Hoắc Minh Dị trầm mặc lạ thường, nói thật thì cô luôn làm hắn tức chết nhưng cũng không chán ghét. Đây là điều hắn cảm thấy lạ, chỉ là lúc này David nói như vạy ai mà không động tâm?
Một lần nữa nhìn Ngữ Kỳ, cô vậy mà cũng nhìn lại hắn ánh mắt sâu thẳm không nhìn ra rốt cuộc biểu cảm gì.
"Bệ Hạ, người nói xem? Minh quân chắc hẳn cũng biết rằng lần này chỉ có lợi không có hại chứ? Ta muốn đổi nô tì của tài nữ Thiên An Nhan cũng chỉ đơn giản là một thường dân, cần đắn đo sao?" David tất nhiên nhìn ra thái độ đắn đo của Hoắc Minh Dị
Đúng đúng, cần gì đắn... Khoan...! Nô tì của nữ chính... Là cô mà?! Σ(゚д゚lll)
Ngữ Kỳ vẻ mặt mộng bức, lại nhìn Hoắc Minh Dị. Hắn từ đầu tới cuối thu hết vẻ mặt của cô từ trầm lặng xong chuyển sang hoảng hốt giật mình, đừng nói cô bây giờ mới biết mình bị đem ra giao dịch đấy nhé?
Xác thực là thế... Ngữ Kỳ không biết tại sao tên David nam phụ này lại muốn cô, theo cốt truyện hình như cảnh này cũng không có luôn.
Hoắc Minh Dị cụp mắt xuống biểu tình vẫn thực bình tĩnh nói "Vẫn là nên hỏi qua Thiên tướng quân cùng Thiên tiểu thư đi."
David nhíu mày, Hoắc Minh Dị cấp xuống một đường thoát cho cô bé nô lệ sao? Trong lòng hắn càng cảm thấy có tính chiến đấu mạnh mẽ, thế mà nhiều người không muốn trao đi cô! Chắc chắn là thứ hắn muốn nhất!
"Bệ hạ, người không nên vì chút suy nghĩ trong đầu mà bỏ qua lần giao dịch này." David nhắc nhở cười nhạt.
Hoắc Minh Dị biết, hắn cảm thấy quá mức lợi nếu trao đổi nhưng coi như nể tình cô giúp hắn che giấu tình cảm ngày hôm đó. Cấp xuống cho cô một lối thoát, có thoát được hay không còn tuỳ vào cô.
Không khí chìm vào tĩnh lặng, Ngữ Kỳ bật cười khẽ giọng của thiếu nữ trong trẻo mà tươi mát. Người nghe vào liền có cảm giác dòng nước chảy qua mình tuyệt đối dễ chịu!
Ngữ Kỳ cười tỏ vẻ làm màu vậy thôi chứ trong lòng cô mắng chửi tên David thư sinh này gần chết! Cô uyển chuyển vẫn mặc y phục kiều diễm màu đỏ chưa thay đứng trước Hoắc Minh Dị và David nói
"Cảm tạ sứ giả đại nhân đã hết lòng ưu ái nô tì. Nhưng hôm nay nô tì dù có chết cũng không thể theo người."
David ngạc nhiên nhìn, Hoắc Từ Mạt cực kì muốn kéo cô về chỗ, Hoắc Triển Bạch thì nắm chặt ly rượu khuôn mặt vẫn như cũ không lộ ra cảm xúc gì nhưng vẫn bị Thiên An Nhan bắt được tia bất thường của hắn.
Lúc này Ngữ Kỳ quỳ xuống một chân chứ không quỳ hai chân cúi đầu một tay đặt lên vị trí trái tim, ngẩng đầu kiên định nhìn vào mắt của David nói
"Nô tì từ bé đã mồ côi cha mẹ suýt bị bán vào kỹ viện nhưng được tiểu thư cứu, ngày đó nô tì đã quyết mạng mình dành tặng tiểu thư. Ở đây ai cũng rõ Thiên tiểu thư bị bệnh tim, bệnh này vốn chỉ có chết nhưng vô tình nô tì lại có trái tim hợp với thân thể tiểu thư. Thế nên nô tì không thể đi theo đại nhân, thứ nhất là vì trái tim này thuộc về tiểu thư, thứ hai là vì người không phải kiểu người của nô tì thích."
