Tiêu Bách cắn răng, sau khi trừng Thew hơn mười phút, hắn liền giơ lên ngón giữa, trực tiếp dùng hành động để thể hiện sự khinh bỉ với tên máu lạnh nào đó. Nói như thế nào thì cái cô chị của Diferra kia cũng bởi vì cứu nó mà chết, nhưng cái tên sói con kia lại bình tĩnh như thể đó là việc quá bình thường.
Mặc dù, Tiêu Bách đã dự liệu được thái độ của Thew sẽ như thế, nhưng hắn vẫn không nhịn được mà nghĩ… Cái con sói con này rốt cuộc là vẫn còn nhân tính, hay là thực sự là một người máu lạnh đến độ không tưởng!
Nếu đổi lại là Tiêu Bách, mặc dù không thương tâm nhưng ít nhất hắn cũng sẽ không hờ hững đến thế. Điều này làm cho Tiêu Bách hoài nghi, tên nhóc này có khi nào đã bị liệt toàn bộ dây thần kinh trên mặt rồi không…
Tâm tình trở nên phức tạp, Tiêu Bách cảm thấy mình mỗi lần nghĩ càng nhiều thì càng trở nên phiền muộn, đúng là không có đầu óc vẫn là tốt nhất. Hắn bỗng có chút ước ao trở thành người ngu ngốc bẩm sinh, không cần phải phí nhiều sức lực để suy nghĩ và tự hỏi nhưng vấn đề sâu xa, những chuyện không có một chút manh mối nào.
Tiêu Bách tiến lên nói chuyện với Diferra dang ngồi dưới đất, đối với thiếu niên thích chơi trò hai mặt này hắn không có nhiều cảm tình lắm, thế nhưng tình cảm của người này đối với chị mình lại vô cùng sâu sắc, khiến cho người khác phải cảm động.
Song mọi chuyện trên đời đều có qua có lại, Tiêu Bách cũng chỉ hơi cảm khái chút, ngoài sự đồng cảm ra thì chẳng còn gì khác. Chuyện sống chết này đối với hắn, quái vật “vừa chết đi sống lại”mà nói thì sinh ly tử biệt vân vân… đều rất bình thường …
Liếc nhìn Diferra đang thất hồn lạc phách, Tiêu Bách vung tay lên đang định cho người kia một chưởng. Đối với cái tên có bệnh yêu chị một cách nghiêm trọng này, ngoài trừ sử dụng thủ đoạn bạo lực để giải quyết ra, không còn có biện pháp nào khác.
Ngay khi Tiêu Bách đang định động thủ, bỗng xảy ra sự tình ngoài ý muốn, Diferra vốn đang im lặng chợt ngẩng đầu lên.
“Ta và các ngươi đi…” Diferra mang trên mặt một vẻ tĩnh mịch đến tê tái, cậu mở to đôi mắt lạnh lùng mang đầy tơ máu liếc nhìn Tiêu Bách, sử dụng âm thanh khán khàn mà nói ra.
« Dát ? » Cằm bởi vì giật mình quá mạnh mà suýt nữa bị trật khớp, Tiêu Bách lăng lăng nhìn Diferra, tên nhóc này không lẽ bị kích thích quá mức dẫn đến đầu óc bị hỏng luôn rồi, nếu không, sao lại có thể bình tĩnh như vậy !?
Trong chốc lát, bàn tay đang giơ lên của Tiêu Bách cứng ngắc ở giữa không trung.
Diferra gục đầu xuống, đặt Dinetsa trong lòng nhẹ nhàng xuống đất, sau đó cúi người đặt một nụ hôn lên trán chị mình, trong miệng nói lầm bầm gì đó. Diferra ngồi thẳng người lên, trước ánh mắt soi mói của Tiêu Bách tỉ mỉ vuốt những sợi tóc rối của chị mình.
Trên tay dính đầy vết máu, không cẩn thận dính vào gương mặt Dinetsa. Diferra giật mình, cậu ngơ ngác nhìn vết máu trong tay mình cùng với Dinetsa đang nằm trong vũng máu, ánh mắt chợt co rút. Cố gắng nhịn xuống những đau khổ đang cuộn trào mãnh liệt trong lòng, Diferra rất nhanh dấu tay vào trong tay áo.
« Đi thôi ! » Diferra lê bước, thanh âm có chút đờ đẫn.
