Cát hóa thành còn lớn và phồn hoa náo nhiệt hơn cả một thị trấn tầm trung, tuy nói rằng nơi đây không có ai quản lí nhưng trị an nơi này lại không nát bét như những gì đã tưởng tượng.
Lúc bọn Tiêu Bách bị Mialyse mời xuống xe thì đoàn xe đã đỗ trước cánh cửa của một quán trọ lớn, người đi trên đường thỉnh thoảng lại liếc mắt qua, họ chú ý không phải vì một đội ngũ dài, dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên thương đội Darryl đến đây để buôn bán làm ăn.
Hấp dẫn sự chú ý của họ chính là Đằng Tử và Thew, tuy rằng Tiêu Bách tự nhận dáng vẻ mình không tệ nhưng đứng cạnh hai người này thì cũng trở thành phông nền.
Người bình thường khi sống trong sa mạc lâu da sẽ bị phơi nằng đến khô nứt và đen sạm, cho dù là mỹ nhân cũng sợ để làn da mềm mịn của mình lộ ra dưới ánh mặt trời chói chang.
Nhưng Đằng Tử và Thew rõ ràng không bận tâm đến vấn đề này, vậy nên sau khi xuống xe đã đặc biệt làm người khác chú ý. Không chỉ có màu da của họ khác biệt với những người khác, kể cả vẻ ngoài cũng đi ngược lại với phong cảnh xung quanh. Một người bề ngoài như tiên, một người lại lạnh lùng… Nếu như không phải có Mialyse ở đây, chỉ sợ sớm đã có người đến tiếp cận.
Đối với những ánh mắt xung quanh mình, Mialyse biểu hiện rất bình tĩnh, giống như là đã sớm biết sẽ như vậy.
Lúc này không người nào dám tiến lên khiêu khích, bởi vì biết đến danh tiếng Mialyse và thế lực đằng sau. Bằng không tại nơi không ai quản lí này, ai dám huênh hoang mang mỹ nhân đi dạo như vậy.
Vì là lần đầu tiên đến vùng đất của con người nên Đằng Tử từ sau khi xuống xe đã không thể nào kiềm chế lòng hiếu kì của mình, liên tục nhìn xung quanh.
Trải qua sự trao đổi tối hôm qua, Mialyse đối với nam tử thuần khiết giống như thiên sứ có rất nhiều thiện cảm, đó là lí do phần lớn thời gian đều che ở trước người Đằng Tử, người xung quanh thấy vậy còn tưởng rằng có gì mập mờ giữa nam nhân này với Mialyse, mỗi người lại thở dài tiếc hận.
Cũng may Mialyse chỉ “chiếm lấy” một người, vẫn còn lại mỹ thiếu niên lạnh lùng, ánh mắt của mọi người đều nhìn về phía sau nhưng lại bị Tiêu Bách ánh mắt âm ngoan của Tiêu Bách làm sợ hãi mà rút về.
Nhưng mà cũng không phải tất cả mọi người đều bị dọa sợ, còn có một số thành phần cá biệt hướng hắn giơ ngón giữa. Tiêu Bách hơi nhíu mày, vốn dĩ ngày hôm qua say rượu nên ngày hôm nay tỉnh lại đầu vẫn còn hơi nặng, hiện tại lại còn bị cái tên không biết sống chết mơ ước đến Thew kia làm khó chịu, Tiêu Bách cảm giác sự bình tĩnh từ trước đến giờ của mình bị làm cho dao động. Hắn vỗ vỗ Phì Điền trên vai, thấp giọng dặn dò vài câu.
Phì Điền nhanh chóng gật đầu, sau đó nhân lúc mọi người không chú ý lặng lẽ biến mất…
Ngay lúc khi bốn người bước qua cánh cổng quán trọ, bên ngoài vang lên vài tiếng kêu thảm thiết rồi rất nhanh bị che dấu mất.
Trong sảnh lớn của quán trọ chen chúc một đám người, mọi người cười lớn và châm biếm liên tục, chỉ cần đứng ở cửa thôi cũng sẽ bị không khí bên trong lây nhiễm.
Ngửi thấy mùi rượu nồng nặc đập vào mặt, Mialyse nhìn đám lính đánh thuê tràn đầy nhiệt tình cùng hào sảng đang cụng rượu, nét căng thẳng trên mặt cũng nhu hòa hơn.
Trải qua cuộc vui tối hôm qua, có mấy nguời lính đánh thuê rất có cảm tình với Đằng Tử, vừa thấy đối phương tiến đến, cứ thế đã quên đi thân phận đối phương, tiến đến gần mời uống rượu. Đằng Tử nhận ra mấy người kia, cũng là những người tối hôm qua ồn ào nhất.
“Đi thôi.” Thấy ánh mắt sáng ngời của Đằng Tử, Mialyse buồn cười xoa đầu hắn.
Không cự tuyệt lại hành động thân mật của Mialyse, nhưng Đằng Tử cũng không tùy ý giống như tối hôm qua. Hắn ngước mắt nhìn về phía Tiêu Bách, cho dù có thiện cảm với người ngoài như thế nào chăng nữa, Đằng Tử vẫn theo bản năng muốn hỏi xin ý kiến của Tiêu Bách. Dù sao Tiêu Bách cùng với hắn giống nhau đều không phải là con người, hơn nữa người kia dù sao cũng đã ở bên ngoài khá lâu, so sánh với người khác, thì trong lòng của Đằng Tử càng muốn tin tưởng Tiêu Bách hơn.
“Không phiền ngài!” Tiêu Bách liếc nhìn Mialyse, giọng nói vô cùng khách khí… mới là lạ. Từ sau khi tiến vào Cát hóa thành, mục đích của Tiêu Bách đã hoàn thành. Mà bây giờ sở dĩ vẫn theo Mialyse vào quán trọ chủ yếu là bởi vì Tiêu Bách muốn mang theo một ít người, và có thể là vật!
Mà với thực lực cường đại của Đằng Tử thì để cho hắn tiến vào nơi nguy hiểm là vô cùng chính xác, không những thế còn có tùy ý để hắn làm xáo trộn tâm tư người khác.
Đối với sự cự tuyệt không chút khách khí của Tiêu Bách, Mialyse biểu hiện ra sự khó chịu vô cùng mãnh liệt, nhất là khi nhìn thấy ánh mắt thất vọng của Đằng Tử thì cơn giận nhất thời tràn đầy trong suy nghĩ của hắn.
Mialyse hung tợn trừng mắt nhìn người nam nhân nho nhã, người kia đúng thật là không biết bản thân mình là ai, dựa vào cái gì có thể quyết định chuyện của người khác. Nếu như không phải Forein Clark đã nhắc trước, Mialyse chắc chắn sẽ trực tiếp xông lên cho Tiêu Bách một trận, sau đó mang Đằng Tử đi.
Đáng tiếc là sự tức giận của Mialyse có như thế nào cũng không thể nào lay động quyết định của Tiêu Bách, nhưng đối với sự quan tâm của người kia đến thái độ của Đằng Tử, hắn có chút kinh ngạc.
“Ngài đội trưởng, người tại sao vẫn còn ở đây, ngài hội trưởng đang chờ đến sắp hết kiên nhẫn rồi.” Vừa lúc đó Steve bỗng vội vã chạy tới.
Mialyse dừng lại, hắn không nhớ Forein Clark vừa rồi đã dặn dò gì. Nhưng giờ này khắc này, trong lòng hắn lại bắt đầu chần chờ, vừa rồi Mialyse muốn Đằng Tử ở lại là vì hy vọng đến lúc đó người nam nhân giống thiên sứ này không đi theo Tiêu Bách để bị liên lụy.
Bởi vì Mialyse biết rất rõ thủ đoạn của vị hội trưởng kia, việc có thể để cho người có khuôn mặt cười lên giống hồ ly kia tự thân hành động, tám chin phần mười không phải là chuyện gì tốt.
Thấy Mialyse không nói được lời nào, Steve có chút lo lắng, hắn dứt khoát xoay người nói với bọn Tiêu Bách: “Các ngươi đi theo ta, ngài hội trưởng đã bố trí bàn rượu chờ các ngươi.”
Mialyse há miệng như muốn nói cái gì nhưng lại không biết nói cái gì, chỉ có thể trơ mắt nhìn Đằng Tử theo bọn Tiêu Bách cùng lên lầu.
Tiêu Bách nhìn đánh giá tất cả rồi chậm rãi nhướn một bên mày. Phải nói thật là hắn vô cùng hiếu kì về hành động kế tiếp của vị hội trưởng kia. Cho dù biết rõ ràng sẽ không có chuyện tốt lành gì đang chờ đón mình, thế nhưng… Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con!
Giống như tối hôm qua, biết rõ là người tới ắt có gian trá, nhưng để giảm bớt sự cảnh giác của đối phương, Tiêu Bách cũng tương kế tựu kế mà uống hết rượu Forein Clark mang đến.
Steve đưa nhóm người Tiêu Bách vào một gian phòng trên lầu hai, so với sự ầm ĩ ở bên ngoài, trong đây đặc biệt yên tĩnh.
Forein Clark đang ngồi ở phía trong cùng của chiếc bàn, ở bên tay trái hắn là Diferra đã tẩy rử tương đối sạch sẽ gọn gàng, bên tay phải là một nam nhân mập mạp lớn tuổi vô cùng xa lạ.
Ánh mắt Tiêu Bách cũng không dừng lại lâu trên người nam nhân xa lạ, hắn nhìn thẳng Diferra cười châm biếm: “Xin chào Lục hoàng tử, xem ra người ở đây rất tốt nha.”
Diferra biến sắc, cũng không biết có phải do chột dạ hay không mà khi nhìn thấy ánh mắt của Tiêu Bách nhìn mình, cậu có chút không được tự nhiên mà cúi đầu xuống. Người nam nhân mập mạp lớn tuổi thấy bầu không khí có chút dị thường liền cười haha hai tiếng: “Vị này chính là…” Đang nói liền liếc sang Forein Clark, người đang chậm rãi uống trà.
“Khách quý.” Đặt chén trà xuống, Forein Clark mang theo nụ cười tiêu chuẩn mời nhóm Tiêu Bách ngồi xuống. Kỳ thực sở dĩ nói như vậy, chủ yếu là bởi vì Forein Clark không biết tên của Tiêu Bách, hơn nữa là cũng không muốn cho người kia biết suy nghĩ của mình.
Steve đóng cửa phòng lui ra ngoài, bên trong gian phòng tràn ngập mùi thơm của thức ăn trên bàn, cùng với một loại hương hoa không biết tên rất nồng…
Forein Clark không hổ là cao thủ trên thương trường, cho dù bầu không khí có cứng ngắc đến thế nào đi chăng nữa, hắn cũng đều có thể khéo léo làm cho nó trở nên êm dịu.
“Chuẩn bị nhiều đồ ăn như vậy, sao lại không mời mọi người cùng thưởng thức được chứ…” Cười nói xong Forein Clark bắt đầu ăn.
Tiêu Bách gật đầu, tán đồng cầm lấy dao dĩa trên bàn. Đằng tử ngồi bên cạnh thấy vậy cũng lập tức bắt chước cầm lấy dao dĩa. Đề tài mọi người nói chuyện đối với hắn còn không có sức hấp dẫn bằng đồ ăn, trước đây chưa ăn qua thì còn không biết, nhưng từ tối hôm qua hắn lập tức thích mùi vị của đồ ăn.
Forein Clark cùng nam nhân trung niên vừa ăn vừa nói chuyện buôn bán, đối với việc tư cơ mật như vậy lại có thể không e dè những người ngoài như Tiêu Bách, cũng không biết người đàn ông này rốt cuộc có ý gì.
Dĩ nhiên đối với việc này Tiêu Bách cũng không quan tâm, thấy Đằng Tử bên cạnh đang vùi đầu hăng hái ăn. Tiêu Bách hơi nhíu mày, thì ra hắn mang theo không chỉ có Phì Điền là một con ham ăn…
Trong lòng tuy rằng nghĩ như vậy, thế nhưng tay của Tiêu Bách cũng không ngừng. Hắn cầm lấy dao dĩa bằng kim loại cắt miếng thịt bò trên bàn rồi cho vào miệng mình, mùi thịt nướng, đối với Tiêu Bách vài ngày nay vẫn ăn lương khô mà nói thì chính là một sự mê hoặc. Mặc kệ cái tên Forein Clark kia có mục đích gì, binh đến thì tướng đỡ, nước đến thì đất ngăn, sự tình trọng đại gì cũng không bằng việc lấp đầy cái bụng.
