Sáng thứ hai, Hilary tự cho phép mình được thong thả đi bộ dọc bờ biển trước khi cô phải vùi đầu vào xử lí sổ sách kế toán của nhà hàng.
Lúc đó vẫn còn khá sớm khi cô đậu xe lại và bách bộ với hai chân không dép, cô băng qua dải cát trắng rộng đã được phát triển để tiến dần xuống gờ nước. Điểm thu hút khách du lịch khi đến thành phố này chính là sự óng ánh của bờ biển, nhờ đó đã quyến rũ không biết bao nhiêu khách đến đây khi khí hậu ấm áp.
Có rất nhiều khách du lịch mà theo như Hilary nhìn thấy, họ có của cải dồi dào, khả năng họ dư sức sưu tầm các loại rượu ngoại nhập khác lạ tại Hầm Muối Bạc. Có hai buổi tối trong tuần, nhà hàng nào có phục vụ đặc biệt cho những người khách có hứng thú để có bữa ăn khác thường thì nhà hàng sẽ mời họ cùng thưởng thức rượu đi kèm với những món ăn đó và đương nhiên họ không ngại về giá cả.
Cô cần phải ngủ, Hilary tự nghĩ trong lúc bách bộ. Tối qua khi cô tống khứ được Logan rời khỏi nhà thì đã quá khuya. Nhưng không hiểu sao, sáng nay khi thức dậy, cảm giác duy nhất xâm chiếm lấy cô chính là cảm giác chờ đợi, một cách nghiêm túc bản thân phải biết kìm chế trước những người đàn ông hấp dẫn, rất nực cười nói thì dễ nhưng khi làm thì lại không dễ như khi nói.
Thật ra anh ta có điểm nào thu hút, hấp dẫn cô chứ? Logan không đẹp trai như những vị tuyển phu trước cô đã gặp, có lẽ anh thành công hơn, ngoài điều đó ra thì không có gì đáng để ý nữa, quần áo anh mặc chứng tỏ anh là người rất bảo thủ. Nhìn thoáng qua chiếc xe anh lái tới nhà cô tối qua cho biết anh không lái loại xe thể thao mắc tiền như những kẻ cầu hôn trước mà cô thấy họ đã lái.
Không, vấn đề của cô chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi, cô tự nhắc nhở mình, đưa mắt nhìn ra hướng biển. Sự thật của vấn đề rất đơn giản, chỉ vì Logan Saber là tuyển phu đầu tiên và duy nhất mà ba cô cho rằng anh hấp dẫn cô không chỉ là bề ngoài mà còn sự hiểu biết của anh. Lúc này, đứng trước bãi biển trong xanh và bầu trời trong suốt với cõi lòng bình lặng, cô buộc bản thân mình phải thừa nhận rằng anh quả có gây cho cô sự hiếu kì, kích thích sự tò mò khi cùng anh trải qua cuộc nói chuyện và đương nhiên tuy không trực tiếp nhưng gián tiếp ảnh hưởng đến tâm trạng của cô. Cô và Logan đã có cơ hội cùng nhau ăn trưa, cả hai đều có thời khắc vui vẻ và thoải mái trong suốt buổi ăn, cùng nhau thảo luận về lợi ích chung của mình. Khi cuộc nói chuyện trở thành những lời trêu đùa, bỡn cợt hay là như tối qua cuộc đấu khẩu, thách thức đã làm phát sinh ra sự kích thích hiếm có.
Cái nhíu mày từ đôi mắt màu hổ phách sậm hơn khi nhớ lại cảm giác lúc cô được Logan hôn, cách anh hôn cô. Cô tự nhắc nhở mình, Logan là tài giỏi, anh là mẫu người sống lí trí, thông thường không buông thả vào những cảm xúc mạnh mẽ làm hỏng đi sức phán đoán của mình khi tiếp xúc với những người đàn bà như Hilary. Anh và cô còn lâu mới có cùng quan điểm, phải là những người như Kevin, cô dễ dàng tìm thấy sự độc lập, tự chủ và làm cô bớt căng thẳng sau khi gặp những điều không như ý.
Là một điều bình thường khi cô khăng khăng đòi quyền bình đẳng trong các mối quan hệ khiến cho những ai muốn có ý phản đối suy nghĩ đó của cô đều phải nhụt chí. Thế nhưng Logan vẫn quyết định thử và cô phát hiện ra, bản thân cô vô cùng ngạc nhiên bởi mức độ thành công mà anh đạt được.
Quả là kì lạ khi thật sự có người con gái lấy làm hài lòng tin rằng mình có đủ sức hút để tác động lên người đàn ông. Đây phải chăng là cảm giác mà Julia trải qua khi cô ấy chinh phục được hết người đàn ông này đến người đàn ông khác? Hilary thắc mắc và nghĩ nếu như có cơ hội cô sẽ hỏi Julia. Nhưng trong lúc chờ đợi cô lại đang đùa với lửa, Hilary kiên quyết với sự chọn lựa của mình. Cô không mong chờ có một sự tổn thương đối với trường hợp cá biệt của Logan lần này và việc làm khôn ngoan nhất chính là - từ chối không gặp anh ta. Tuy vậy, cô cần phải đợi cho tối nay xong cô mới có thể làm như thế được...
Hilary ngồi trong văn phòng nhỏ làm việc của mình ở phía sau nhà hàng giải quyết giấy tờ, sổ sách trong việc kinh doanh. Thời gian qua thật nhanh, khi cô ngước nhìn đồng hồ vài giờ sau đó từ đống giấy tờ trên bàn làm việc, Hilary hết hồn thấy đã gần một giờ trưa. Hết sức thoả mãn, cô đóng cuốn sổ và dọn dẹp xung quanh bàn giấy chỗ mình làm việc. Thành công là một trong thành quả nhờ làm việc cật lực mới có được, thậm chí ba cô vẫn luôn tự hào về cô. Nghĩ đến ba mình Hilary có cảm giác có lỗi, và nghĩ cần phải gọi cho ông, mời ông đến nhà cô ăn buổi cơm tối vào tuần này. Đương nhiên ông sẽ coi lời mời đó như là một sự tha thứ của cô dành cho ông vì đã mai mối cô với người đàn ông khác.
Cô đang chuẩn bị đi ra cửa thì điện thoại reo.
“Chào anh, Kevin!” - Cô nhận ra giọng hí hửng của anh. “‘Nghệ thuật thương nghiệp’ của anh thế nào rồi?”
