Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sáng trời lên cao đến mức mặt trời qua đỉnh đầu rồi mà Bắc Hàn vẫn chưa thấy Ngữ Kỳ đâu, mặt vẫn vẻ mặt lạnh lùng như cũ không hoảng hốt toạ ngồi ở vị trí cao nhất, trông hắn cực kì trẻ mà đẹp đến người khác nhìn cũng bị ngây ngốc, đẹp đến Phan An cũng hổ thẹn (Phan An là tứ đại mỹ nam thời trung hồi xưa), ngồi ở dưới là các vị trưởng lão tu vi đều dưới phân thần kỳ chỉ có một vị đã qua tứ tuần là phân thần trung kỳ, ngồi ngang hàng hắn là Bắc Kha trưởng môn đệ đệ ruột, tu vi Phân Thần điền phong kỳ
(Có loại tăng, sơ kỳ, trung kỳ, hậu kỳ, điền phong và độ kiếp lên tu vi mới.)
Ở dưới là náo nháo đệ tử ồn ào tại sao bây giờ Ngữ tỷ còn chưa tới, rõ ràng nàng bình thường rất quy quy củ củ. Bây giờ sắp nhận sư muội mới liền tỏ ra hống hách sao?
Bắc Hàn tất nhiên biết mọi người nghĩ gì liền hừ khẽ mang uy áp của Đại Thừa trung kỳ làm mọi người cùng lúc tái mét mặt mày, người ở tu vi luyện cơ có cảm giác máu tươi ngập tràn trong cổ họng.
Thấy mọi người đã im lặng, tất cả lại đợi thêm nửa canh giờ nữa nhưng không thấy ai, lúc này ở dưới là một cô nương xinh xắn tầm , tuổi cũng đang đứng chờ có chút sốt ruột cùng buồn bã ngước mắt lên nhìn:
"Có phải sư tỷ ghét Lộ Nhi mà không tới không...?" Ánh mắt liền trùng xuống uỷ khuất.
Bắc Hàn nhìn đứa bé có thiên linh căn hệ hoả này một lúc rồi trực tiếp biến mất, còn không nói lời nào làm mọi người nhìn người ngồi ngang hàng hắn là trưởng môn Bắc Kha...
"Bắc Hàn, mẹ nó ta nợ huynh kiếp trước mà!" Trưởng môn Bắc Kha trông cũng ngang tuổi Bắc Hàn nhưng khuôn mặt vẫn kém tư sắc của Bắc Hàn mấy phần. Thầm mắng một câu nhỏ rồi mỉm cười nói với mọi người.
Lúc này Ngữ Kỳ thực chất là ngủ muốn trương hết người, cô thậm chí chỉ xem cốt truyện xong liền ngủ mà không hề biết đang ở đoạn nào trong cốt truyện. Ai bảo ném cô vào đây làm cô chưa kịp nghỉ ngơi chứ?
"Ta tưởng con làm sao, hoá ra là ngủ?" Giọng nói thanh lãnh chảy vào tai của Ngữ Kỳ dù có sâu ngủ thế nào cũng mở mắt tỉnh bởi vì giọng nói này cực kì quen thuộc!!!
Đập vào mặt của cô là khuôn mặt như trăng rằm mùa thu, sắc như hoa buổi sớm, lông mày kiếm như mực vẽ toát ra vẻ lạnh nhạt tiên khí tu tiên nhưng không hề thô tục. Nhưng cô không hề ngờ tới khuôn mặt này giống với Vân Thiên Vũ khi cô còn là Tích San San đến %!!!
Bắc Hàn ngồi xuống bên mép giường nhìn Ngữ Kỳ ngơ ngẩn nhìn mình thở dài vén một bên tóc đang dính trên mặt cô ra:
"Con không thích vi sư có thêm đồ đệ mới?"
Lúc này Ngữ Kỳ mới hoàn hồn nhìn hắn, đồ đệ mới? Đừng có nói với cô là đã qua con mẹ nó một trăm năm giờ cô đã nguyên anh trung kỳ rồi nhé?
"Cô bé rất buồn đó, cô bé đó tên là Lộ Lộ..." Bắc Hàn ân cần đỡ cô đang ngây ngốc nhìn hắn dậy như đã thập phần quen thuộc làm điều này.
