[Kỳ Kỳ, lát anh đón đi ăn kem nhé?] Tin nhắn của Hoắc Hạ gửi tới Ngữ Kỳ đọc trong lòng có chút khúc mắc.
Nói thật từ cái hôm tên điên Tuấn Duật hôn cô tới nay đã được tháng hoàn toàn biến mất không một câu nào chỉ đơn giản nói đi công tác, cô tuy không muốn dính tới tên điên này nhưng có cảm giác hoàn toàn không giống nguyên tác. Rõ ràng không có cái công tác nào tận tháng trời mà? Còn Hoắc Hạ dạo này liên tục muốn đi chơi cùng cô, ảnh đế mà rảnh thế à?
Ngữ Kỳ đang nghĩ ngợi thấy tiếng chuông cửa liên hồi nghe có vẻ dồn dập đi chậm chạp ôm cái bụng đã bắt đầu to của bản thân ra mở cửa. Vừa mở cửa đã thấy bóng dáng mảnh khảnh khá cao với đôi mắt ướt nhìn cô.
Nói thật, cô khá là hoảng tự dưng thụ đứng trước mặt cô khóc. Cô chưa làm gì đâu nhé? "Ngữ Kỳ... Cô... Cô có phải biết Duật Duật ở đâu không? Nói cho tôi biết đi được không?"
Cô nhíu mày, theo đúng nguyên tác thì hai người này khá ít cãi nhau mà? Tại sao rời đi tận tháng cũng không nói cho tâm can của mình biết câu nào rồi tìm tới đây vậy? "Tôi không biết anh ta đi đâu cả, chúng tôi không mật thiết tới thế." Ngữ Kỳ lắc đầu.
Kim Lân cắn môi dưới nhìn cô với ánh mắt ủy khuất "Ngữ Kỳ, tôi biết cô không thích tôi nhưng xin cô, đừng lấy gậy đánh đôi uyên ương có được không? Làm ơn cho tôi biết Duật Duật đang ở đâu có được không?"
"Tôi thực sự không biết anh ta đang ở đâu! Đừng nói như tôi đã làm gì anh với anh ta. Mời anh về cho, đừng làm phiền tôi!" Ngữ Kỳ muốn đóng cánh cửa lại thì Kim Lân quỳ xuống trước mặt cô làm cô ngạc nhiên. Gì? Này đứng lên đi nam chính ở đây là bổn cung bị làm cám heo đấy!
"Coi như tôi cầu xin cô có được không Ngữ Kỳ? Tôi biết tôi không xứng đáng nói câu này vì dù gì cô với Duật Duật cũng đã là vợ chồng. Nhưng tôi thật lòng yêu anh ấy, tôi không dám cầu xin gì nhiều chỉ cầu xin cô cho tôi biết Duật Duật vẫn đang bình yên. Cô muốn tôi làm gì tôi cũng làm!" Kim Lân đau khổ nhìn cô
Đôi mắt cô xoẹt qua tia sắc lạnh, mỉm cười nhạt "Kim Lân a Kim Lân. Anh có tư cách quỳ xuống cầu xin tôi sao? Anh nói anh yêu anh ta thật lòng thế tôi trước kia thì không? Anh nói tôi lấy gậy đánh đôi uyên ương? Tôi nhớ trước khi hai người bên nhau cũng biết tôi là vị hôn thê của Tuấn Duật. Bất quá tôi cũng không biết anh ta đi đâu, sau này anh còn tìm tới tôi nữa, tôi sẽ gọi bảo an đánh gãy chân anh!"
Kim Lân sắc mặt tái mét thấy cô nói một hơi dài rồi đóng rầm cửa lại khóc tủi một lúc rồi bỏ đi. Hoắc Hạ bên này mặt cực kì khó coi nhìn màn hình thấy một cảnh đó, bấm điện thoại gọi [Sau này người tên Kim Lân tới làm phiền Phương Ngữ Kỳ, đuổi hắn đi. Không cho hắn lại gần, nếu hắn còn cố ý lại gần. Đánh hắn!]