Tiêu Bách không lên tiếng, hắn có chút quái dị nhìn chăm chú Diferra. Biểu hiện của Diferra rõ ràng đã làm cho Tiêu Bách nghi ngờ, đồng thời cũng sinh lòng cảnh giác.
Có loại người thường chọn cách chết đi trong im lặng hay trong lòng bạo phát trong im lặng, một khi một người có biểu hiện không bình thường như vậy, thì chắc chắn là sẽ rất nguy hiểm, chẳng qua Tiêu Bách bây giờ hoàn toàn không thể xác định trước được tương lai sẽ có nguy hiểm gì. Đem một quả bom hẹn giờ để bên cạnh mình, tóm lại là chắc chắn sẽ có vấn đề xảy ra…
Suy nghĩ lướt qua rất nhanh, Tiêu Bách không biết rằng trong một thoáng mình nhìn đi nơi khác Diferra đã nổi lên sát ý.
Thew đứng ở cách đó không xa vẫn luôn trầm mặc, khóe môi khẽ động nhưng cuối cùng lại không nói bất cứ điều gì. Dù cho biểu hiện của cậu có tỉnh táo đến mức gần như lạnh lùng, nhưng không có nghĩa cái chết của Dinetsa không ảnh hưởng gì đến cậu, chỉ là… Thew lúc này không xác định rõ được những phức tạp trong lòng mình.
Ba người vẫn tiếp tục tìm kiếm đường ra trong cái địa đạo quái dị như mê cung này. Cửa không gian lúc trước đã biến mất, mà ở đây cũng đã gần như thành một phế tích. Bọn Tiêu Bách lần thứ phải lui vào bên trong, bắt đầu tìm kiếm từng gian nhà, đương nhiên, chỉ có mỗi Tiêu Bách là tìm kiếm bảo vật.
Thew nghĩ, việc cần làm bây giờ là phải nhanh chóng ra khỏi nơi quái quỷ này, có trời mới biết sắp tới sẽ xảy ra chuyện gì. Hơn nữa cậu lại vừa trải qua trận chiến kịch liệt, tiêu hao rất nhiều năng lượng nên bụng của cậu bắt đầu kháng nghị.
« Tôi đói bụng rồi ! »
Thew có chút khó chịu trừng Tiêu Bách, cậu cần đồ ăn chứ không phải cùng cái bộ xương khô này sưu tầm bảo bối.
« Mi không đói chết được đâu. »
Nói xong bộ xương khô cũng không có quay đầu lại, tiếp tục tìm kiếm trong đống thi thể.
Thew khó chịu nhíu mày, như nhớ ra cái gì đó, cậu quay đầu lại nhìn lướt qua Diferra đang không phát ra chút tiếng động nào đằng sau. Sau đó dùng ngữ khí lạnh lùng giống Tiêu Bách nói : « Tôi đói không chết được, nhưng sợ là có người sẽ không chịu nổi… ».
Tiêu Bách nghe xong, bỗng dừng lại hành động đang làm, quay đầu, đầu tiên là liếc mắt nhìn Diferra, sau đó trừng Thew, cười lạnh nói : « Ồ, hôm nay mi lại còn quan tâm người khác cơ à ! » Ngay cả cô gái kia lúc chết cũng không thấy tên sói con này có bao nhiêu biểu hiện, lúc này tự nhiên lại đi quan tâm người khác có đói bụng hay không !
Tuy rằng vốn không tin Thew, thế nhưng…
“Ngươi đói bụng rồi?” Tiêu Bách lần thứ hai nhìn về phía Diferra, tên này về sau có ra sao, chỉ cần chưa tới lúc xảy ra xung đột, thì hắn vẫn sẽ tạm thời không để Diferra chết đói như thế.
Thew lạnh lùng liếc nhìn Tiêu Bách, cậu đói bụng rồi vậy mà cái bộ xương khô chết tiệt kia lại mặc kệ cậu, ngược lại cái tên Diferra kia vừa đói bụng thì bộ xương khô chết tiệt này liền chú ý. Tuy rằng không muốn thừa nhận, thế nhưng tâm tình cậu bây giờ rất khó chịu!
Diferra nhíu mày, do dự một chút rồi gật đầu. Dinetsa chết làm cho cậu gần như sụp đổ. Chỉ có Diferra biết, cậu còn sống, cậu phải sống, bởi vì cậu muốn trả thù!