Trong đầu Ngữ Kỳ như sấm đánh rền vang, vì cái gì vừa xuyên tới đã đụng độ nữ phụ nghịch tập? còn muốn hố cô thêm nữa à?
Nhưng nghĩ tới khuôn mặt giống cố nhân, trong lòng Ngữ Kỳ bỗng chốc cảm thấy tư vị cực kỳ khó tả... Đang tính đứng dậy hành lễ nhận lỗi một cách nghiêm trang thì..
[Ký chủ, nhiệm vụ, liêm sỉ không ăn được.] không mặn không nhạt nói
Ngữ Kỳ tay nghe tiếng rắc rắc xong mặt mày hớn hở ôm chầm lấy cổ Bắc Hàn dụi dụi nói:
"Nha, là đồ đệ ham ngủ, người đừng tức giận có được không? Sư phụ là điển trai nhất!"
[Oẹ... Oẹ... Xô... Cái xô...]
[Cút!]
Bắc Hàn thấy đột nhiên cô ôm hắn cũng có chút cứng người nhưng rồi mỉm cười nhẹ thở dài lắc đầu, đưa tay lên xoa đầu cô rồi dùng thuật chú giúp cô sửa sang lại quần áo đến đầu tóc:
"Lớn như vậy rồi còn mè nheo, lúc gặp sư muội con phải ra dáng sư tỷ một chút. Tránh nàng học hư.."
Ngữ Kỳ chỉ gật nhẹ cái đầu một cái rồi cúi mặt xuống, trong mắt nổi lên sát ý... Hệ thống đang thăm dò cô? Vì cái gì khuôn mặt nam chính lại y hệt như cố nhân cô từng yêu đến muốn sống muốn chết?
lúc này đang nhìn xuống cô, cố tình hay không chỉ sợ ký chủ của nó cũng biết đến % đi?
Hôm nay Bắc Hàn mặc bạch y, theo thường lệ nguyên chủ chính là sư phụ mặc màu gì cô sẽ mặc màu đó, Bắc Hàn cũng đã quen liền dùng dụng chú mặc cho cô bạch y. Ngữ Kỳ tiện tay cầm theo cái quạt giấy màu trắng cho đồng bộ
"Đi thôi, sư muội của con sẽ đợi con đến khóc nháo mất." Bắc Hàn không hề tức giận thở dài gõ nhẹ một cái vào đầu cô.
Ngữ Kỳ nhìn chằm chằm khuôn mặt của Bắc Hàn nhưng rồi lại cúi đầu gật nhẹ một cái, rồi lên ngự kiếm đến sảnh chính của môn phái nơi mọi người đang tụ tập.
Lúc này sảnh đang rất đông người khá ồn ào nhưng cô và Bắc Hàn tới mọi người đều im lặng nhìn. Có người ánh mắt trách móc nhìn cô làm cô cũng có chút e ngại, đi lên chỗ cao nhất Bắc Hàn ngồi xuống còn cô đứng đằng sau.
"Đứa trẻ kia đâu?" Bắc Hàn nhìn Bắc Kha hỏi.
"Ai da, sư phụ, người ta không còn trẻ con mà! Người ta năm nay tuổi rồi!" Bóng đen vốn đang nấp sau lưng một đệ tử liền nhảy ra cười hì hì nói cực kì hồn nhiên.
Với một người hiểu chuyện, nói như vậy khá là bất kính nhưng với một đứa trẻ sẽ không ai so đo cả.
Bộp... Tiếng quạt giấy rơi xuống đất làm Bắc Hàn quay ra nhìn cô thấy khuôn mặt của Ngữ Kỳ bỗng xanh lét. Hắn nhíu mày muốn hỏi cô có chuyện gì sao thì cô bỗng lẩm bẩm gì đó nhưng với đại thừa kỳ dù nhỏ vẫn nghe ra được...
"Minh... Minh Đang Linh...?" Kè mà khiến cho cố nhân mà cô yêu, yêu nàng ta đến chết đi sống lại khuôn mặt không chỉ giống đến % nữa rồi.... Mà giống %!
.
Bắc Hàn
.
.
.
Ơ hay, H thật giá thật, các nàng phải tin tưởng ta chớ =))))))))