Hai con ngựa rong đuổi trên đường không ngừng nghỉ trên đường dài, một con được dắt chạy theo còn một con thì có một nam nhân để một nữ nhân dựa vào lòng phi nước đại.
Ngữ Kỳ lúc này không có xuất hồn ra với bị đánh ngất cô đúng ở trạng thái bị treo, hoàn toàn không biết cái gì. Hoắc Triển Bạch vẫn như cũ tay chân ghìm cương, hắn cúi xuống nhìn mỹ nhân trong lòng làn da trắng bóc môi đỏ tự nhiên mi dài cong vút đường nét mỹ miều. Chữ hồng nhan hoạ thuỷ rất xứng đáng với cô, dù cô không thành nữ nhân của tên Hoắc Minh Dị kia thì cô cũng sẽ gây ra một đợt sóng ngầm mà thôi.
Hoắc Triển Bạch thản nhiên nhìn cô cười nhạt
"Nếu bây giờ ta dừng lại và bẻ gãy cái cổ trắng ngần của nàng, tiếng kêu chắc hẳn nghe rất thích."
Lúc này Ngữ Kỳ mà thấy cảnh này cô sẽ cười lạnh một câu, cái gì mà thiết lập nam chính ôn nhu nho nhã, một câu trước yêu thương ngươi một câu sau đòi bẻ cổ ngươi như bẻ cổ gà vậy.
Nhưng cuối cùng Hoắc Triển Bạch đặt môi nhẹ nhàng hôn lên tóc của Ngữ Kỳ, giọng nói trở về ôn nhu như cũ nói
"Nhưng ta ngược lại yêu nàng hơn việc muốn giết nàng. Dù trái tim nàng dành cho tên Quân An kia."
[...] đang ngồi xem cùng nghe xong đoạn này quay ra nhìn .
[Mi nhìn cái gì, ta đâu biết trong bộ não mấy tên đó nghĩ cái gì.] cũng chịu với mạch logic này, chỉ cần ký chủ xuất hiện bất cứ thế giới nào nó đều thấy không một ai có mạch logic nó bình thường cả.
Cho đến khi Ngữ Kỳ tỉnh thì cũng đã đi được nửa chặng đường, cả người cô tê cứng vì phải giữ nguyên một tư thế trong nhiều tiếng đồng hồ.
"Nàng tỉnh?" Giọng Hoắc Triển Bạch ngay lập tức vang lên đầy lo lắng.
Ngữ Kỳ không trả lời vấn đề này, cô vẫn nhớ được trước đó tên điên này điểm vào huyệt ngủ của cô.
Hoắc Triển Bạch thức thời thấy người cô có vẻ hơi cứng nhắc, ghìm ngựa dừng lại nhảy xuống rồi leo lên con ngựa bên cạnh mỉm cười
"Nàng muốn đi tiếp hay nghỉ ngơi?"
"Nghỉ ngơi đi." Cô thì vốn không mệt, nhưng cô biết hắn dù là nam nhân cũng đồng dạng con người như nhau đi.
Cả hai đi đến một thành nhỏ, tìm nhà trọ để nghỉ ngơi một đêm rồi lên đường tiếp. Hoắc Triển Bạch vẫn luôn chăm sóc cho cô từ lúc đi cùng tới tận bây giờ.
Hai người ngồi trên nóc nhà cùng nhau, hắn cũng thoải mái mỉm cười duỗi vai "Cũng có chút thoải mái."
Cô chỉ quay ra nhìn thẳng vào mắt hắn, Hoắc Triển Bạch nhìn lại mỉm cười với cô. Đôi mắt cô trong veo như viên ngọc vậy, hắn đang muốn hỏi cô có chuyện gì mà nhìn hắn như vậy
"Người từ bao giờ nụ cười tràn ngập giả dối và đau thương mệt mỏi như thế?" Ngữ Kỳ không muốn thấy nụ cười đó nữa, cứ cảm tưởng vừa nhìn thấy mặt nhau hắn đã lôi cái nụ cười đẹp mã đó ra trông rất ngứa mắt có được không?
Hoắc Triển Bạch hơi cứng người lại, mày kiếm hơi nhíu lại, không tiếp lời cô. Chỉ thấy bàn tay Ngữ Kỳ chạm lên má của hắn, nhẹ nhàng mà mềm mại. Đôi mắt bên trong sâu thẳm mà không hiểu được cô đang nghĩ gì
[Này này, ký chủ! Bỏ cái tay ra! tích phân!!! Không! tích phân! Bỏ cái móng giò của cô ra ngay khỏi bộ da của tên nam chính!] ngay lập tức nhận được tín hiệu nói tới tấp vào tai Ngữ Kỳ.
