Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tất cả đều bị ngừng hoạt động, đến cả hạt bụi cũng ngừng bay làm cô giật mình
[Cốt truyện ẩn ép ký chủ nhận thông tin ngay lập tức, tất cả sẽ bị dừng hoạt động cho tới khi ký chủ tiếp nhận xong] nhắc nhở
Ngay lập tức đầu óc cô bị choáng váng đến cực điểm loạng choạng suýt ngã ra đất may mà sợi chỉ đỏ biến thành cái ghế đỡ cô.
Vị nam nhân này chính là hoàng đế của đất nước này, Hoắc Minh Dị là người con trai thứ hai của tiên hoàng cực kì thông minh có thủ đoạn trong năm người con trai đoạt được ngôi vàng vững trãi đứng sau hai năm trị vì, vô cùng được lòng dân vừa nhân ái vừa là vị vua tốt cùng điển trai được huynh đệ ủng hộ không bạo loạn, gần như hoàn hảo chỉ là yêu say đắm vị hôn thê của Hoắc Từ Mạc, người con trai thứ bốn của tiên hoàng. Hắn tự nhủ không thể cướp của đệ đệ mình nhưng lại không nhịn được muốn tới gần, cuối cùng một lần bị hãm hại uống nhầm xuân dược ngủ qua với vị hôn thê đó. Hắn quyết định nạp nàng ta làm phi bằng được, huynh đệ cãi vã tranh giành mỹ nữ. Hoắc Từ Mạt tức giận rời khỏi đất nước đi tới đất nước khác dùng tài năng của mình, cưới được công chúa của nước đó lên làm hoàng đế, lên một cách nhanh chóng không từ thủ đoạn. Hai nước liên tục đánh nhau tranh giành đến sứt đầu mẻ trán dân chúng ở giữa khổ sở chạy tán loạn. Đã thế Hoắc Từ Mạt còn tuyên bố phải cướp bằng được vị hôn thê đó, còn Hoắc Minh Dị tuyên bố lại là trong giấc mơ cũng đừng hòng cướp được.
Cốt truyện bị cắt cụt ngủn đến đây làm cô có cảm giác muốn đánh một trận, Ngữ Kỳ day day trán đứng dậy thở dài.
Hai tên trẻ trâu chết tiệt... May mà chỉ là cốt truyện chứ không phải nhiệm vụ ẩn.
[Ting! Nhiệm vụ ẩn: Giúp Hoắc Minh Dị không bị phát hiện có tình cảm với hôn thê của Hoắc Từ Mạt, giữ vững tình cảm huynh đệ.]
"..."
[Bắt đầu chạy tiếp thời gian]
"Nhị huynh, tứ đệ, Huệ Di tiểu thư" Hoắc Triển Bạch mỉm cười gật đầu nhìn ba người.
"Đây là?" Hoắc Minh Dị nhìn Ngữ Kỳ hỏi
"Là tiểu muội của Nhan nhi, tên Ngữ Kỳ" Hoắc Triển Bạch cảm thấy mình phải đối thật tốt với cô.
Ngữ Kỳ liếc hắn một cái cũng không nói gì, cô nhìn qua Minh Dị cùng Từ Mạt chẹp lưỡi. Toàn mỹ nam nhưng tiếc rằng không được rồi, với thân phận của nguyên chủ vẫn nên tìm người bình thường một chút.
"Huệ Di thỉnh an cô nương" Huệ Di nhún nhẹ người hướng Ngữ Kỳ mỉm cười. Đẹp kiểu thanh tú nhẹ nhàng như hoa lan.
Cô cũng nhún người đáp lễ, tất cả bước vào tửu quán Huệ Di chân hơi vấp cả người muốn ngã ra sau.
Theo cốt truyện Hoắc Minh Dị đỡ nàng ta cùng bế lên phòng đã đặt riêng trong tửu quán gọi cả thái y tới tận nơi xem chân có làm sao không, từ đó Hoắc Từ Mạt nghi ngờ.
Hoắc Minh Dị muốn xông lên đỡ nàng ta thì bị Ngữ Kỳ đột nhiên túm tay giữ lại đẩy Hoắc Từ Mạt lên đỡ.
Hoắc Từ Mạt bị đẩy hơi ngỡ ngàng nhưng vẫn đỡ kịp nàng ta, Hoắc Minh Dị quay ra nhìn Ngữ Kỳ nhíu mày trong mắt có chút chán ghét. Nữ nhân này dám có ý với hắn sao?
Hắn muốn hất tay cô ra thì cô đã bỏ tay ra lau lau bừa vào váy đi lên trước.
