Tiêu Bách ngạc nhiên quay đầu, nhanh như vậy đã xuất hiện?
Cánh cửa không gian phía trước vặn xoắn, nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy được sự hỗn loạn của các luồng không khí. Nhận thấy sự biến hóa, Tiêu Bách không chút do dự túm lấy Thew, nhanh chóng nhảy vào trong cánh cửa không gian.Phía trước Tiêu Bách và Thew bây giờ là một hành lang vô cùng dài, trên tường xếp ngay ngắn chỉnh tề các ngọn đèn. Ở trên hành lang này, cứ cách một đoạn đường sẽ xuất hiện một cánh cửa, mà Dinetsa lúc này đang đứng ở trước một cái cửa như thế, mở to hai mắt, hoảng sợ che miệng, có vẻ như đã bị cảnh tượng trong phòng dọa sợ. Lúc này Diferra từ trong phòng bước ra, trên mặt mang theo thần thái vô cùng phức tạp. Tiêu Bách cảm thấy vừa kinh ngạc vừa nghi ngờ, hắn theo bản năng đi lên trước. Cánh cửa không gian kịch liệt rung động, sau đó từ từ biến mất trong không trung.
Nhìn thấy Tiêu Bách xuất hiện, sắc mặt Diferra rõ ràng biến đổi nhưng vẫn trầm mặc không nói gì.
Tiêu Bách vừa đi vừa nhìn xung quanh đánh giá. Trần nhà của hành lang này vô cùng thấp, chỉ cần hắn vươn tay lên đã có thể chạm đến rồi, hai bên tường hiện lên màu vàng của hỗn hợp bùn đất, nhìn qua đã thấy là có từ rất lâu.
Trên vách tường là ngọn đèn đang tỏa ra ánh sáng vô cùng mờ nhạt, mà chỗ sâu trong hành lang thì là một màu tối đen. Tiêu Bách tò mò bước đến cạnh hai người trước cửa phòng, Dinetsa che miệng lui từng bước, cho đến khi nhìn thấy Thew xuất hiện thì tâm tình kích động của nàng ta mới thả lỏng một chút.
Cửa phòng so với trần hàng lang còn thấp hơn, Tiêu Bách không thể không cúi gập người để đi vào… Vô cùng đáng ngạc nhiên là không gian bên trong gian phòng khá lớn, nhưng bởi vì không có cửa sổ nên ánh sáng bên trong khá là âm u.
Tiêu Bách quay đầu, ngọn lửa ma trơi trong hốc mắt chợt lóe sáng. Đây hình như là phòng ngủ, bởi vì ngoại trừ một cái giường cùng một cái tủ thì không còn có gì.
Nhưng nếu thật sự chỉ có như vậy thì vừa rồi tại sao Dinetsa lại thét lên kinh hoàng như thế. Tiêu Bách định quay lại để hỏi Dinetsa, thì bỗng thoáng thấy một thi thể bị mũi tên ghim chặt trên vách tường đã khô quắt.
Thi thể khô quắt kia có biểu cảm vô cùng không cam tâm, đôi con ngươi trong hốc mắt trợn trừng, Tiêu Bách bị hoảng sợ, cũng không phải bị trạng thái khi chết của người dọa, mà là bị vẻ bề ngoài của người kia dọa sợ.
Tuy rằng người này đã thành cái thây khô, nhưng là hình dạng đại khái vẫn còn. Tiêu Bách có chút kinh hãi tiến lên vài bước, bộ thây khô trước mặt này rõ ràng có vẻ bề ngoài khác với con người, không nói đến chiều cao chỉ có ba thước, chỉ cần nhìn đến cái trán cao cao cùng với chòm râu màu nâu ở cằm cũng đã đủ thấy được.
Thew cũng tiến vào đây, cậu có chút ngạc nhiên đánh giá kĩ thây khô trên vách tường, gần như cùng một lúc với Tiêu Bách nói: “Người lùn!”
Tiêu Bách chấn động, hắn kinh ngạc trừng Thew: “Làm sao mi biết?”. Từ lúc Tiêu Bách vẫn còn sống, ngoại trừ một số người truyền miệng, thì hầu hết trên các tư liệu lịch sử đều không có về các chủng tộc khác ngoại trừ loài người.
Khi đó cũng chỉ có công hội Ma pháp, giáo đình cùng những nơi cơ mật trong hoàng thất là còn lưu lại những tư liệu. Mà những người bình thường sẽ không biết ở đại lục Augustine này vạn năm trước có những chủng tộc khác sinh sống!
Với chất vấn của Tiêu Bách, Thew chỉ nhẹ nhàng nhíu mày: “Tôi không biết…”. Vừa rồi là theo bản năng liền thốt ra, giống như ở sâu trong ý thức biết điều này. Ánh mắt Thew nhìn đến mũi tên trên ngực của thây khô, trên mặt lướt qua một vẻ phức tạp.
Hừ, trong lòng Tiêu Bách hung hăng phỉ nhổ con sói con này, mi cứ tiếp nói dối đi. Ông mà tin lời này của mi thì ông là đồ ngu!
Không thèm quan tâm tới cái trừng mắt của Tiêu Bách, Thew im lặng, vì đối với cậu, người từ nhỏ đến lớn đã từng trải qua không ít chuyện quái dị mà nói, có một số việc đến cả chính cậu cũng không biết thì làm sao có thể cùng Tiêu Bách nói rõ ràng được. Nhưng mà nhìn phản ứng của bộ xương khô này thì có vẻ hắn đã hiểu lầm lớn rồi.
Tiêu Bách hầm hừ đi ra khỏi phòng, không thèm nhìn tới Dinetsa đang run sợ và Diferra đang khẩn trương đề phòng, xoay người bắt đầu đi sâu vào trong hành lang.
Bên trong vốn dĩ tối đen, theo bước chân của Tiêu Bách, các ngọn đèn trên vách đá như có thể cảm ứng, đồng loạt sáng lên, ánh sáng đột ngột xuất hiện chiếu sáng hành lang cùng một loạt cánh cửa.
Càng đi trong lòng hắn càng ngạc nhiên. Tuy rằng không biết mấy ngọn đèn rốt cuộc bằng cách nào có thể cảm nhận được hắn tiến vào mà tự thắp sáng, nhưng hiển nhiên là loại kĩ thuật này không nằm trong khả năng của con người. Tiêu Bách thầm nghĩ phải chăng trong lúc vô ý hắn đã vào trong căn cứ của người lùn.
Ý nghĩ này cũng không phải tự nhiên mà có, bởi vì cánh cửa không gian vô cùng bí mật kia không phải là thứ thường nhân có thể làm ra, hơn nữa hành lang này cùng với cách thiết kế phòng vô cùng thích hợp với dáng người thấp bé sinh sống…
Thew dọc đường im lặng không lên tiếng, Dinetsa cùng Diferra theo sát phía sau cậu. Tiêu Bách mỗi lần tới một cánh cửa sẽ mở ra xem, tiện thể vào trong xem xét, bất kể là trong phòng hay ở ngoài hành lang cũng sẽ xuất hiện dấu vết đánh nhau. Đặc biệt là ở trong mấy gian phòng rèn vũ khí, càng có rất nhiều thi thể của người lùn.
Sự kinh ngạc càng lúc càng lớn, nhưng cũng không nén được sự hưng phấn của Tiêu Bách. Hành lang thẳng tắp, không có nhiều ngã rẽ, Tiêu Bách cẩn thận tiếp tục đi sâu vào bên trong. Hắn có cảm giác nếu vào sâu bên trong có thể sẽ phát hiện ra thứ khác biệt.
Quả nhiên, ở trong một căn phòng có lò rèn, trên mặt đất ngoại trừ thi thể của các người lùn còn có thêm một loại thi thể nữa…
Tiêu Bách dừng bước, nhìn vào nơi như địa ngục lạnh lẽo này, từ thảm trạng này có thể tưởng tượng ra chiến cảnh lúc đó dữ dội cỡ nào.
Thew vẫn mím môi không nói chuyện, chân mày cau lại từ lúc bắt đầu đi sâu vào trong vẫn chưa từng thả lỏng.
Dinetsa vốn đã bị bầu không khí tĩnh mịch quanh đây gây áp lực khiến thần kinh căng thẳng tột độ, giờ lại nhìn thấy thảm trạng trên mặt đất, khuôn mặt của nàng bỗng trắng bệch. Nếu không phải bên cạnh có Diferra đỡ thì chắc nàng đã ngã quỵ từ lâu.
Mặc dù nhìn qua có vẻ Diferra rất bình tĩnh nhưng lúc này trái tim của cậu đập vô cùng nhanh. Cậu không biết câu nói “Người lùn” lúc ban nãy của Tiêu Bách và Thew là có ý gì, nhưng nhìn thấy thi thể của một loại chủng tộc “Người lùn” khác với mình, làm cho tim của cậu đập nhanh đến mức sắp nổ tung rồi.
Diferra còn chưa ngu đến mức cho rằng những thi thể ấy là ma thú. Cho dù có là ma thú thông minh cũng không thể có điều kiện sống và tập tính giống hệt loài người được. Mà dọc đường đi, từ người lùn cho đến những vật trang trí trong phòng đều chứng minh điều này.
Diferra mơ hồ có cảm giác, hình như cậu trong lúc vô tình đã chạm được đến một đoạn bí ẩn của đại lục Augustine.
Tiêu Bách không nhận ra tâm tư của Diferra, hắn ngồi chồm hỗm xuống bắt đầu cẩn thận đánh giá. Bộ thây khô mới ở đây rõ ràng khác biệt, khác với dáng người nhỏ nhắn của người lùn, người này vóc dáng thon dài, trên người mặc một loại lá cây bọc thép. Mặt mũi của cái thây đã khô nên không còn dáng vẻ vốn có, nhưng Tiêu Bách lại chú ý tới cái tai nhọn khá lớn kia.