“Mỹ mãn, nếu đúng như lời anh nói. Em cũng biết, đây là công việc có ít nhiều áp lực. Anh cần phải làm quen với nó. Em nghĩ sao nếu anh đến rước em vào sáng sớm thứ tư, khi đó không khí tươi mát khí trời sáng sủa em xem duyệt sẽ được rõ ràng hơn? Yên tâm, anh bảo đảm trả em về trước giờ em mở cửa nhà hàng”.
“Được, nhưng anh không cần phải đến đón em đâu, em tự đến nhà anh được.”
“Không phiền gì cho anh cả. Ngoài ra, anh còn nợ em một cuộc, nhớ không? Em là người đã chở anh đi xem phim vào buổi tối hôm nọ”.
Hilary phì cười: “Thôi được, hẹn gặp anh vào sáng thứ tư. Đây là lí do chính anh gọi đến cho em à?”.
“Hội họa luôn được đặt hàng đầu, luôn luôn là như thế, ngoài ra, anh còn muốn em biết là, sáng nay Melanie có gọi điện thoại cho anh.” - Giọng nói của Kevin cố gắng làm câu chuyện trở nên nhẹ nhàng.
“Ồ, Kevin, cô ấy thật đã gọi anh ư?” - Hilary thở khì. “Cô ấy có nói gì về chuyện giữa hai người không?”.
“Cô ấy nói, cô ấy đã trở lại Santa Barbara.” - Kevin cố gắng giữ cho giọng nói bình tĩnh như không có đặc biệt với tin tức ấy, nhưng Hilary có thể nghe thấy sự khấp khởi, vui mừng trong giọng nói của anh.
“Em rất vui, Kevin ạ!” - Hilary thật sự mừng cho anh.
“Không bằng một nửa của anh,” - Kevin cười khùng khục. “Lần này mọi chuyện sẽ khác hẳn”.
“Ý của anh là, anh sẽ cho cô ấy chiếm một phần trong cuộc sống của anh giống như công việc hội họa của anh ấy à?” - Hilary hỏi lại anh.
“Anh đã học được rất nhiều điều từ em đấy, cô em gái nhỏ à! Em giúp anh nhìn ra, trong cuộc sống, khía cạnh kinh doanh không phải lúc nào cũng xấu cả, và anh nghĩ anh đã “giải phóng” được “tính chất nghệ sĩ” của anh rồi, phải cám ơn em vì cái cách em cười cợt anh mỗi khi anh có ý định đeo đuổi bản tính này đến cùng.” - Kevin nói một cách buồn bã.
“Hoặc giả bởi anh đã hiểu chuyện hơn rồi,” - Hilary cười qua điện thoại. “Thỉnh thoảng trong chúng ta vẫn xảy ra như thế mà”.
“Không cần biết vì lí do gì, lần này Melanie sẽ ở lại, anh sẽ không để cô ấy rời anh lần nữa”.
Giọng nói của anh thật quyết liệt, biểu lộ rõ tình cảm sâu sắc của anh dành cho Melanine, Hilary hiểu quyết tâm của anh và thành thật chúc anh may mắn. Gác phone lên giá, Hilary bây giờ như tỉnh ra tại sao quan hệ giữa cô và Kevin không bao giờ có sự tiến triển nào xa hơn ngoài tình bạn vốn có của hai người. Chưa bao giờ cô nghe được tình cảm nồng nàn anh dành cho cô qua giọng nói của anh, cũng như cô chưa bao giờ có cảm xúc mạnh mẽ dành cho anh.
Một cách không thoải mái, suy nghĩ về cái mớ bòng bong ấy cứ bám lấy trong đầu Hilary một cách rối tung, lộn xộn suốt cả buổi. Trong lúc sửa soạn cho buổi hẹn với Logan, Hilary liên tục trách cứ bản thân về sự khác biệt sâu sắc giữa tình dục và tình yêu. Chắc chắn khác biệt, cô không nên nhầm lẫn hai cái đó với nhau được.
Đứng trước tấm gương, Hilary cuộn bím tóc dài của cô vòng quanh đầu một cách thành thạo, gọn gàng, cô còn bận rộn với suy nghĩ sẽ mặc gì cho buổi hẹn này. Cuối cùng khi hoàn tất vòng quấn sau cùng cho mái tóc màu nâu mật ong của mình thì chuông cửa vang lên. Ngạc nhiên, Hilary đưa mắt nhìn lên chiếc đồng hồ, còn đến bốn lăm phút mới đến giờ hẹn với Logan. Cô bước ra cửa để xem ai bấm chuông lúc này, chiếc aó choàng màu xanh vung vẫy theo từng chuyển động của bước chân cô.
“Logan!” - Cô bất ngờ rít lên nho nhỏ. “Anh làm gì ở đây? Còn phút mới sáu giờ cơ mà!”.
“Anh là người ý thức thời gian rất tốt.” - Anh thản nhiên đến trơ tráo.
Logan đứng đó, ngay cửa ra vào, vô cùng cao lớn và rắn chắc.
Hôm nay trông anh đơn giản với chiếc áo khoác thể thao bên ngoài vừa vặn với thân hình vạm vỡ đi cùng với quần tây được cắt may khéo léo. Quần tây và áo khoác cùng tông màu tối, màu nâu được đóng bộ một cách tuyệt vời với áo sơmi vải mềm màu vàng lợt và đi cùng với sợi cravat trang nhã nhưng không kém phần sang trọng. Mái tóc dầy của anh vừa được gội trông láng mướt, và một cách vô thức Hilary hít hít mũi, anh thơm quá, mùi thơm tỏa ra từ nhiều hỗn chất trên con người anh: mùi của nước cạo râu anh dùng, mùi xà bông anh xài và mùi đàn ông từ cơ thể anh.
“Em không ngại nếu anh vô trong và đợi em chứ?” - Anh lịch sự hỏi, nhìn cô vẫn còn đứng đó chăm chăm vào anh.
Hilary giật nảy mình, vội vã mở rộng cửa: “Không, dĩ nhiên là không, tôi chỉ không ngờ anh đến sớm thế! Anh tạo ấn tượng là người luôn đúng giờ, không sớm cũng không muộn trong các cuộc hẹn.” - Cô nói thêm với nụ cười toe.
“Nếu như anh cho em biết, anh không thể nào đợi lâu hơn nữa, chỉ mong cuộc hẹn với em mau tới, chắc là em không tin đâu nhỉ?” - Anh hỏi, đôi mắt màu xám xanh lướt xuống cô khi anh đi qua hành lang bước vào trong.
“Không!” - Cô thật thà thừa nhận, đóng cửa lại. “Nhưng đó lại là điều tốt. Anh cứ tự nhiên kiếm cho mình cái gì đó để uống trong lúc tôi thay đổi y phục được chứ? Mọi thứ đều trong nhà bếp, bên tay phải ấy, tôi sẽ mau lắm thôi”.
“Em cứ từ từ, không cần gấp. Bây giờ anh đã ở đây rồi, không có gì vội cả, anh có thể chờ.” - Logan thong thả nói và lập tức tiến vào khu nhà bếp. Hilary nhìn nghiến lấy anh từ phía sau, tâm trạng cô hết sức phức tạp, nhưng cô không muốn suy nghĩ nhiều, vội vã vào phòng thay đổi quần áo.
Không lâu sau đó Hilary bước ra từ phòng ngủ, cô thấy Logan đứng ở trước hiên đang ngắm thưởng khung cảnh về đêm vào mùa xuân của thành phố. Anh gần như quay lại ngay lập tức khi Hilary xuất hiện ở phòng khách, một nụ cười ấm áp của vừa ý mở ra trên miệng của anh.
“Rất đáng yêu!” - Anh khen ngợi, đưa ly rượu về phía cô như lời chúc mừng trong khi mắt anh nhàn nhã đảo quanh thân hình cô. “Trông em kín đáo lại không kém phần trang nhã và thanh lịch, ngoại trừ sợi dây chuyền không được thích hợp cho lắm. Anh rất thích”. - Từ tốn anh ung dung bước về phía trước cho đến khi đối diện cùng cô, mặt đối mặt. “Trông em rất tuyệt khi kết hợp cùng hai màu xanh lục và vàng, em yêu ạ.” - Anh nói thêm, ám chỉ đến chiếc đầm đậm màu ngọc lục bảo mà cô đang mặc và sợi dây chuyền màu vàng lấp lánh mà cô đeo trên cổ. Anh thong thả nâng ly rượu đang cầm lên hớp một ngụm rồi đưa miệng ly kề ngay môi cô. “Hãy uống một hớp.” - Anh nhỏ nhẹ yêu cầu, cho cô một ít lựa chọn ngoại trừ cô muốn hất đổ số ruợu còn lại xuống dưới đất trước mặt anh và cô.
Khi mắt cô và mắt anh giao nhau, không hiểu sao cô trở nên ngoan ngoãn làm theo lời anh, cầm ly rượu anh đưa lên miệng uống, cô nhăn mũi vì vị chát của rượu. Khi vâng lời anh uống phần rượu đó Hilary như khẳng định sự chiếm hữu mà bản thân cô không thể nào giải thích được, tuy vậy cô không thể suy nghĩ vì sao lại có kết quả như thế.
Sự nhượng bộ, chìu theo ý anh của Hilary không hiểu sao dường như khiến Logan hài lòng. Anh đỡ ly rượu lại từ miệng cô và uống cạn trước khi đặt nó trở lại cái bàn gần đó.
“Thức uống gì mà kinh khủng!” - Hilary lầm bầm, cô đang cố gắng làm cho tình thế được dễ chịu hơn, xung quanh hai người bỗng trở nên nặng nề.
“Ý em... rượu uýt ki?” - Anh lia mắt một cách khó hiểu về ly rượu rồi quay lại nhìn cô. “Em không nên giữ nó trong nhà nếu như em không thích.” - Anh cư nhiên nói.
“Tôi giữ nó vì thỉnh thoảng có những vị trong ban điều hành ghé thăm.” - Cô bình thản đáp lời. “Hoặc là giữ nó hoặc là phải học cách pha chế, không lẽ anh không biết đây là những loại uống mà những người đàn ông giỏi kinh doanh đánh giá cao chúng?”.
“Chai rượu của em chỉ còn phân nửa, anh nghĩ có nhiều vị trong ban điều hành đến đây vui chơi cùng em lắm nhỉ?” - giọng nói của Logan nghe như đang nghiến lại. “Chúng ta cần phải chấm dứt chuyện đó. Từ bây giờ chỉ có một người khách viếng thăm - đó là anh, duy nhất mình anh được dùng đến chai rượu đó mà thôi”.
“Anh đang tính gây khó dễ cho tôi tối nay, có phải không Logan?” - Hilary thích thú truy kích anh, đầu cô nghiêng nghiêng đầy xấc xược khi chằm chằm vào anh. “Bởi vì nếu thật là anh...”
Trong một thoáng đôi mắt màu xám xanh như đông lại và Hilary buộc mình phải lui bước đề phòng. Rồi thì, Logan cười, nụ cười đắm đuối mê hoặc.
“Anh sẽ làm một thoả hiệp với em!” - Logan dịu dàng nói.
“Thoả hiệp?”
“Ừm. Em phải tạo cho mình có một buối tối vui vẻ, thoải mái, còn anh, anh sẽ...” - Anh ngưng lại một vài giây rồi quyết định thẳng thắn lật bài ngửa. “Anh sẽ cố gắng ráng kìm chế bản thân để không có những cử chỉ, hành động như em thuộc về anh”.
Hilary nhìn chăm chăm như hút lấy anh, tự hỏi phải chăng anh đang nghiêm túc? Nhưng anh nghiêm túc thật. Cô có thể nhìn thấy sự ngoan cố của Logan khi anh cố gắng giữ đúng lời hứa ngớ ngẩn, lố bịch của anh vào tối hôm qua với cô. Không thể khống chế bản thân, cô phá ra cười ngặt nghẽ
“Ôi trời ơi, Logan.” - Cô kìm chế nín cười để nói. “Anh thật là!”.
“Như vậy có nghĩa em đồng ý cùng anh có bữa ăn tối vui vẻ và thoải mái?”- Logan hỏi gặng, nét hóm hỉnh, hài hước của Hilary như phản chiếu trong mắt của anh.
“Tại sao lại không?” - Cô nhún nhẹ vai, dáng vẻ đầy bất cần. “Anh là người trả tiền còn tôi thì chưa có được bữa ăn ở ngoài ra hồn từ lần cuối cùng mang đầy chất kịch tính với tuyển phu thứ ba.” - Cô hướng ra cửa. “Anh đã sẵn sàng rời khỏi đây chưa?” - Cô hơi ngoái đầu lại hỏi anh.
“Anh đúng ra là người phải hỏi câu đó.” - Anh cộc lốc bảo cô, bước tới lấy khăn choàng mà cô đã lấy ra từ phòng quần áo trên hành lang. “Buổi tối chưa bắt đầu mà em đã muốn khống chế rồi à?” - Anh cười nói thêm, nụ cười vừa trêu chọc vừa ngụ ý cảnh cáo trong khi anh khoác chiếc khăn nhẹ qua vai cô.
“Đương nhiên rồi!” - Cô cười toe với anh không chút hối hận. “Đây là buổi tối của tôi mà, đúng không?”.
“Không hoàn toàn,” - Anh trả lời lại, giữ cánh cửa cho cô bước ra. “Anh nghĩ mình cũng có phần trong đó”.
“Nhưng chúng ta có thỏa thuận, tôi là người quyết định.” - Cô nhắc nhở anh không chút rào đón.
“Chỉ trong phạm vi quyền hạn và khả năng nào đó mà thôi.” - Anh chỉnh lại cô.
“Tôi dám đánh cá, anh là người đàn ông rất khó chung đụng khi làm việc cùng.” - Hilary khúc khích cười khi họ bắt đầu bước xuống những bậc tam cấp để đến xe của anh đang đậu bên lề. “Anh có cho những người quản lý của anh các quyền hạn thực sự không?”.
“Chỉ đủ khi mà anh nghĩ họ thật sự cần phải có. Đang nghĩ tới một chỗ làm à?”.
“Không bao giờ!” - Hilary lắc đầu nói ngay lập tức, tiếng cười khúc khích vẫn còn trong cổ cô chưa dứt. “Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ làm việc cho ai đó. Tôi là người vô cùng độc lập. Ngoại trừ, tôi được làm việc với một người mà người đó cho tôi hoàn toàn sự tự do theo cách của tôi...” - Cô bổ sung thêm, liếc mắt lên nhìn Logan theo hướng nghiêng trong khi từ tốn, duyên dáng trượt người ngồi vào xe.
“Ý của em là, người đó sẽ để cho em gây ra lỗi lầm mà vẫn không bắt lỗi?” - Anh cố gắng làm sáng tỏ ý của Hilary trước khi đóng cửa xe.
“Đại loại như thế”.
Anh nhăn mặt làm hề trong lúc đi vòng qua bên kia xe để vô chỗ người lái.
“Em sẽ không kiếm thấy ở anh sự dễ dãi như thế đâu.” - Anh bảo cô khi bắt đầu đề máy xe. “Ít ra là không phải trong mọi phạm vi, anh sẽ rất vui lòng để em điều hành các loại công việc nhẹ nhàng, ngoại trừ cái mà em muốn trái với lẽ thường...”
“Ý của anh muốn nói: ngoại trừ điều đó trái với điều mà anh nghĩ là bất bình thường.” - Cô từ tốn nói lại một cách hoàn chỉnh.
“Chính xác. Nhưng khi chuyện đó xảy ra, ừm... mm... chúng ta nói về, phương diện cá nhân nhá, anh nghĩ, anh chắc chắn là một người đàn ông chiếm hữu, khư khư giữ lấy mọi thứ cho riêng mình, ừm, như người chủ vậy. Anh sẽ rình em như một con chim diều hâu.” - Anh đã dứt lời, lời hăm dọa lạnh lùng ấy cơ bản chỉ là một sự đùa cợt.
“Cách anh nói cứ như anh sử dụng quyền hạn ông chủ áp dụng trên quyền hạn làm chồng luôn vậy.” - Hilary giả bộ ngây thơ, mỉa mai.
“Em không phải vậy sao?” - Anh cũng dùng giọng mỉa mai như cô đã nói với anh, anh đưa mắt nhìn cô qua khóe mắt của mình khi anh bẻ lái ra khỏi lề.
“Không hề. Chưa bao giờ có ý tưởng ấy trong đầu tôi cả, Logan. Tôi đi ăn tối với anh một phần là vì tôi không có hẹn với ai và một phần nữa vì tôi, ít nhất đã từng một lần đi ra ngoài ăn tối với các tuyển phu khác”.
“Tuy nhiên, em sẽ làm cho bản thân mình được thoải mái chứ?”.
“Hi vọng được như vậy.” - Cô lên mặt.
Bữa ăn của họ bắt đầu tương đối tốt đủ để Hilary quyết định không lâu sau đó khi họ cùng ngồi chung ở cái bàn nhỏ, riêng tư ở phòng đợi của nhà hàng mà Logan lựa. Thực ra cô cũng từng đến đây vài lần cùng với những tuyển phu mà ba cô đã chọn rồi. Cô luôn nhắc nhở mình phải đề phòng, dè chừng những gì đã xảy ra.
Không nghi ngờ gì nữa, muốn được an toàn dĩ nhiên không nên vui vẻ thoải mái với người đàn ông mà không cần mất nhiều thời gian anh đã trở thành tuyển phu nguy hiểm nhất trong bốn người mà cô đã tiếp xúc. Thế mà, Hilary bình thường là người rất tỉnh táo, tối nay hình như cô đã để mình ngủ quên. Có lẽ là, cô tự an ủi mình, bởi Logan đã quả quyết cô sẽ không gặp bất cứ sự đeo đuổi nào của anh sau buổi tối nay. Cũng có lẽ là, vì lí do nào khác quan trọng hơn, ngay lúc này đây Hilary thật sự không muốn nghĩ tới...
“Bây giờ anh đã thấy được giá trị việc mời cô gái thuộc về nơi này, nhất là khi người đó là chủ nhà hàng.” - Logan đưa ra nhận xét khi anh thấy những nhân viên làm việc ở đây cúi chào Hilary và đưa mắt nhìn người đàn ông “hộ tống” cô
“Lợi thế kế tiếp là anh phải “biết” trở thành người khách “xộp”.” - Hilary vui vẻ trêu. “Tin tôi đi, tôi biết chủ của nhà hàng này, mỗi lần anh ta tới Hầm Muối Bạc ăn trưa, tôi luôn bảo đảm những gì anh ta có được là thứ tốt nhất: món ăn nè, rượu nè, phục vụ nè”.
“Có nhiều thứ cần phải nói tới khi mở một kinh doanh nhỏ nơi có nhiều quan hệ mật thiết liên quan, dính dáng đến.” - Logan trầm ngâm, anh hớp miếng rượu và ngắm Hilary trong khi cô đang nếm thử thức uống của mình.
“Tôi lại thích như thế, nhưng tôi biết không có gì làm anh vừa ý, làm sao có thể so sánh với công việc kinh doanh của anh được, vì nó quá qui mô, đó là một đại công ty.” - Cô cười, không nhìn thẳng anh, cô không muốn anh nhìn thấy sự mỉa mai trong mắt cô khi cô cố tình tâng bốc anh. Ngoài dự đoán của cô, Logan lại để ý lời chỉ trích của cô.
“Đó chỉ là dã tâm muốn chứng tỏ mình.” - Logan tư lự như tâm sự khiến Hilary ngay lập tức đưa mắt lên nhìn anh. “Nhưng bây giờ anh không còn chắc nữa...”
Hilary nhíu mày, cô không chắc những gì mình vừa thấy vừa nghe được, phải chăng anh đang dùng chiến thuật mới? Trong trường hợp thế này thường người ta phải tỏ ra thương hại cho người đàn ông thành đạt nhưng lại đáng thương?
“Anh đang nói cho tôi biết là, anh không có ý định nới rộng con đường sự nghiệp tạo cho mình thêm quyền lực trên thương trường à?” - Cô lịch sự hỏi anh.
“Chỉ đôi lúc thôi,” - Anh thừa nhận. “nhưng, để dễ hiểu, anh có thể nói thế này, anh biết anh lỡ nói quá nhiều để em thấy được yếu điểm của mình mà bắt tẩy nhưng anh đã đạt được điều mà anh tự đề ra cho mình phải đạt được, anh có thể tiếp tục khuếch trương, mở rộng hơn nếu anh muốn, nhưng...”
“À ha...” - Hilary làm mặt xấu, bốc cho mình một nắm đậu phộng. “Một tác giả kinh điển gương mẫu điển hình trong giai đoạn “khủng hoảng” ngấp nghé của tuổi “trung niên”.
“Xin lỗi, em mới nói gì?”.
“Không cần hốt hoảng, chuyện đó hoàn toàn bình thường, theo như quyển sách mà một người bạn gợi ýtôi đã đọc hồi tháng rồi.” - Cô chồm người về phía trước hăng hái nói. “Anh đang ngấp nghé ở độ tuổi trung niên có phải không?” - Trong lúc anh gật đầu ngơ ngác trước câu hỏi của cô, cô tiếp tục nói. “Anh cũng biết đó, vào tuổi của anh, thường hoặc cố gắng thực hiện cho bằng được những tham vọng khi mình còn trẻ, cỡ hai mươi trở đi hoặc là không có gì cả. Dù được hay mất, thành công hay thất bại họ đều phải đối diện với sự khủng hoảng, và vì lí do này họ lại phải tiếp tục đương đầu với vấn đề khác. Cũng như anh đề cập lúc nãy, họ cần phải tạo thêm những gì đã có sẵn, và về mặt khác họ lại phải tiếp tục đối diện với những vấn đề mới như là một cách thử thách chính họ.” - Hilary nói xong thoải mái ngồi dựa ra ghế trở lại. “Bài “diễn thuyết” chấm dứt. Xin lỗi không giúp thêm gì được cho anh, thật tiếc cuốn sách tôi đã đọc không có câu trả lời cho từng trường hợp cá nhân”.
“Cám ơn, bác sĩ Foresster!” - Logan khô khan nói.
“Tặng không cho anh, không thu lệ phí. Anh sẽ làm gì tiếp theo sau khi đã được tôi phân tích vấn đề?”.
“Giải quyết nó!” - Anh bình thản trả lời.
“Thật?” - Hilary hỏi một cách thích thú. “Cách nào? Trở lại L.A và mở ra “một đế chế” mới lớn hơn à? Đương nhiên là không tính những nhà hàng của Crawford rồi, có phải không?”.
“Không!” - Anh kéo dài giọng một cách lười biếng. “Lần đầu tiên khi thấy em xuất hiện ở văn phòng anh là anh đã vạch sẵn cho mình
“Kế hoạch?” - Hilary hỏi lại ngay lập tức.
“Anh sẽ nói cho em nghe vào dịp khác. Anh không nghĩ em đủ bình tĩnh để nghe kế hoạch ấy một cách khách quan ngay vào lúc này”.
“Có nghĩa chúng có liên quan tới tôi? Hừm, anh chỉ cần nhớ, không có nhiều giai đoạn “khủng hoảng” của người sắp bước vào tuổi “trung niên”, cho nên anh đừng sợ, cứ việc tiến lên”.
“Còn có bốn mươi hơn nữa chi?”.
“Đó là chuyện của mấy năm sau đó. Ba tôi, là một ví dụ điển hình, sau khi mẹ tôi mất, ông đã trải qua một thời gian không thể tưởng tuợng được. Mười năm sau ba tôi quyết định bắt đầu trở thành một người dân Nam California chính hiệu, đúng mốt của thời thượng. Điểm khác biệt duy nhất giữa ông và những người đàn ông mà ba tôi muốn tôi làm quen đó là “địa vị” trong xã hội. Tôi hi vọng anh có cùng với hướng đi”.
“Ngoại trừ mấy nhà hàng?” - Logan bổ túc thêm, một bên chân mày của anh nhướn lên.
“Ngoại trừ mấy nhà hàng.” - Hilary lặp lại một cách cả quyết.
“Thật lý thú. Thôi được, phân tích về anh như vậy coi như đã đủ rồi, thế còn em, em sẽ làm gì khi em bước vào giai đoạn “khủng hoảng” của lứa tuổi ba mươi?”.
“Mở thêm nhà hàng mới, có thể là vậy!”- Hilary trả lời một cách bông lơn, cho xong.
“Em nghĩ khi đó em lập gia đình chưa?”.
“Cũng có thể.” - Lần này Hilary thận trọng hơn.
“Không phải là loại “kinh doanh” hôn nhân, mà là cuộc hôn nhân vui vẻ và hạnh phúc dựa trên nguyên lí công bằng và tôn trọng lẫn nhau?” - Logan vẫn kiên trì một cách cố ý.
“Tôi đã nói với anh rồi, hôn nhân của tôi phải là hôn nhân của tình yêu...” - Cô bắt đầu có chút nóng nẩy và khi thấy người phục vụ tới để cho họ biết đã có chỗ, mời họ vào thì cô buộc mình phải “ngưng chiến” với anh.
Nhưng cho dù Hilary chịu đồng ý để cho chủ đề này qua đi thì Logan cũng không đồng ý. Khi thức ăn và rượu được đem ra, anh lập tức quay trở lại vấn đề còn đang bỏ dở bằng thái độ kiên quyết bao trùm lấy hai người.