Không nhìn thấy sự hung ác trong ánh mắt đang cúi xuống của Diferra, Tiêu Bách lúc này quay đầu bốn phía để tìm kiếm.
Bởi vì trong này ánh mặt trời không thể chiếu đến, nên cũng không phát hiện được thời gian đã trôi qua bao lâu. Tiêu Bách không rõ ràng lắm bên ngoài bây giờ có phải buổi tối hay không, nhưng nếu cứ tiếp tục không tìm được lối ra như bây giờ, sợ rằng hai người kia sẽ phải chết ở trong này.
“Tạm thời ráng nhịn một chút.” Ngoại trừ nói như vậy, Tiêu Bách tạm thời không còn cách nào khác. Dù sao hắn cũng không biết rõ nơi này, vòng tới vòng lui cũng chỉ thấy giống hệt nhau, đi nửa ngày cũng không biết lối ra ở đâu.
Nghĩ đến đây, Tiêu Bách không nhịn được mà rủa thầm nhóm Người Lùn chết tiệt, không có việc gì tạo ra một địa đạo như mê cung thế này để làm gì!
Vì vậy ba người, mỗi người mang một tâm tư tiếp tục bước đi trong địa đạo tĩnh mịch này. Trong hành lang tia sáng càng ngày càng yếu ớt, ngọn đuốc trên vách tường cũng càng ngày càng mờ giống như sắp cháy hết.
Tiêu Bách sau nhiều lần tìm kiếm không có kết quả, cuối cùng cũng hết chịu nổi. Không những thế, bên cạnh hắn luôn có một đường nhìn bắn tới, từng giờ từng phút không ngừng nhắc nhở hắn, tên sói con kia đói bụng!
Tâm tình buồn bực, đến lúc Tiêu Bách vừa mới rẽ vào một ngõ cụt thì ánh sáng cũng phụt tắt.
“Đệt, [email protected][email protected]%%$^…” Tất cả tổ tông của Người lùn đều được hỏi thăm một lượt, Tiêu Bách nổi giận đùng đùng nhấc chân đá vách tường.
Cũng không biết có phải do sức lực trút giận của Tiêu Bách quá lớn hay là do bức tường kia đã quá cũ không chịu được tác động, vậy mà vừa đánh một cái đã – sụp!
Tiêu Bách sửng sốt, gió lạnh từ bức tường vừa bị phá vỡ thổi vào. Phía ngoài là bóng đêm dày đặc, sự yên ắng trong rừng cho thấy đây rõ ràng không còn là rừng rậm bănng giá. Rừng rậm băng giá không thể có sự tĩnh lặng hài hòa này.
“Một đá này của ông thật lợi hại…” Thew bên cạnh nói ra lời trào phúng. Không đợi Tiêu Bách kịp đắc ý, Thew đã mặt không đổi sắc bước ra ngoài.
Mắt thấy Thew càng ngày càng xa, Tiêu Bách lúc này mới kịp tỉnh táo, hướng về phía bóng lưng của Thew hét lớn:
“Đệt, thằng nhóc thối kia, mi không nói móc ta một ngày sẽ ăn không ngon ngủ không yên phải không!” Dám sử dụng ngữ khí châm chọc này nói chuyện với hắn, đúng là ngứa đòn mà.
Nghe thấy phía sau vọng đến âm thanh nổi giận của Tiêu Bách, Thew híp mắt lại, đêm nay ánh trăng thật tròn…
Diferra yên lặng đi theo sau, trong mắt hiện lên một vẻ phức tạp. Lẽ nào chỉ khi nói chuyện với bộ xương khô kia thì Thew mới nói nhiều thế sao!?
Rừng rậm xung quanh trong gió đêm vang lên những tiếng xào xạc, Tiêu Bách liền yên tĩnh lại, nhìn ra xung quanh. Nơi này rõ ràng không phải rừng rậm băng giá, bởi vì trên mặt đất không có những vùng bị đóng băng, trên những cây cao to cũng không có tuyết đọng. Tiêu Bách hoài nghi có phải hắn đã đi tới… một cánh rừng khác, tuy rằng khả năng này là rất nhỏ.
Phì Điền đang nằm ở trên vai Tiêu Bách bỗng trở nên kích động, nó sử dụng một móng vuốt nhỏ của mình ra sức vỗ lên mặt của Tiêu Bách, móng khác chỉ vào một chỗ trong rừng rậm, cặp mắt đen láy trong bóng đêm mang theo hưng phấn.
