Thời gian cứ thế thấm thoát trôi qua, Hoắc Từ Mạt rối trong tơ vò của chính mình, Hoắc Minh Dị bận rộn với chính sự cũng dần quên đi sự có mặt của Ngữ Kỳ chỉ thường xuyên gửi trang sức cho Huệ Di, Hoắc Triển Bạch cảm thấy bản thân quá sai trái quyết định quay lại quan tâm Thiên An Nhan. Còn Thiên An Nhan thì cứ tránh mặt Ngữ Kỳ, chỉ có cô kiên trì hôm nào đi dạo tìm tên ngu đần nào đó cũng đều không quên mua quà cho Thiên An Nhan. Ai bảo cô ấy là nữ chính mà còn là nữ chính khó hiểu nhất Ngữ Kỳ từng gặp, thật chẳng hiểu nàng ta nghĩ gì lúc thì cực kì sủng Ngữ Kỳ, lúc thì lạnh nhạt như bây giờ đây. Nếu cô là nguyên chủ thật chắc mỗi ngày đều bị bệnh đau tim hành mất, nhưng nói thật vì cô không phải nguyên chủ thế nên vẫn thấy mọi thứ đều ổn.
Hầu như Ngữ Kỳ được tĩnh lặng và hoàn toàn không bị ai quấy rầy, cô thở phào hơn bao giờ hết cảm thấy mình thoát được mấy cục nợ ném. Còn vẫn mất tích từ hôm đó đến giờ, mọi thứ yên bình đến mức cô tăng mấy kí trông người cũng có da có thịt hẳn.
Trước ngày chuẩn bị đi săn bắn một hôm.
"Ngữ Kỳ cô nương, cô nương có muốn mang theo xiêm y này không?" Mộc Nhĩ cầm chiếc xiêm y bảy sắc cầu vồng lên.
Cô giật giật khoé mắt tính từ chối nhưng nhận ra nhỡ đâu hôm săn bắn lại vớ được tên lính nào đó, miễn hắn chung thuỷ không phải sẽ hoàn thành nhiệm vụ đầu sao? Ngữ Kỳ nhẹ nhàng mỉm cười
"Mang tất cả xiêm y nào đẹp nhất đi."
Mộc Nhĩ bận rộn tìm đồ cho Ngữ Kỳ, còn cô thì quyết định công việc kiên trì đi dạo quanh tìm kiếm tình yêu dở hơi nào đó.
Lúc này trong phòng của Thiên An Nhan đang sặc mùi thuốc, Ái cũng bên cạnh khuôn mặt sợ sệt hoàn toàn biến mất nhìn chằm chằm vào thần y bị mình đem về mấy hôm trước.
Thần y bắt mạch một hồi rồi mỉm cười vuốt chòm râu bạc của mình nói "Chúc mừng tiểu thư, bệnh tình đã khá lên rất nhiều, người có thể hoạt động gần như người bình thường rồi."
Thiên An Nhan mỉm cười gật đầu, bắt mạch xong có người đưa thần y đi ra ngoài bằng lối bí mật. Ái nhìn ra ngoài thấy Ngữ Kỳ lại đi dạo ghé qua để kẹo hồ lô ngào đường trước bàn trà phòng Thiên An Nhan rồi quay ra nhìn nàng
"Ngươi thắc mắc rằng tại sao đợt này ta tránh Kỳ nhi?" Thiên An Nhan tất nhiên là không cần nhìn cũng biết ý tứ Ái muốn hỏi.
"Thứ cho nô tỳ quá tò mò." Ái cúi đầu rồi nhìn tiếp về phía kẹo hồ lô.
"Ta không muốn Kỳ nhi lo lắng về sức khoẻ của ta quá nhiều, mỗi lần thấy ta đau đớn đều nhìn ta như muốn móc tim ra rồi đổi luôn vậy. Điều đó khiến ta cảm thấy đau xót hơn việc bị đau, ít nhất đợt này đã tìm được thần y và cũng khởi sắc rồi." Hiếm khi Thiên An Nhan chịu khó giải thích một vấn đề gì đó.