"..." ai nhờ ngươi nhắc lại? - David
"..." Thật ra chuyện này không cần nhắc lại phá vỡ phong cảnh được không? - Hoắc Từ Mạt
"..." Thật ra... Hình như ta đã quen với nữ nhân có bệnh này... - Hoắc Minh Dị
"..." Hôm nay mọi người được thấy nữ nhân to gan mà chưa thấy đầu nàng bị rơi.
Ngữ Kỳ nhìn lướt qua tất cả vẫn cứ im bặt, cô hơi nhíu nhíu mày. Hay cô nói có vẻ chưa đủ nặng đô à?
"Sứ giả đại nhân, nếu người vẫn muốn thu nô tì về thì nô tì chỉ có thể cá chết lưới rách ở đây. Mạng của nô tì tất nhiên không đủ lớn để ảnh hưởng ngài nhưng trái tim của nô tì có thể cứu được Thiên tiểu thư đích nữ của Thiên tướng quân, như vậy liệu có đủ lớn để ảnh hưởng tới ngài?"
"..." Ngưoi không cần doạ nữa, ta chưa nói gì cả. - David
"..." Có cảm giác cho nàng ta một con đường thoát cuối cùng nàng ta tự mở ra không cần mình. - Hoắc Minh Dị
Cuối cùng sự kiện cũng khép lại với đầy sự tiếc nuối của David, hắn cứ liên miệng nói sẽ không từ bỏ mà tới thăm cô liên tục. Ngữ Kỳ không kiên nhẫn cũng không quan tâm lễ nghĩa gì mà xuỳ xuỳ đuổi tên phiền phức này như cẩu.
Sau một hồi đau đầu cũng kết thúc buổi tiệc mệt mỏi, cả người Ngữ Kỳ đặc biệt lười biếng cô đi về phía xe ngựa để đi về bỗng thấy một cung nữ ôm váy bước vội đi.
"..." Đừng nói là cung nữ vừa nãy nhé? Đóng phim con heo bây giờ mới xong khẳng định thể lực tên kia vô cùng tốt!
Cô chuẩn bị quay đi nhưng dựng lại nhìn chằm chằm vào cung nữ kia rồi xuất hiện sợi chỉ đỏ và đen biến thành hai thanh kiếm trên tay cô.
[Ký chủ, cô lôi sợi chỉ đỏ và đen ra làm gì?] ngạc nhiên.
[Sợi chỉ đen gọi là Huyết ngân, sợi chỉ đỏ gọi là Hắc ngân, đừng gọi bừa như vậy nghe sida quá đấy.] Ngữ Kỳ không được vui lắm đáp lại nhưng vẫn đuổi theo sau cung nữ.
[...] Cái sợi chỉ đen ngòm đó chỗ nào giống Huyết? Cái sợ chỉ đỏ như máu đó chỗ nào giống Hắc? Ký chủ bị mù màu? Nhưng nó cũng không muốn tranh cãi với cô vào lúc này vì ít khi nó thấy cô nghiêm túc như vậy, chắc chắn có gì đó bất ổn thế nên cũng chỉ nhìn theo cô mà theo dõi hành động tiếp theo.
Ngữ Kỳ nhìn chằm chằm vào cung nữ đó lát sau thấy nàng ta dừng lại thở phào một cái nhẹ nhõm, nở nụ cười vặn vẹo.
Cô thấy nàng ta cười liền ngay lập tức lấy đà nhảy lên chém về phía nàng ta, ngay một chút do dự cũng không có!
[!!!]
.
.
.
.
.
Tác giả rất ít tặng chương, chỉ tặng vào các dịp to như Noel, Năm mới, Valentine... Còn mấy dịp nhỏ lẻ ta lười ngồi cày lắm =))))))