Trong đầu Ngữ Kỳ xì một tiếng, cứ tưởng con thỏ ngu kia không ở đây cô có thể tranh thủ đánh tên này một cái cuối cùng vẫn theo dõi cô.
Cô rút tay về ánh mắt hướng lên trời nói "Người đừng dùng nụ cười đó nhìn ta nữa. Trông rất đau khổ mệt mỏi cùng giận dữ. Nếu có gì không hài lòng người cứ nói thẳng ra với ta. Ta thực sự không có nhiều tâm tư để quan tâm người khác đến vậy, dù gì đến ta bây giờ chẳng còn lại gì thế nên đừng trưng bộ mặt đau sầu như vậy nữa." Nếu không bà đây sẽ không nhịn được đấm ngươi vài cái rồi làm con nợ cho con thỏ ngu kia đấy.
[Ting!] Thông báo đến mở ra, nó cùng ngạc nhiên, mẹ nó ký chủ trâu bò!!!
Hoắc Triển Bạch nhìn cô nói như vậy, cảm giác mình trước đó có chút nực cười. Rồi một tay vỗ trán cười thành tiếng sảng khoái
"Nàng nói đúng, ta không nên như vậy trước mặt nàng nhỉ. Đúng là lấy lòng tiểu nhân đo lòng mỹ nhân rồi"
"...?" Mặt Ngữ Kỳ đầy dấu hỏi chấm
Hắn cũng không giải thích thêm, lần này ánh mắt có chút sáng rực lên thật lòng. Trong lòng của nàng dù không có vị trí của hắn nhưng với ai cũng quan tâm như nhau, cái ngoái đầu dành cho Hoắc Minh Dị, sự quan tâm dành cho hắn và sự trung thành của cô dành cho Thiên Quân An. Hoá ra cho đến cùng nàng chẳng yêu ai cả chỉ vì tâm nàng sáng như sao mà thôi...
[Ngươi quên đi, tâm ký chủ đen như cái hố đen ý! Vì nhiệm vụ thôi hiểu chưa tên nam chính kia!] không chịu kém cạnh dù Hoắc Triển Bạch hay Ngữ Kỳ đều không nghe thấy được lời nó nói. Chỉ có tặc lưỡi nhìn , bệnh điên này chính là lây nhau đi. Còn nói mình không điên mà người kia điên, quỷ mới tin.
Hôm sau cô và hắn phi không ngừng nghỉ đến nơi biên quan, đứng trước cô là binh lính chặn lại. Hoắc Triển Bạch giơ lệnh bài ra nói
"Để bọn ta đi vào."
Binh lính nhìn thấy lệnh liền mặt nghiêm hơn đáp lại
"Xin ngài thứ tội, Từ tướng quân và Thiên tướng quân nói nếu ngài đến cứ việc cầm giáo chọc mông ngựa đuổi đi là được."
Hoắc Triển Bạch hết ôn nhu nổi khoé mặt hơi giật giật, nhanh chóng lấy lại phong độ mỉm cười đáp
"Thông báo với hai tên đó, ta dẫn theo Tư quý phi trực tiếp đến thăm."
Binh lính nhìn nhau một chút rồi mới đi vào, Ngữ Kỳ ngoáy ngoáy tai vô cùng mất hình tượng trong đầu hỏi
[Sao ta có cảm giác ba tên này âm mưu với nhau cả thế nhỉ?]
im lặng dùng tai thỏ xoắn vào nhau suy nghĩ một chút, quỹ đạo thế giới này nó hoàn toàn chưa nắm bắt được hết. Nếu không nắm bắt được hết chỉ có thể có mảnh thức thần của đại nhân ở đây hoặc ba con gà chọi kia tìm tới thế giới này. thấy cô đến biên quan đôi môi khẽ nở nụ cười quỷ mị.
Ái chà, thật giống thế giới thứ hai. Thật con mẹ nó thú vị mà, ký chủ cô thật xứng đáng làm ký chủ của bổn đại nhân. Để xem cô diễn biến ra sao đây?
.
.
.
.
.
Ta chưa có lịch cố định ra chương đâu nhưng ngủ đông đủ lâu rồi vãn sẽ nhá hàng tiếp ha ha