"

"Cảnh tiếp theo để tôi tự mình diễn." Phó Thịnh như suy tư gì mà liếc hắn một cái, lại đột nhiên mở miệng, bảo thế thân chờ ở bên cạnh, sau đó bâng quơ nói, "Ở trước mặt mỹ nhân thể hiện cho thật tốt đi. Bằng không cậu thể hiện quá kém...... Em ấy khả năng là sẽ yêu tôi."

Diệp Hoài: "......"

======================================================

Editor: Ủa alo alo anh Hoài, anh Hoài cục súc của tôi đâu rồi???? Đây là ai vậy =))))))))))))))))

Chú thích:

. Cái chỗ nick của Ôn Đình, nguyên văn là "dân gian khái học giả" (民间磕学家). Chữ khái (磕, kē) ở đây là kiểu ship CP, đu CP, nhưng cũng lợi dụng đồng âm với chữ khoa (科, kē) trong 科学家 (khoa học giả, nhà khoa học)

. Sóc đất marmot chính là cái con có meme gào gào này nè"

. Khỉ hú

. Về các loại hoa hồng (theo baidu), ở TQ hoa hồng được chia làm ba loại, tôi thấy thú vị nên chú thích thêm:

Mai khôi/mân côi (hoa hồng truyền thống)

Nguyệt quý

Tường vi (蔷薇), thực ra cái cụm này mới được dùng để chỉ "hoa hồng" trong tiếng Nhật í, đọc là bara.

. Món cơm nấu ngũ cốc rau củ là món cơm trộn gạo các loại hoa màu tả pí lù như thế này nè, tôi đoán nó tương tự như món cơm nhà nghèo, cơm độn khoai của ông bà mình thời xưa.

. Canh gà nấu củ thiên ma Vân Nam:

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio