Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Ngữ Kỳ bị phản cảm với nụ hôn của Bắc Hàn thế nên cô sống chết cũng không chịu về lại núi Tiên Dật, ở trước sảnh chính bao nhiêu người cũng không buông Nguyệt Diệp ra nói đang luyện được chiêu Tâm Hoa không thể rời, chọc mọi người trêu ghẹo một hồi điều đáng nói đều không có ác ý.
Bắc Kha chỉ còn cách để cho cô ở cùng với anh, trưởng lão Bính lúc đầu không đồng ý với cô nhưng nghe đến Tâm Hoa, mặt lão trắng đỏ xanh đủ ba màu lẫn lộn sau đó ho nhẹ chấp thuận. Bắc Hàn cũng cảm nhận được sắc mặt kì lạ của trưởng lão, trong lòng dự tính không lành đợi xong mới quyết định tìm để hỏi.
"Bắc môn thúc không biết? Người với ta cũng cùng một thời mà?" Trưởng Lão Bính ngạc nhiên
Bắc Hàn kiên nhẫn lắc đầu nhìn trưởng lão đợi nói tiếp.
"Tâm Hoa là thế thứ bốn cũng mạnh nhất trong tất cả. Nó là kết tinh của tình yêu không phải ai cũng có được, hên xui ai học võ công này đều có thể thử qua chiêu này liệu có luyện được không. Thế thứ bốn này là hai người song tu hoà làm một tâm hướng tới nhau sẽ truyền đạt đến ấn hoa sen trên người và có cơ duyên sẽ học được."
Lúc này đến lượt mặt Bắc Hàn trắng xanh lẫn lộn, hắn hơi lùi lại đứng vững cho mình không mất thăng bằng. Trưởng lão Bính cũng là người trải đời, nhìn Vô Cực kiếm ở trong bao đang ong ong như sắp vỡ ra thở dài
"Bắc môn thúc, nàng là đồ đệ của người."
Tuy trong thế giới này sư đồ cưới nhau có bị dị nghị nhưng không nặng nề, vẫn có thể bên nhau như bình thường. Nhưng thế thì sao? Ngữ Kỳ thậm chí không nguyện ý về núi cùng hắn, thì lấy đâu ra chuyện bên nhau?
Bắc Hàn không biết bản thân về tới núi Tiên Dật bằng cách nào, Lộ Lộ trông thấy hắn liền ngay lập tức chạy lại ôm chầm lấy
"Sư phụ! Người không phải đi đón sư tỷ sao? Tỷ ấy không về đây?" Nàng ta hỏi thăm dò...
"Con vì cái gì lại dừng luyện tập? Lời ta nói con không nghe?" Bắc Hàn đanh giọng lại.
Nàng ta cứng họng nhìn với ánh mắt không thể tin được nhìn hắn, nàng ta không muốn chịu cảm giác ấm ức như vậy nữa. Nước mắt lúc này đã đảo quanh tròng mắt nhướng người lên hôn nhẹ vào môi hắn làm hắn giật mình lùi lại, trong đầu hoảng thành một đoàn có cảm giác giống như bị gì đó ghê tởm chạm vào vậy. Lộ Lộ suýt ngã nhưng cố gắng giữ bản thân không ngã tiến lại gần nắm chặt tay hắn nói
"Sư phụ, người không nhận ra? Con là mến mộ người, con là có tình cảm với người..."
"Hồ nháo! Lộ nhi, con là đồ đệ của ta!"
"Đúng thế, nhưng thì sao? Không phải sư tỷ từng có tâm tư với người đó sao? Người lại không nói gì, bây giờ con có người bài xích tình cảm của con?" Lộ Lộ khóc đến hoa lê đái vũ.
... Đến nàng ta cũng nhận ra là Kỳ nhi có tình cảm với hắn? Nàng ta tới đây liền nhận ra được, vậy là do hắn vô tâm? Bắc Hàn nghĩ đến khung cảnh hắn chọn lựa kéo Lộ Lộ trước thay vì Ngữ Kỳ, bỗng có cảm giác rất hối hận... Nhưng trên đời này không có thuốc hối hận.
Lộ Lộ vẫn thao thao bất duyệt thấy Bắc Hàn im lặng, nàng ta nghĩ đã xao động liền lại gần ôm chầm lấy. Hắn cũng không tránh đi trong lòng Lộ Lộ mừng thầm muốn rướm người hôn thêm một lần nữa thì mất thăng bằng ngã gục xuống đất.
