Ngữ Kỳ phóng như bay thậm chí còn vượt rất nhiều đèn đỏ, cô thực sự khá sốt ruột. Theo tình tiết thì em gái của nam chính ở đó rút giận gọi nữ chính tới chia sẻ, ai dè nữ chính chưa kịp tới nơi thì bị ghẹo làm cô em gái này hoảng gọi nam chính.
Ngữ Kỳ phanh xe đến đường toé lên tia lửa đỏ, cô trầm ngâm... Cô không muốn chiếm sóng của nam chính. Cô chỉ làm theo nhiệm vụ bảo vệ tốt nữ chính, cô day day trán
Có tận đứa con chồng trước, cô cũng đủ khổ đi? Có cảm giác thế giới này muốn cô thành người trông trẻ nha...
(Đứa con chồng trước: của nợ =]]]]])
[Này này, ký chủ! Tại sao cô lại quay xe vậy?] lúc này không nhịn được nữa. Mẹ nó chứ ký chủ của tôi là cái loại vô tâm!
[Có nam chính. Tôi không cần tới nữa.] Ngữ Kỳ đường hoàng nói, chuẩn bị vít ga đi về
[Hừ, ký chủ cô quên rằng chính cô thay đổi cốt truyện sao? Cô có nhớ kỹ nội dung thật không đấy? Nam chính đến sau cả Tử Lạp, người ăn tát rồi um tỏi một hồi mới tới. Thậm chí nữ chính nhắn tin cho nam chính thì bây giờ nhắn tin cho cô.] bắt đầu tẩy não ký chủ của mình. Nó thừa biết nam chính đang di chuyển sang club, nhưng nó không thích ký chủ thụ động như thế này. Dù trong lòng cảm thấy ký chủ của mình rất kì quái nhưng đại nhân lại không hề nói gì về việc này. Nó chỉ đành quan sát kỹ cô.
Ngữ Kỳ lúc này mới giật mình rồi trực tiếp quay xe phóng về phía club, cô quên mất nữ chính nhắn tin cho cô. Nếu cô không đi không phải sẽ làm rạn nứt tình bạn sao?
Nhiên Thanh lúc này mày xinh nhíu muốn xuống cả mắt giọng lạnh lùng
"Mời buông tay ra!"
"Ây da, con mèo này hung dữ nha! Cơ mà rất xinh đẹp, mèo con có muốn đi chơi với anh một lát không?" Thanh niên nắm chặt tay Nhiên Thanh cười thô bỉ lộ hàm răng vàng khè làm cô rùng mình cảm giác rất tởm.
"Bạn trai tôi đang ở đây, khuyên các anh mau buông tay tôi ra! Không đừng trách!" Nhiên Thanh lạnh giọng mặt đanh lại, nhưng trong lòng cô lúc này thực sự run rẩy.
Thiên Lạc lúc này cũng bị túm giãy giãy, một tên khác lại gần vuốt má của Thiên Lạc cười khà khà làm cô run rẩy càng giãy mạnh.
"Trong club của anh trai tôi mà các người dám đụng vào sao?!" Thiên Lạc hét ầm lên
"Con điên này hét to nhức cả óc ông, kéo nó với mèo con ra ngoài chúng ta vui vẻ!" Thanh niên răng vàng nhăn mày dữ tợn, một tay lại gần eo của Nhiên Thanh
Bốp! Nhiên Thanh tát mạnh một cái thành công làm thanh niên răng vàng buông lỏng tay một chút, cô tính chạy ra thì lại tiếp tục bị túm lại.
"Mẹ nó, con điếm này dám tát tao! Mày đúng là ngứa đòn!" Thanh niên răng vàng gào mồm lên giơ cao tay
Bốp!
Ngữ Kỳ quăng mũ bảo hiểm vào đầu thanh niên răng vàng rồi lập tức kéo tên này đấm vào mặt, Ngữ Kỳ thậm chí không thèm nói nhiều, chỗ nào cũng không đánh chỉ duy mặt mà đấm.
[...] nhìn cảnh này sờ mũi cười trừ. Có cảm giác ký chủ mà đụng được mình thì cũng chung số phận...
Tất cả mọi thứ quá nhanh làm mọi người bị trì trệ mất s sau đó một tên xông vào kéo Ngữ Kỳ ra đấm một phát vào bụng cô. Ngữ Kỳ ăn đau nhíu chặt mày nhưng không kêu lên mà quay ra đấm thẳng vào mũi tên này
"Tiêu Du!" Nhiên Thanh hét lên khi thấy Ngữ Kỳ bị đấm vào bụng.