"Hạ tiên sinh, tới gi... Hạ tiên sinh...?" Trợ lý thấy phòng trống trơn đập bộp cái di động xuống, lại mất tích. Mi là ma quỷ hả? Còn lịch trình thì thế nào? Trợ lý nhặt di động lên mếu máo gọi cho cấp trên đòi nghỉ việc
Khoảng một tiếng sau Ngữ Kỳ đang massage bụng, cô nghe nói như vậy sẽ làm bảo bảo trong bụng thư giãn thì lại thấy tiếng chuông bấm, "Cái tên thụ chết tiệt này dai như đỉa vậy" Cô cầm theo cốc nước đi ra vừa mở cửa chuẩn bị hắt "Tôi đã nói với a..."
"Em làm gì?" Cổ tay cô bị Hoắc Hạ tóm, ánh mắt của anh trông sâu thẳm khác hẳn với anh thường ngày làm cô ngỡ ngàng nhìn...
[Ký chủ, một ảnh đế suốt ngày bận rộn lại nhanh nhẹn đến mức này, học võ lâu năm cũng chưa chắc có thể] Hệ thống giọng nói nghe khá nghiêm túc rồi trực tiếp mất hút.
Ngữ Kỳ sau khi nghe lời cảnh báo của hệ thống trực tiếp giật mình nhìn Hoắc Hạ, người có hơi lùi lại đề phòng. Hoắc Hạ thu vào mắt tất cả hành động của cô liền phì cười "Cô tiểu thư, có phải cô nghĩ anh sắp đánh cô không mà đề phòng anh? Anh tới đây để mang kem cho e đấy!" Hoắc Hạ giơ túi kem lắc lắc trước mặt cô.
Cô vẫn im lặng nhìn chằm chằm anh một lúc "Anh là ai?" Cô có trực giác khá mạnh người này không đơn giản như vẻ bề ngoài.
"Em nghĩ anh là ai? Anh là ảnh đế nha cũng là người vẫn luôn theo đuổi em." Hoắc Hạ cười đóng cửa lại vào trong ngồi xuống ghế lôi kem ra đưa cho cô, Ngữ Kỳ chần chừ một lúc rồi cầm cây kem lên cắn một miếng nhỏ
"Lạnh không?" anh hỏi, cô gật nhẹ đầu. kem không lạnh thì cái gì lạnh? Bỗng chốc anh kéo mạnh tay cô về phía mình áp sát khuôn mặt lại nhìn cô với ánh mắt sâu thẳm
"Lạnh sao? Lạnh như em vậy. Lạnh như nàng hoàng hậu đỡ mũi tên hiểm hôm ở chiến trường vậy!" Hoắc Hạ cười nhẹ không rõ ý vị.
Ngữ Kỳ giật mình muốn hất tay anh ra nhưng lại bị tay anh nắm chặt. Anh áp sát lại gần cô làm cô lùi dần về phía sau "Sao? Em có nhận ra anh là ai? Anh là Khúc Thừa Ân phu quân của em? Hay Khúc Thừa Mặc thanh mai trúc mã của em? Hay là Hướng Dực được em cứu sống khi còn bé? Em nói xem nữ tướng hoàng hậu đáng kính của tôi?"
[Hệ thống? Hệ thống? Chuyện gì xảy ra vậy?] Ngữ Kỳ hoảng hốt gọi hệ thống trong đầu nhưng khuôn mặt vẫn phải bình tĩnh cúi gầm xuống.
[...] Hệ thống lúc này ẩn mình đứng ở phía trên nhìn hai người với ánh mắt nghiêm túc hiếm có... Nếu nó đoán không sai thì... Đúng như nó đoán thôi ʅ(◞‿◟)ʃ
Hệ thống muốn ăn vả nào đó lại tiếp tục bỏ mặc ký chủ làm gì thì làm..
.
.
.
.
.
(hmmm, ta nghĩ ra kha khá cốt truyện, ta nghĩ ta sẽ cố làm nó chỉnh chu hơn ở thế giới thứ hai :)