Lúc nàng ta ngẩng đầu lên thì chỉ thấy mỗi bóng lưng của Bắc Hàn bay xa xa, Lộ Lộ cắn môi tay liên tục đập xuống đất khóc đến thảm thiết miệng liên tục rít lên tên. Hoạ Ngữ Kỳ Họa Ngữ Kỳ Hoạ Ngữ Kỳ!!!! Ta hận ngươi!
Trong phòng của Nguyệt Diệp
"Ưm..." Ngữ Kỳ đang cố gắng khắc chế giọng, cô con mẹ nó không nghĩ anh sẽ quỷ súc như vậy sau khi thấy cô bị rơi xuống đáy vực. Biết trước đã không làm T.T
"Muội không tập trung..." Chân của cô đang bị hơi mở ra, cả người bị ép vào tường Nguyệt Diệp hôn lên vai lên lưng trần trắng nõm của cô. Tay lại ở dưới liên tục rút ra cắm vào nơi nào đó nhanh chóng khiến cho cơ thể cô liên tục run rẩy... Thấy cô không tập trung liền ấn mạnh vào một cái
"A...!" Ngữ Kỳ kêu lên rồi quay ra lườm anh, Nguyệt Diệp thở dài hôn lên mắt cô.
"Đừng trợn, sẽ đau mắt."
Chết trong sự ôn nhu của ai đó... Câu này mơ hồ hiện trong đầu cô.
[Ting! Nhiệm vụ phụ tuyến: Không để cho Lộ Lộ chiếm được tinh hoa của trời đất. Thưởng: Eo thon tựa như cổ gấm, phạt: Song tu với Bắc Hàn.]
Ngữ Kỳ đang mơ hồ ngay lập tức trợn mắt muốn nói chuyện với hệ thống... "A... Huynh... Nhẹ một chút..." cô trong lúc ngơ ngẩn nghe hệ thống nói thì Nguyệt Diệp đã rút tay ra tiến thẳng phân thân của mình vào trong u kính.
Cơ thể cô co bóp kịch liệt muốn đẩy anh ra để hỏi cho rõ, Nguyệt Diệp cắn nhẹ lên vai cô rồi mặc kệ cô cố đẩy luận động mạnh mẽ ép cô thừa nhận anh trong cơ thể!
Một canh giờ sau Nguyệt Diệp mới hừ nhẹ trong họng phóng thích cơ thể, ôm Ngữ Kỳ trong lòng làm tư thế thoải mái cho cô dù cô đã mệt đến mức thiếp đi.
Thật ra cô chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi mà thôi, tay ở trong chăn ấm ngay lập tức nắm chặt lại.
Dù nhiệm vụ là gì đi chăng nữa cô cũng sẽ hoàn thành cho bằng được. Sẽ không phản bội Nguyệt Diệp cũng như không dây dưa với Bắc Hàn! Lúc này ấn mẫu đơn hiện ở dưới ấn giọt nước rồi lại ẩn mình vào.
Cô sau khi quyết tâm thế liền thực sự thiếp đi trong mệt mỏi... Nguyệt Diệp thấy cô thở đều liền cũng nhắm mắt ngủ. Anh đang ôm cả thế giới ở trong lòng, dù bây giờ vẫn là ban ngày.
(Các nàng có thể tưởng tượng như hình, ta kiếm hoài không ra cái ảnh nào giống y như ta mong muốn. Đây là ảnh sát với điều ta muốn tả nhất rồi)
Một đồ đệ bước vào muốn gọi Nguyệt Diệp vì Bắc Kha cho gọi thì thấy hai người đang khẽ nhắm mắt ngủ, cả người đệ tử đó đều đỏ như con tôm luộc ngay lập tức chạy ra ngoài.
Bắc Kha đang nhâm nhi ly trà bỗng đồ đệ vào thông báo làm hắn sặc ho khù khụ. Trong lòng chắc chắn một điều... Sau này liên quan đến Ngữ Kỳ hắn tuyệt đối không uống gì hết!
.
.
.
.
.
Các nàng đừng suy nghĩ nhiều về nhiệm vụ chi nhánh, Ngữ Kỳ nếu có thất bại cũng thà chết còn hơn đó :