Cô lúc này đâu rảnh quan tâm ai hét hò chứ? Nhớ lại lúc mình vẫn còn là chính mình, cô có học qua chút võ nếu không lúc này chắc cũng chẳng trụ được sau cú đấm vào bụng kia. Cô cảm nhận được dịch dạ dày đang tràn lên cổ họng
Lúc này tên giữ Thiên Lạc hất ra rồi xông vào Ngữ Kỳ đánh. Thành một mảng hỗn độn khiến nhiều người trong club hét chói tai, có người còn gào lên kêu gọi bảo vệ.
Ngữ Kỳ lúc này như phát tiết, cô cảm thấy nguyên chủ cũng như đang ở đây vậy. Không hiểu sức lực ở đâu cô đánh đấm lại cùng bốn người, rõ ràng bị đánh đến thương tích đầy mình nhưng cô vẫn che mặt hoàn hảo không bị gì.
Mẹ nó, dung nhan của bà đây các người đừng hòng đụng vào!
Lúc này Nhiên Thanh cùng Thiên Lạc sợ đến mất cả mật, nhưng dù cô bị đánh đấm đến khoé môi trào ra chút máu cũng không chịu dừng lại mà đấm liên tục vào mặt thanh niên giữ Thiên Lạc.
Nhiên Thanh bối rối muốn gọi cho Thiên Mạc cứu trợ thì thấy thanh niên răng vàng cầm cái chai bia rỗng ở đằng sau muốn đập vào đầu của Ngữ Kỳ. Cô theo bản năng mặc kệ tất cả xông lên ôm chặt lấy Ngữ Kỳ che chắn
Ngữ Kỳ thấy cô tự dưng ôm mình cũng quay ra nhìn, thấy chai thuỷ tinh giơ lên cao. Ngữ Kỳ bỗng khoé môi nhếch lên một nụ cười nhạt trong ống tay xuất hiện sợi chỉ đen làm chậm động tác của thanh niên kia, Ngữ Kỳ vội vàng ôm Nhiên Thanh đổi vị trí
"Không cần, Tiêu Du!" Nhiên Thanh hoảng hốt muốn đổi lại nhưng đã muộn, cô chỉ nghe thấy tiếng bốp thật mạnh cùng với tiếng hự của Ngữ Kỳ.
"Con mẹ mày! Chết đi thằng ẻo lả!" Thanh niên răng vàng cười thoả mãn lấy thêm chai bia rỗng muốn đập tiếp vào đầu Ngữ Kỳ.
"Người chết trước thường là người to mồm nhất đấy" giọng nói mang tính lạnh nghe ra sự phẫn nộ.
Thanh niên răng vàng chưa kịp kiểu chuyện gì đã bị một đống người áo đen đè xuống đất, muốn chửi đổng ngẩng lên nhìn thấy khuôn mặt lạnh pha chút đỏ của Thiên Mạc hiển nhiên là tức đến đỏ cả mặt.
"Thiên.. thiếu gia...?" Thanh niên răng vàng lúc này cảm thấy có gì đó không ổn rồi...
Thiên Mạc lúc này nào tâm trí quan tâm tên cặn bã này quay ra vội vã lại gần Ngữ Kỳ.
Lúc này Nhiên Thanh đang ôm chặt lấy Ngữ Kỳ nước mắt lã chã, Ngữ Kỳ đau đến choáng nhưng vẫn lấy trong túi ra khăn lau nước mắt cho Nhiên Thanh rồi đưa một cái khăn cho Thiên Lạc nói với giọng yếu ớt
"Lau mặt." Hàm ý lau đi chỗ tên kia chạm vào má, Thiên Lạc ngớ người rồi gật đầu cầm vội lau lau má đến đỏ mới dừng.
Thiên Mạc tiến lên đỡ Ngữ Kỳ để cho cô dựa hẳn vào người mình hỏi, rất nhiều câu muốn nói nhưng thoát ra khỏi miệng thành:
"Không sao chứ? Cậu bị ngu?"
"..."
"..."
"..."
Ngữ Kỳ rất muốn đấm cho nam chính một cái nhưng cô không có sức làm thế nữa đành nở một nụ cười yếu ớt vô cùng. Nhiên Thanh vẫn nước mắt lã chã bên cạnh, Thiên Lạc lúng túng túm chặt chiếc khăn tay trên tay.
Thiên Mạc nhìn nụ cười của cô đến muốn đần cả người rồi nghẹn ngào lấy tay che mắt cô lại...
Anh có đáp án rồi...!
Còn trong đầu Ngữ Kỳ lúc này, bà đây chưa có chết! Không cần vuốt mắt!!!!
.
.
.
.
.
Thế giới này tầm - chương nà : tuỳ vào tâm trạng hihi