"..." hành động lau tay vào váy là sao?
Tới căn phòng đã đặt trước có hướng cửa sổ ra phố để ngắm nhìn, Ngữ Kỳ ngồi xuống thở dài trong lòng cực kì phiền chán... Mẹ nó cô mua dây buộc mình mà!
Mọi người đều ngồi đợi món ăn đều nói chuyện phiếm với nhau. Hoắc Minh Dị chỉ nhìn chằm chằm vào Huệ Di, ánh mắt vô cùng dịu dàng làm Từ Mạt kì lạ
"Nhị huyn... Á!" Bỗng Từ Mạt kêu lên một tiếng làm tất cả nhìn hắn.
"Ây da xin lỗi vị công tử này, ta không cố ý" Ngữ Kỳ cười đểu một cái che ống tay lên mặt.
"..." Từ Mạt bỗng cảm thấy cô chắc chắn là cố ý.
Hoắc Triển Bạch muốn nói thì món ăn lên, đành im lặng đánh ánh mắt sang cô hàm ý đừng nghịch ngợm.
Hoắc Minh Dị là người thông minh, sao không biết cô làm thế để làm gì được? Bắt đầu chuyên chú nhìn cô, nhưng Ngữ Kỳ chỉ gắp thức ăn hoàn toàn không thèm nhìn hắn đến một lần.
"Ăn cái này đi" Hoắc Triển Bạch gắp cho cô một miếng thịt thỏ.
[Công nhận thịt thỏ thật ngon nha~]
[...] Ký chủ, cô giỏi. Cẩn thận nghẹn chết cô!
"Có vẻ tam đệ rất quan tâm đến tiểu muội của An Nhan?" Hoắc Minh Dị mỉm cười nói. Ánh mắt dò xét nhìn cô..
"Đoan vương chỉ đơn giản không muốn tiểu nữ ngại ngùng thôi." Ngữ Kỳ sao không nhận ra hàm ý của tên chết tiệt này chứ?
"Vậy à?" Minh Dị cười nhạt một tiếng không nói gì tiếp.
Huệ Di thấy không khí lạ lùng cười hiền lành quay ra hỏi cô "Ngữ cô nương năm nay tuổi đã qua trăng tròn chưa? Đã có vị hôn thê chứ?" (Hàm ý tuổi chưa) nàng ta nghĩ nếu là tiểu muội thì chắc cũng phải có hôn thê rồi.
"Muội ấy chưa có, cũng vừa mới tới tuổi trăng tròn." Hoắc Triển Bạch sợ cô ấp úng, trả lời hộ.
"Vậy cô nương có ưng ý làm thiếp của ta không?" Hoắc Minh Dị cười nhạt một tiếng hỏi thẳng vấn đề làm mọi người ngạc nhiên. Mắt Huệ Di hơi sáng lên khó hiểu rồi cụp mắt xuống.
Hắn cảm thấy nữ nhân này chắc chắn sẽ mừng như điên e thẹn từ chối vài câu rồi đồng ý. Ai mà không thích được làm phi tần chứ?
Ngữ Kỳ nhàn nhạt nhìn hắn "Vị vương gia này xin thứ lỗi, tiểu nữ không muốn làm thiếp của người."
Minh Dị ánh mắt lại thêm chút chán ghét, quá cuồng vọng rồi! Muốn làm hoàng hậu sao? Nực cười!
"Người không phải kiểu người tiểu nữ thích." Cô bồi thêm một câu.
"... Ha ha ha..." Từ Mạt lúc này nhịn không được cười, cười vang cả phòng.
"Nhị ca người vậy mà có người từ chối. Cười chết ta ha ha..." Hắn cười chảy cả nước mắt, Minh Dị mặt hơi đen lại còn Hoắc Triển Bạch thấy không ổn nói
"Muội ấy còn nhỏ, không hiểu chuyện nhị ca đừng để tâm"
"Đúng vậy, tiểu nữ còn nhỏ. Người chắc chắn sẽ không nhỏ nhem như vậy đâu" Cô gật đầu phụ hoạ. Ngữ Kỳ biết hắn nhất định sẽ tức giận, thế thì sao? Không phải vì hắn mà cô cõng cái nhiệm vụ à?! Lấy lại chút lãi cũng không được chắc?
Gân xanh Minh Dị nổi cả lên tay, được! Nữ nhân đáng ghét... Ánh mắt hắn sáng lên...
.
Hoắc Triển Bạch
.
Hoắc Minh Dị
.
Hoắc Từ Mạt
.
Huệ Di
.
Đi bão là cái việc mà tốn sức nhất tác giả từng làm trong đời! -_-