Chát!
"Aaaaa!" Tiếng hét của An Lan thập phần chói tai làm ba người Giáp Ất Bính kia rùng mình.
Giáp: "Này mày nhận vụ gì thế? Gặp thằng điên thế này nhỡ lát nó quay ra quất cả mình thì sao?"
Ất: "Nhưng mà tiền hậu hĩnh..."
Bính: "Im đi, nó nghe thấy thì cũng chả hay ho đâu!"
Tất cả lúc này đều ngậm chặt mồm nhìn Ngữ Kỳ liên tục dùng roi da đánh vào bàn tay của An Lan. Cô hoàn toàn không đánh lên người nhưng bàn tay lúc này đã đỏ chót máu tràn đầy cực kì kích thích thị giác rồi...
Ngữ Kỳ dừng tay không quật nữa, để cho An Lan khóc rưng rức kêu đau quá, Giáp Ất Bính tưởng cô đã xong tính tiến lên hỏi thì Ngữ Kỳ giơ roi thật cao quật thật mạnh ngang mặt của An Lan.
"Aaaaaa! Không mặt của tôi!!!! Thằng chó, thằng..." tiếng chửi của An Lan không dứt, lúc này mặt cô ta bị một vết như bị cứa kéo dài từ mạn má phải qua sống mũi tới mạn má trái, máu chảy đến mức Giáp Ất Bính nhiều lần làm phi vụ như này không khỏi rùng mình.
[Hệ thống, có thuốc nào vĩnh viễn không thể chữa sẹo không?]
[... không có, nhưng có thuốc làm chậm quá trình tế bào lại da, tích phân] vẫn bị đơ một chút, nó có cảm giác ký chủ cũng sẽ quất nó như thế nếu làm cô nổi điên.
[chậm là bao lâu?]
[ năm, năm, năm. là tích phân, năm là tích phân.]
[Lấy loại năm đi.] Ngữ Kỳ không chớp mắt mua, nhìn Giáp làm hắn run run da đầu đưa cho một lọ thuốc, bấm di động đưa cho hắn nhìn.
Giáp nhìn một hồi rồi trực tiếp đổ tất cả thuốc vào vết thương, An Lan càng kêu gào thảm thiết hơn nhưng ở đây làm gì có ai nghe cô ta hét?
Ngữ Kỳ thấy hắn đã đổ sạch lọ thuốc đưa cho cô, bấm nhẹ di động rồi đưa cho cả ba nhìn
{Hiếp cô ta, quay video lại, nhớ xài bao tránh để lại dấu vết trên người cô ta. Xong thưởng gấp đôi, vé máy bay sang nước Q trốn trong vòng tháng.}
Kèm với tin nhắn là tấm vé máy bay Ngữ Kỳ hôm qua cất công vừa công bố đã vội vội vàng vàng đi mua.
Giáp Ất Bính mắt sáng lên cười đê tiện với nhau, kéo cô ta vào trong một căn phòng. Lúc đầu trong phòng còn mang theo tiếng chửi rủa sau chỉ còn lại toàn tiếng hét chói tai.
Sau khi xong chuyện cũng đã là một giờ sau, Ất đưa cho cô cái di động, Ngữ Kỳ cười nhạt lúc này mới nói:
"Đem cô ta ném ra đường cái, sẽ có người nhặt cô ta thôi. Đeo găng tay không để lại dấu vết tránh cho tôi gặp phiền phức phải dẹp hậu quả dùm các người"
Giáp Ất Bính gật như rã tỏi, bọn hắn không dám ngu, lúc hành sự cũng dùng loại cực dày để xài. Không dễ kiểm tra được thế nên bọn hắn mới có thể nhận được nhiều phi vụ mà không bị tóm.
Ngữ Kỳ tự bắt xe đi về trước, không quan tâm ba tên kia có lại tiếp tục làm gì An Lan hay không.
Bên này Thiên Mạc luôn loay hoay không yên không hiểu tại sao cứ bồn chồn, cảm giác mình đã quên gì đó cực kì quan trọng. Nhưng mỗi lần muốn nhớ lại thì dùng cách gì cũng không thể...
"Cậu chủ, tới giờ ăn tối." Bên ngoài tiếng người hầu vang lên.
"Thiên Lạc đâu?" Thiên Mạc không chắc nhưng cảm thấy mình sẽ có câu trả lời từ em gái của anh.
"Cô chủ nhỏ sáng sớm nay đã bay sang Mỹ rồi." Người hầu thắc mắc, không phải sáng nay trời chưa mở mắt chính anh tiễn Thiên Lạc đi à?
"Thôi bỏ đi" Thiên Mạc đứng dậy ra khỏi phòng xuống ăn tối, Thiên Lạc đi du học rồi anh cũng không thực sự tiện làm phiền.
Hôm sau báo đăng tin tìm được con gái rượu của An thị nằm trên đường cái, khắp người toàn vết tích nghi vấn đã bị cưỡng hiếp qua. Ông An nổi giận đùng đùng truy tìm kẻ hại con gái tới cùng, bà An khóc ngất lên ngất xuống.
Qua vài hôm vốn tâm trạng An Lan đã đỡ hơn một chút nhưng không hiểu tại sao lại có video cô ta bị hai người đàn ông cùng cưỡi lên, thấy cực kì rõ mặt cô ta nhưng lại không thấy hai tên kia.
Video với tốc độ nhanh chóng lan ra, cô ta sống chết đòi tự tử bà An lúc này muốn già đi chục tuổi, ông An lúc trấn áp được video xuống thì mọi người cũng đã kịp lưu xuống share ngầm cho nhau.
An Lan không dám ra khỏi nhà, tổ điều tra cũng tới tìm Ngữ Kỳ nhưng không thu thập được thông tin gì đáng giá. Đến camera ngoài đường hay ở quán cafe cũng bị hỏng cắt mất, chỉ lưu lại bóng dáng ba người to con kéo An Lan lên xe, kết quả Ngữ Kỳ có bằng chứng ngoại phạm hoàn hảo.
[...] nhìn Ngữ Kỳ có cảm giác ký chủ ngu ngốc biến thành soái tỷ phiên bản vặn vẹo. Trả cho nó tích phân để xoá tất cả mọi camera hay dấu vết... Quá đáng sợ rồi. Trả lại cho bổn hệ thống ký chủ ngu ngốc...! Ký chủ kiểu này ta không cần aaaaa
[Ting, nhiệm vụ hoàn thành, xác nhận rời đi?]
[Xác nhận. Nhưng ta muốn ở lại xem kết quả] Ngữ Kỳ cuối cùng cũng đã đồng ý làm nó thở phào nhẹ nhõm.
[Ký chủ, cô thành thục hơn xưa rồi.] hiếm lắm mới khen ngợi...
Ngữ Kỳ đang trầm ngâm làm nó tò mò bay lại gần cô thì cô trợn mắt lên nói
[Con mẹ nhà mi, hôm nay tới số rồi đồ hệ thống đa cấp thích hố người! Hôm nay bổn tiểu thư sẽ cho mi biết thế nào là lễ hội!]
Lúc này một ma đuổi một hệ thống chạy... Cực kì náo nhiệt... Chỉ còn lại Tử Lạp nằm trên giường suy nghĩ miên man không dứt...
.
.
.
.
.
Còn một chương nữa sẽ sang thế giới mới mà tự dưng ta thấy vote chương trước kém, buồn thảm _:('ཀ'」 ∠):