Ban nãy trong rừng Phì Điền nhìn thấy một bóng đen khả nghi, căn cứ theo đầu óc thông minh của nó, kết quả phân tích ra được cái bóng kia chính là tên đầu sỏ dùng cục than hại nó bị vu oan!“Ọt~ ọt ọt ~ ọt ọt ọt ~” cái bụng vô cùng đúng lúc mà phát ra âm thanh giống như một bản nhạc phát ra liên tục. Phì Điền giật mình, nó theo bản năng lấy móng vuốt che bụng, một dự cảm xấu bỗng xuất hiện.
Tiêu Bách vừa bị vỗ vào mặt âm trầm nghiêng đầu qua: “Đói bụng rồi?”
Phì Điền cảm giác lông mao phía sau của nó vừa bị dao cạo lướt qua, dưới ánh mắt vô cùng áp bách của Tiêu Bách, nó nhảy xuống mặt đất. Một bên chỉ chỉ về phía rừng rậm, một bên móng vuốt quơ quơ như là đang giải thích cái gì. Đáng tiếc vì nó giải thích quá vội vàng nên mang lại hiệu quả trái ngược, cái bụng ú nú của nó vẫn còn đang reo vang.
Mắt thấy chủ nhân vẫn như cũ nhìn chằm chằm vào mình, Phì Điền cuối cùng khóc không ra nước mắt. Nó véo bản thân một cái, sau đó móng vuốt rất có tự giác mò mẫm trên mặt đất, cho đến khi nhặt được một cục đá lớn. Phì Điền đau xót cầm nó lên đập vào ót của nó, sau đó “Bịch” một tiếng ngã xuống đất bất tỉnh.
Tiêu Bách nếu có khuôn mặt, chắc chắn sẽ bị rút gân vì hành động của Phì Điền, cũng may con sủng vật này còn biết điều. Tiêu Bách nhấc chân đá Phì Điền không biết là đang ngất thật hay là giả vờ, rồi mặc kệ nó.
Buổi tối trong rừng rậm hầu như không có vết tích ma thú hoạt động, Thew vốn định tìm một con ma thú ở gần đây để ăn no, đáng tiếc tìm nửa ngày cũng phát hiện ra con ma thú nào. Vốn còn muốn đi xa chút nữa, nhưng lúc này Tiêu Bách lại nói: “Không cần tim, ở đây không có ma thú!” Sức mạnh đã lên đến vong linh pháp sư- cấp , Tiêu Bách có thể dùng tinh thần lực tìm kiếm xung quanh.
Nói chung, ma thú đều sẽ có sóng tinh thần lực, mà chỉ cần bắt được nguồn tinh thần lực đang phát sóng thì sẽ biết được tinh thần lực đó mạnh hay yếu từ đó biết được cấp độ của ma thú. Thế nhưng, Tiêu Bách vừa dùng tinh thần lực của mình mở rộng lại mở rộng, diện tích gần như đến trăm dặm cũng không phát hiện được bất cứ một nguồn phát sóng nào.
Thew ngừng lại, quay đầu nhìn chăm chú về phía Tiêu Bách, vẻ mặt âm trầm: “Ông biết đây là đâu!”
“Không biết.” Tiêu Bách trầm mặc, không có bất cứ một ma thú nào, hơn nữa đây còn là địa bàn của Người lùn. Sự quỷ dị trong này làm cho người ta có dự cảm vô cùng xấu…
Sắc mặt Thew càng thêm tối tăm, nếu Tiêu Bách khẳng định như vậy nhất định là có lý do, cái này cậu không hề nghi ngờ.
Nhưng vấn đề là, ở đây không có ma thú đồng nghĩa với việc không có đồ ăn, không có thức ăn nghĩa là sẽ phải đói bụng, phải đói bụng nghĩa là không có sức chiến đấu, không có sức chiến đấu nghĩa là sẽ bị cái bộ xương khô kia áp bách…
Vì vậy, sau khi kết luận, sắc mặt Thew lần nữa trầm xuống. Sau đó, cậu nhìn đến Phì Điền đang nằm ngửa trên mặt đất không biết là đang hôn mê hay giả chết!
Có lẽ, cũng không phải là thực sự không còn thức ăn…
—
Hết chương