“Được, em luôn quả quyết với anh là, em lập gia đình vì tình yêu bằng không thì sẽ không bao giờ có hôn nhân, nhưng em lại chưa bao giờ khẳng định được là khi tình yêu xảy ra, có thật tình yêu đó đúng như em muốn hay không, có thật tình yêu đó là tình yêu mà em tìm kiếm hay không, Hilary thân yêu của anh!” - Anh dựa ra ghế nhìn cô và cười. “Làm sao em biết được khi nó xuất hiện? Em cứ luôn bận rộn trong việc tìm kiếm một thần tượng mà em tưởng tượng trong đầu để phù hợp với những gì em nghĩ ra mà có thể là em phớt lờ đi cái sự thật đang được bày ra trước mắt em”.
Hilary thấy rõ sự dịu dàng, ôn hòa và có chút gì đó âu yếm trong cách diễn đạt và giọng nói của anh, cô biết anh đang cố tình đưa cô vào bẫy. Câu hỏi được đặt ra lúc này là: Đó là bẫy gì?
“Tôi chắc chắn mình sẽ nhận ra ngay khi tình yêu đến vì đó là chuyện bình thường như...”
“Như khi cảm nhận ra được sự công bằng, ngay thẳng?” - Logan trêu.
“Ừm, phải, muốn ở chung với ai đó, muốn san sẻ với người đó. Sẵn sàng khoan dung tha thứ vì sai sót, lỗi lầm của đối phương, cảm thấy hạnh phúc vì có chung suy nghĩ, sở thích. Đó mới là cốt lõi của vấn đề.” - Hilary “hùng dũng” quả quyết.
“Những gì em nói nghe giống như một tình bạn đẹp, và anh hoàn toàn hiểu được. Nhưng không có ai lại đi lập gia đình với người bạn tốt của mình cả, Hilary, thậm chí cho dù họ đã từng ngủ chung với nhau”.
“Tại sao lại không?” - Hilary thách thức, cô biết Logan đang ám chỉ đến ai, cô không thích giọng điệu khi anh đề cập đến mối quan hệ giữa cô và Kevin, cô sẵn sàng ăn thua đủ cùng anh. “Đối với tôi tình bạn là tiền đề cho hôn nhân”.
“Em đã bỏ qua nhân tố cần thiết để tạo nên mối quan hệ yêu đương”.
“Đó là cái gì? ” - Hilary cau có, khó chịu.
“Sự khao khát!” - Anh nói bằng giọng dịu dàng, trầm đục rất đàn ông của mình, vô cùng duyên dáng và quyến rũ.
“Ý anh là... ham muốn?” - Cô rít lên, cảm giác được sự nóng bừng của chính cô tuy vậy cảm giác đó cũng không là gì so với vẻ dữ dội từ cái nhìn chằm chằm của Logan đang chiếu vào cô một cách lười biếng.
“Dĩ nhiên là không, anh đang nói là đến là sự khao khát. Anh đủ già để hiểu sự khác biệt của khao khát và ham muốn, em Hilary yêu dấu ạ!”.
“Không được gọi tôi như thế.” - Cô ra lệnh, cô vớ lấy lí do này như kẻ chết đuối sắp được cứu.
“Đừng có đánh trống lảng.” - Anh cũng đáp trả ngay lập tức. “Nếu là người trung thực em nhận rằng, chúng ta có đủ mọi yếu tố để trở thành bạn tốt. Anh biết, em không bao giờ chịu nhìn nhận giữa hai chúng ta có sự khao khát lẫn nhau, bây giờ thì chưa, nhưng sẽ có một ngày em sẽ...”
“Logan!” - Hilary xuống giọng gần như là năn nỉ, cô thật sự hoảng sợ, rất có thể những người khách ngồi gần họ đã nghe được và cái sợ này cũng bằng với cái sợ dù chỉ là một chút sự thật từ những gì Logan nói. Ít ra cũng về phía cô. Không thể phủ nhận khi mà giữa họ có sự bất đồng ý kiến thì không khí xung quanh như có mùi thuốc súng. Mà cô cũng không thể phủ nhận được khả năng bị kích động chỉ bởi vì ở gần đàn ông. Không nghi ngờ gì nữa, đã thành thông lệ khi tất cả phụ nữ ở gần anh, họ luôn bị như thế này. cô tự nhiếc móc bản thân mình một cách thậm tệ.
“Không cần lo lắng, em yêu!” - Anh dịu dàng nói, nhìn cô một cách trìu mến khi thấy nét hoảng hốt của cô. “Anh biết kiềm chế mà”.
“Tôi cũng hi vọng là vậy.” - Cô phản công, cầm cái nĩa lên để “tấn công” dĩa xà lách.” - Tôi chỉ mong có buổi tối thoải mái.
“Em sẽ có mà.” - Logan hứa. “Nhưng có lẽ đến lúc chúng ta xoay qua chủ đề có tính chất vui vẻ hơn được rồi”.
“Đối với tôi không thành vấn đề”.
“Hãy dùng thức ăn của em như một cô gái ngoan và anh sẽ cho em thấy anh là người đàn ông lịch thiệp như thế nào một khi anh muốn.” - Nói xong Logan nhăn răng ra cười một cách khoái chí.
Logan đã chứng minh và làm được những gì mình nói. Hilary buộc phải thừa nhận sau đó. Logan bắt đầu bằng cuộc nói chuyện về những hình thể thủy tinh xinh xắn, sau đó anh bắt sang công việc kinh doanh về nhà hàng của cô. Từ đó họ huyên thuyên, am tường mọi khía cạnh trong cuộc sống, tác động từ sự lạm phát và rồi chuyển qua đề tài thức ăn thiếu chất bổ dưỡng trong giờ ăn trưa. Thế nhưng không cần biết, câu chuyện buồn chán, tẻ ngắt đến thế nào vẫn không làm cho Hilary quên đi sự thật là, người đàn ông mà cô đang trò chuyện chính là người đang “muốn” cô. Điều đáng nói ở đây là, Logan biết chế ngự tình huống kích động của bản thân bằng cách đan kết những mẫu chuyện nhỏ lại với nhau để tạo thành cuộc chuyện trò có tác dụng làm không khí giữa hai người trở nên thân mật đến không ngờ.
Khi món tráng miệng được đem ra, Hilary phát hiện ra cô đang tự đặt dấu hỏi cho chính mình, sự thật Logan ham muốn cô hoàn toàn chỉ vì những nhà hàng.
Cô tự thuyết phục bản thân cho phép mình tiến thêm một bước nữa, sau khi rời khỏi nhà hàng cô cùng Logan đến câu lạc bộ đêm, cô tự an ủi, không có hại gì cả, chỉ một đêm thôi. Nó giống như vai diễn Cinderella...