Với những chủng tộc khác ngoài con người, Tiêu Bách tuy không được tận mắt chứng kiến, nhưng theo chút kiến thức miêu tả về tinh linh, Tiêu Bách vẫn có thể chắc chắn rằng thây khô này có liên hệ với bộ tộc tinh linh.
Nhưng mà… Theo Tiêu Bách biết, bộ tộc tinh linh từ trước đến nay đều ưa chuộng hòa bình, tại sao lại phái một nhóm người tới đánh nhau với người lùn?!
Chẳng lẽ, nguyên nhân tộc Tinh Linh cùng tộc Người Lùn biến mất vạn năm trước có liên quan đến việc này?!
Nỗi băn khoăn giống như một quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, tuy Tiêu bách đối với việc khảo chứng lịch sử không có hứng thú, nhưng phát hiện ra một sự việc có thể kinh động toàn bộ đại lục vẫn làm cho hắn vô cùng hưng phấn.
Huống hồ, Tiêu bách biết người lùn nổi tiếng nhất với sở trường rèn vũ khí. Được rồi, nói đến nói đi, kì thật Tiêu Bách kiên nhẫn tra xét như vậy là vì muốn tìm ra bảo vật.
Đừng nói Tiêu Bách không tham tài, hắn vô cùng thích trang bị cực phẩm, ngẫm lại thì gia sản khi còn sống của hắn phải có đến phần đều là đồ do người lùn làm ra. Chỉ tiếc, người lùn từ vạn năm trước đã biến mất, làm cho các trang bị cực phẩm ít đến mức có tiền cũng khó mà mua nổi..
Nếu như không phải tại kỹ thuật rèn đúc của con người có hạn, thì Tiêu Bách cũng sẽ không chú ý tới những người lùn đã chết hơn vạn năm trước này làm gì.
Nhưng mà nhìn tình huống này, muốn tìm bảo vật có chút khó khăn… Tiêu Bách xem xét xung quanh, mặc kệ là tộc Tinh Linh cùng tộc người Lùn tại sao lại đánh nhau, nhưng hiển nhiên là ai thắng ai thua cũng sẽ không còn lại chiến lợi phẩm gì cho Tiêu Bách.
Trên mặt đất, những người đã chết này đến cả một không gian ma pháp giới cũng không có, điều này khiến Tiêu Bách không nhịn được mà mắng chửi!
Tâm tình chờ mong lúc ban đầu sau một hồi tìm tòi không có kết quả không khỏi biến thành ấm ức. Cũng may Tiêu Bách có một tinh thần gián đánh cũng không chết, nên sau một phút đồng hồ sa sút tinh thần, hắn liền tiếp tục đứng dậy, chuẩn bị đi tìm bảo vật.
Thew hờ hững nhìn Tiêu Bách đang lục lọi đồ đạc trên một thi thể, tuy rằng không biết Tiêu Bách đang tìm gì ở những thi thể ấy, nhưng không cần nghĩ cũng biết bộ xương khô này chắc chắn không có ý tốt gì.
Phì Điền im lặng ghé đầu vào vai Thew, hắt xì mấy cái, có chút khó chịu. Dù sao nơi này cũng không biết đã bị phủ bụi bao lâu, không khí bên trong bẩn không chịu nổi. Tiêu Bách có lẽ sẽ không cảm thấy gì, nhưng đối với những người phải hít thở thì vô cùng khó chịu.
Bốn người tiếp tục đi vào bên trong, dấu vết đánh nhau càng ngày càng rõ ràng, trên mặt đất các thi thể cũng càng ngày càng nhiều. Tiêu Bách một bên vội vã lục lọi, Thew thì lại bắt đầu đánh giá xung quanh. Không gian vốn chật hẹp trong hành lang dường như bỗng trở nên rộng rãi hơn, ngay cả không khí so với những nơi vừa đi qua cũng tốt hơn nhiều.
Thew theo bản năng tiếp tục đi sâu vào bên trong, rẽ qua vài cái hành lang u, phía trước bỗng xuất hiện một luồng sáng mạnh rọi thẳng đến. Bởi vì đang đi trong hành lang mờ tối nên Thew phải nheo mắt lại.
Đợi đến lúc đã thích ứng được ánh sáng chói mắt kia, tất cả trước mắt bỗng trở nên rõ nét. Thew không nhịn dược dừng lại, khuôn mặt lạnh lùng xuất hiện một chút xúc động, trước mắt là một đại điện rộng đến hơn trăm mét vuông. Cậu chỉ cảm thấy một luồng tử khí dày đặc lượn lờ xung quanh thân cậu mãi không dứt…
—
Hết chương