"Được rồi, ngươi ra ngoài đi. Kẹo hồ lô đem vào để trên bàn rồi đi nghỉ đi, hôm nay ta mệt, tới đây thôi." Thiên An Nhan nói tiếp rồi nhắm mắt dưỡng thần.
Ái không nhiều lời trầm ngâm đi ra lấy kẹo hồ lô ngào đường, thời gian qua không chịu gặp Ngữ Kỳ vì đi tìm thần y nhưng lại luôn cử người theo sát từng cử chỉ hành động của nàng, rốt cuộc thì tiểu thư là muốn nuôi nhốt chim hoàng yến sao? Còn các vị như Hoắc Triển Bạch, Hoắc Từ Mạt và vị vua kia nữa, họ bị thu hút bởi cô gái kia
"Chậc, cũng là một chữ tình. Chỉ là nếu thế thì chữ tình này đi sai rồi." Ái lẩm bẩm rồi nhanh chóng im lặng
Ái là nô tỳ được nuôi dạy không quá thiên về kĩ năng thể lực mà cô chuyên về thuật đọc tâm, tìm hiểu về tình thuật. Cực kỳ rõ về tình ái nhưng cái giá phải trả cũng là quá rõ thì càng không thể có cảm giác yêu ai. Cô có đôi mắt cũng khá đặc biệt nó hơi giống đôi mắt âm dương nhưng không thể thấy được ma quỷ, trên người Hoắc Triển Bạch có khí tức màu trắng rất dịu dàng, khiến nữ nhân dễ rơi vào sự dịu dàng đấy mà nhung nhớ khó thoát ra được, giống như mật ngọt chết ruồi. Trên người Hoắc Từ Mạt lại có khí tức màu xanh lá rất an nhiên, khiến ai bên cạnh đều cảm thấy thoải mái nhưng bởi vì sự thoải mái đó mà dần rơi xuống cái hố không thể dừng để tâm đến người này. Còn trên người Hoắc Minh Dị lại có khí tức màu đỏ nổi trội, một sự bá đạo khiến nữ nhân tim đập chân run, ghét cũng thành thích. Khí tức của ba người là ngang nhau, giống người người vậy.
Cô nhìn kẹo hồ lô ngào đường Ngữ Kỳ để lại, ánh mắt lại tiếp tục phân tích. Tiểu thư thì có khí tức màu tím, nó sẽ khiến người khác cảm thấy an toàn và tưởng rằng là con thỏ đáng thương nhưng ai mới đáng thương thì chưa biết, cũng là một loại khí tức thu hút phái khác giới đỉnh cao.
"Cũng kì lạ, rõ ràng cô nương Ngữ Kỳ đó bên cạnh toàn người có khí tức cực phẩm màu không bị pha tạp như những người tầm thường khác mà nhỉ..." Vậy tại sao Ngữ Kỳ không bị nhiễm màu sắc của người đó?
Bình thường khi Ái nhìn thấy cô nương nào có tình cảm với ai, người đó sẽ bị nhiễm màu sắc của người kia. Riêng Ngữ Kỳ cô không thấy được màu sắc của Ngữ Kỳ, và thậm chí là không thấy bị nhiễm màu sắc của bất cứ ai. Điều kì lạ này lần đầu tiên Ái thấy nhưng bản thân không cho phép chính mình tò mò quá nhiều, cô chỉ gõ nhẹ ngón tay xuống bàn trầm ngâm một hồi rồi nói khẽ như thì thầm với ai đó.
"Buổi đi săn bắn vào ngày mai, có vẻ như sẽ là một thứ gì đó cực kì hay ho rồi đây."
Ánh hoàng hôn chiều tà dần xuất hiện báo hiệu một ngày sắp kết thúc.
nhìn xuống Ái cũng mỉm cười nụ cười khó hiểu
"Đúng thế, sắp có thứ hay ho rồi đây."
.
.
.
.
.
Ờm... Ta ngủ có vẻ hơi lâu nhỉ, các nàng dạo này sao rồi mùa covid ổn chứ?