Nhân vật trong truyện cùng tên rất nổi tiếng và vô cùng dễ thương, đã được Hollywood dựng thành phim. Nội dung và các nhân vật rất giống với truyện cổ tích Tấm Cám ở VN.
“Anh chờ đợi giây phút này từ lúc anh đến nhà đón em.” - Anh nói khẽ vào tai cô khi đưa cô ra sàn nhảy, giữ cô chặt trong vòng tay của mình.
“Cùng tôi khiêu vũ?” - Cô ngạc nhiên hỏi anh và có chút kiêu hãnh.
“Một cách gián tiếp khuyến khích cho anh có cơ hội được gần em hơn một tí.” - Anh dùng hành động để chứng minh những gì anh vừa nói, dùng tay mình anh kéo đầu cô ngã lên bờ vai của anh. Còn Hilary, sau khi biểu lộ sự kháng cự, cô nghĩ, lúc này đây, hai người đang ở giữa sàn nhảy không phải là nơi cô có thể dùng hành động để phản kháng anh, và còn một điều nữa, bờ vai anh thật là thoải mái.
Cảm giác bừng bừng hạnh phúc ấy theo Hilary suốt buổi tối cho đến khi, một giọng nói khàn khàn của phụ nữ cất lên cắt ngang cuộc nói chuyện giữa cô và Logan thì, cảm giác ấy đã bị phá tan. Chiếc bàn nhỏ mà Hilary ngồi cùng với Logan - người đàn ông có nhiệm vụ “hộ tống” cô tối nay được coi như là nơi riêng biệt cô lập mà cô nghĩ là kín đáo nhưng nó đã klhông còn là như vậy nữa cho đến lúc này.
Cô ngước lên, ngay lập tức nhận ra chủ nhân của giọng nói sôi nổi ấy.
“Chào, Julia!” - Cô nói nhanh, nhận ra sự thay đổi của Logan hướng về phía người khách mới xuất hiện. Sự vui vẻ thỏa mãn mà Hilary có từ tối tới giờ đã tiêu thành mây khói. Một cô Julia xinh đẹp, táo bạo, quyến rũ xuất hiện và lập tức hiện thực thất bại lại trở về.
“Hilary, đừng nói với tôi là Crawford lại kiếm cho cô một “tuyển phu” mới nhá!” - Julia duyên dáng nghiêng đầu, đưa mắt nhìn Logan như quan sát đánh giá người “tuyển phu” mới này của Hilary.
Thoáng chần chừ, Hilary giới thiệu: “Julia, đây là Logan Saber. Logan, đây là Julia Fane”.
“Nếu tôi không lầm, cô chính là cô gái tóc vàng “táo bạo”.” - Cách nói tự nhiên của Logan khiến Hilary hết sức bất ngờ. Còn Julia, sau “màn” phá đám đột xuất, cô quan sát người “hộ tống” của Hilary, anh lịch sự đứng lên chào cô, mắt cô ánh lên vài tia hài lòng khi trông thấy dáng nguới cao lớn và rắn chắc của anh.
“Táo bạo?” - Hết sức duyên dáng, cô gái tóc vàng, như cách Logan gọi, vừa lịch sự đưa tay ra bắt tay Logan vừa nhỏ nhẹ hỏi. “Ừm, nếu mục tiêu đáng giá...” - Sự nghi ngờ của Julia, tuy không nhiều nhưng xứng đáng để Julia chú ý tới khi cô phát hiện ra nét nổi bật sang trọng của Logan. Thế nhưng, ngay lập tức, Hilary nhắc nhở mình, Julia luôn dùng cách này quan sát đàn ông. “Anh không phải là tuýp đàn ông sinh ra để sợ những cô gái tóc vàng táo bạo, ông Saber à”.
“Cô đã bị bề ngoài đánh lừa cô rồi, cô Fane ạ! Sự thật là, điều đó gây khiếp sợ cho tôi.” - Logan đưa mắt nhìn xuống Julia với thái độ hoà nhã lịch sự, cố tránh không nhìn vào vẻ hấp dẫn đang được phô bày từ thân hình cô.
Hilary cảm giác trái tim mình được sưởi ấm chỉ bởi Logan, anh rõ ràng không bị quyến rũ bởi vẻ hấp dẫn của Julia, nhưng Julia lại không hề có chút nản lòng vì sự thờ ơ đó. Cô cười hết sức thích thú và với tay lên vuốt má anh bằng những ngón tay dài của mình. “Tôi chắc chắn chúng ta sẽ kiếm được một vài đề tài không mang quá nhiều tính thách thức.” - Cô cười hết sức gợi cảm. “Hilary,” - Julia quay qua Hilary, không đợi phản ứng từ Logan. “Cậu cứ tự nhiên gọi cho mình nếu như muốn “giải quyết” người đàn ông này, nhớ nhá! Anh ấy có vẻ thú vị hơn nhiều so với người cuối cùng mà mình đã gặp. Mình thậm chí không đòi hỏi có một bữa ăn miễn phí ở nhà hàng của cậu để trao đổi cho những gì mình giúp bạn vào lần này. À, mình phải đi đây. Anh Conrad yêu dấu đang đợi mình. Hi vọng chúng ta sẽ gặp nhau lần nữa trong thời gian ngắn, ông Saber.”
Cô cười hết sức thoải mái khi bỏ đi, để lại mùi nước hoa đắt tiền xung quanh giữa hai người, chiếc đầm ngắn của cô như ôm riết lấy từng bước chân của cô một cách hết sức hấp dẫn.
Trong một lúc Hilary khổ sở vì không tìm ra cái gì để nói. Cô thậm chí không dám nhìn Logan dù chỉ là liếc phớt qua. Có vẻ dễ dàng hơn cho cô khi chú ý đến ly rượu chỉ còn lại phân nửa hơn là nhìn vào Logan lúc này. Logan là người lên tiếng phá tan sự im lặng.
“Em phải là người có tính tàn nhẫn mới đặt người đàn ông ngờ nghệch vào tình huống như thế.” - Logan khô khốc nói, lời nói của anh quả là có tác dụng khiến Hilary phải ngẩng đầu lên nhìn anh, mắt anh và cô gặp nhau. Thật là ngạc nhiên, đôi mắt màu xám xanh ấy đang nhìn chằm chằm vào cô và cười.
“Phải, anh cũng biết mà,” - Cô cẩn thận nói, cảm thấy nhẹ nhõm vì anh có thể cười cho tình trạng dở khóc dở cười vừa rồi. “Kinh doanh là kinh doanh...”
