Sau khi Chuột biến mất, một cơn gió lạnh không chịu đựng nổi tràn khắp ngôi nhà. Tôi cố nôn nhưng không nôn ra được, chỉ có hơi thở hổn hển mùi hôi.
Tôi lên gác, cởi áo len ra, chui vào dưới tấm khăn trải giường. Tôi bị những cơn cảm lạnh và sốt luân phiên hành hạ. Cứ từng cơn căn phòng nở ra rồi lại co vào. Chăn và quần áo lót của tôi đẫm mồ hôi, đông lại thành một lớp da lạnh lẽo, co thắt.
"Lên dây đồng hồ vào lúc chín giờ," ai đó thì thầm vào tai tôi. "Dây xanh với dây xanh... dây đỏ với dây đỏ... cuốn xéo ngay vào lúc chín giờ rưỡi."
"Đừng lo," Người Cừu nói. "Mọi sự sẽ ổn thôi."
"Tế bào sẽ tự thay thế," vợ cũ tôi nói. Cô ta đang cầm một chiếc váy ngủ đăng ten màu trắng trong tay phải.
Đầu tôi lắc lư.
Dây đỏ với dây đỏ... dây xanh với dây xanh...
"Anh không biết gì hết, đúng không?" bạn gái tôi kết tội.
Không, tôi không hiểu gì hết.
Rồi tiếng sóng dội tới. Sóng lớn mùa đông. Biển màu xám chỉ điểm lốm đốm những bọt sóng. Những con mòng biển lạnh cóng.
Tôi đang ở trong một phòng trưng bày kín gió tại công viên hải dương. Hàng dãy dương vt cá voi được trưng bày. Trời nóng và ngột ngạt. Ai đó phải mở cửa sổ thôi.
Ai đó mở cửa sổ. Lạnh đến thấu xương. Những con mòng biển kêu thất thanh, tiếng cao vút sắc nhọn xé toạc da thịt tôi ra.
"Cậu có nhớ tên con mèo của cậu không?"
"Cá Trích," tôi đáp.
"Không, nó không phải Cá Trích," người lái xe nói. "Đổi tên rồi. Tên được thay đổi liên tục. Tôi đoán cậu thậm chí không nhớ nổi tên mình."
Lạnh đến thấu xương. Rồi mòng biển, cơ man là mòng biển.
"Sự tầm thường đi một con đường dài, khó khăn," người đàn ông mặc bộ lê đen nói. "Dây xanh với dây đỏ, dây đỏ với dây xanh."
"Anh cóng he gì về chiến tranh không?" Người Cừu hỏi.
Dàn nhạc Benny Goodman chơi bản Thư đặc biệt đường hàng không. Charlie Christian hát một đoạn solo dài. Ông ta đang đội một chiếc mũ mềm màu kem.