“Cho anh biết, có phải tất cả mọi người trong địa phương này đều biết về chuyện “tuyển phu”?” - Anh rầu rĩ lắc đầu.
“Hầu hết các bạn của tôi đều biết.” - Hilary đưa một tay lên trong cử chỉ thừa thãi. “Làm ơn nhìn vào vấn đề đi, Logan, khi mà Hilary Forrester xuất hiện nhiều nơi vui chơi khác nhau, với nhiều người đàn ông khác nhau, giàu có, duyên dáng, lịch lãm. Những cái đó cần phải có lời giải thích”.
“Anh cho rằng, người bạn Thorne của em là người đầu tiên muốn nghe lời giải thích.” - Logan gợi ý bằng giọng khách quan đầy giả tạo.
Hilary chăm chú nhìn Logan đầy cảnh giác, cô không chắc những gì anh đang suy nghĩ.
“Kevin thừa biết những người đàn ông mà ba tôi lựa chọn không có ý nghĩa gì đối với tôi cả.” - Cô nói, bất chợt nhớ lại cô đã dùng Kevin như tấm bình phong.
“Anh ấy phải là người đàn ông có đầu óc vô cùng phóng khoáng nên mới đồng ý cho em được tự do gặp mặt hết người này đến người khác, cho dù em không hề có hứng thú với bất cứ người nào trong số đó đi chăng nữa. Không lẽ người đàn ông này không thấy mối nguy cơ mà anh ta đang đối diện hay sao?” - Giờ đây Logan không đơn giản là thắc mắc về quan hệ giữa Kevin và Hilary, mà có vẻ là tò mò nhiều hơn trong giọng nói của anh. Hilary nhúc nhích người để che dấu sự bực dọc. Không lẽ anh bắt đầu nghi ngờ quan hệ giữa cô và Kevin?
“Kevin là người rất cởi mở.” - Hilary nói với thái độ bình tĩnh giả tạo. “Anh quên anh ấy là một họa sĩ à? Anh ấy có cái nhìn khác nhau về các sự việc...”
“Khác nhau, có thể, nhưng không nhất thiết là đương nhiên phải như vậy.” - Logan chỉnh lại một cách lạnh lùng.
“Ý anh là gì?” - Hilary hỏi kháy.
“Anh ta chỉ biết em trong vòng có một năm và anh ta vẫn chưa nhìn thấy một Hilary thật sự. Người đàn ông này thiếu sự nhạy cảm nên không phát hiện sự ấm áp và cảm xúc mạnh mà em che dấu đằng sau cái bề ngoài duyên dáng của người làm kinh doanh. Thế nhưng anh lại thích như thế.” - Logan nhanh nhẹn nói tiếp khi thấy Hilary mở miệng như phản đối. “Là người đàn ông vốn dĩ tham lam, anh rất vui mừng vì nhìn thấy điều đó, anh ta không đủ nhạy bén để khóa em lại khỏi thế giới bên ngoài”.
“Logan, nếu anh cứ tiếp tục như thế này, thì tôi...” - Hilary bắt đầu nói, cảm giác bối rối và ước chi mình đã không uống chỗ rượu cuối cùng khi nãy.
“Hãy thả lỏng bản thân, em yêu!”- Bàn tay anh từ từ di chuyển qua suốt bề mặt của chiếc bàn hai người đang ngồi để vuốt ve, phủ ụp lấy bàn tay cô bằng bàn tay to lớn của mình. “Cuối cùng em vẫn là người quyết định của buổi tối nay, nhớ không? Không cần phải hoảng sợ lên như thế”.
Hilary nhăn mặt, nhưng không suy nghĩ ra phải nói gì. Vì anh đã nói đúng. Cô là người quyết định của buổi tối nay. Tại sao cô lại để cho mình trở nên bực bội như thế chứ? Phải giữ cho đầu óc được tỉnh táo, Hilary cố tạo cho mình một nụ cười tươi tắn.
“Tôi không có hoảng sợ. Nhưng tôi thật sự cám ơn nếu như anh kìm chế không nói chuyện với tôi giống như anh có một số... quyền hạn đối với tôi. Anh sẽ làm hỏng buổi tối này đấy!” - Cô trách anh.
“Anh có ý thế này.” - Anh cười hết sức duyên dáng. “Hãy qui trách nhiệm cho Julia. Mọi thứ đều tốt đẹp cho đến khi cô ấy xuất hiện. Hãy đổ hết mọi tội lỗi lên cô ấy đi, có được không?”.
Hilary do dự, sau đó cô nhoẻn cười: “Thôi được, tôi chấp nhận. Không đáng để chúng ta phá hủy đi buổi tối còn lại, đặc biệt hơn nữa, đây là buổi tối đầu tiên và cuối cùng của chúng ta.” - cô quả quyết.
Điều gì đó thoáng qua thật nhanh qua cái nhìn chằm chằm của đôi mắt màu xám xanh nhưng rồi biến mất ngay lập tức. Bất cứ đó là điều gì nó cũng kịp đủ cảnh cáo đến bộ não Hilary, nhưng đối với cuộc sống của cô lúc này, cô không hiểu tại sao mình còn phải bận tâm suy nghĩ tới lời cảnh cáo đó của Logan làm gì. Người đàn ông này sẽ không gây nguy hiểm cho cô, trừ khi, tất nhiên, cô để cho bản thân mình bị cám dỗ, mà điều đó chắc chắn là không thể xảy ra, là bởi cô không có ý định đó.
“Anh không hề có dự định đây là buổi tối cuối cùng của chúng ta, Hilary!” - Logan dịu dàng nói, hết sức dịu dàng, Hilary gần như không nghe được anh nói gì.
Hilary chăm chú quan sát anh trong một lát, đột nhiên nhận thức được rằng, thật ra muốn trôi qua buổi tối còn lại cô có một thỏa hiệp vô cùng thú vị. Nếu đúng cô là người nói lời quyết định chấm dứt mọi việc vào lúc Logan đưa cô đến trước cửa nhà, vậy thì tại sao cô phải có cảm giác nhút nhát, sợ sệt giống như mèo con đi vào hang sư tử chứ? Cô không phải là cô gái yếu bóng vía, dễ bị khuất phục bởi nét quyến rũ và từng trải của người đàn ông này, thực tế đã chứng minh điều đó ba lần hồi năm ngoái, không phải sao? Tại sao lại bị Logan Saber gây áp lực, ảnh hưởng đến đầu óc của cô chứ?