Dù sao thì duy trì cơ thể cũng tiêu hao năng lượng, Tiêu Bách cũng không biến thái được giống như Đằng Tử, không cần đồ ăn, chỉ cần dựa vào hấp thu nguyên tố cũng có thể duy trì tính mạng.
Thew không hề đụng dĩa cậu vẫn luôn ở bên cạnh nhìn chằm chằm Tiêu Bách. Thật không rõ đến lúc này rồi mà cái tên kia vẫn có thể nuốt trôi. Vừa nghĩ tới bộ dạng bất tỉnh nhân sự của người kia tối hôm qua, Thew vô cùng muốn nghiến răng nghiến lợi.
Cậu quyết định có đói bụng cũng không ăn cơm, cho dù đang không có Phì Điền ở đây để thử độc, nếu như thức ăn này có bị động tay động chân khiến cho bọn Tiêu Bách không còn sức chiến đấu, Thew vẫn còn có thể bảo vệ người đàn ông này.
“Mi nhìn ta chằm chằm làm cái gì, mặt của ta cũng không phải là tảng thịt bò!” Bị Thew nhìn chăm chú đến có chút mất tự nhiên, Tiêu Bách vô cùng hoài nghi, chẳng lẽ mặt mình còn hấp dẫn tên kia hơn so với bàn cơm?
Thew hung hăng trừng hắn nhưng cũng không trả lời.
“Nào nào, ăn miếng thịt bò nè.” Đối với sự kì lạ của Thew, Tiêu Bách dứt khoát lấy một miếng thịt bò rồi nhét vào trong miệng Thew.
Thấy vẻ mặt kinh ngạc của thiếu niên lạnh lùng, Forein Clark nhịn không được bật cười ha ha ha: “Yên tâm đi, thức ăn này không có độc.” Trong lòng biết đối phương đề phòng, thế nên hắn mới tốt bụng nói ra. Đáng tiếc là lại đổi lấy một ánh mắt lạnh như băng của Thew…
“Được rồi, hiện tại ăn cũng đã ăn, chúng ta bắt đầu nói thẳng ra đi.” Cầm lấy khăn ăn lau miệng, Tiêu Bách cười híp mắt nhìn về phía Forein Clark.
Diferra đang ngồi một bên, nghe thấy vậy liền dừng động tác, nam nhân mập mạp cũng đồng thời không lên tiếng. Forein Clark vẫn vô cùng kiên trì mỉm cười: “Có chuyện gì mai chúng ta có thể bàn lại, ngày hôm nay ngồi xe xa như vậy để đến đây mọi người cũng mệt mỏi, ta sẽ nói với Steve mang mọi người đi nghỉ ngơi.”
Lời nói vô cùng mạnh mẽ cùng uyển chuyển, người bình thường có thể sẽ không tiện cự tuyệt, nhưng Tiêu Bách lại không phải như vậy: “Nhận được sự chiếu cố trong hai ngày này của ngài, về sau có cơ hội tôi nhất định sẽ hồi báo. Nhưng có qua phải có lại, Lục hoàng tử dù sao cũng đã nhận lời dẫn tôi đi tìm vài thứ, vậy nên…” Bị quả bóng cao su đá trúng Diferra vẫn không lên tiếng, Tiêu Bách cười đến sung sướng…
Ánh mắt mọi người đều tập trung vào sắc mặt khó coi của Diferra, đối mặt với quả bóng mà Tiêu Bách đá tới, cậu nhận cũng không được, mà không nhận cũng không xong. Đang trong tình thế khó khăn, Forein Clark chợt ra giải vây: “Dù có vội vã lên đường, thì cũng phải để Lục điện hạ ở lại đây nghỉ ngơi một đêm chứ.”
Thong dong và tao nhã hướng trọng tâm câu chuyện đến nơi mình muốn, Forein Clark chậm rãi nhướn một bên mày, một buổi tối mà thôi, chuyện gì cũng đều có thể xuất hiện thay đổi, không phải sao…
Đối với đề nghị của Forein Clark, Tiêu Bách cũng không bác bỏ, mà sáng tỏ gật đầu: “Cũng tốt.” Dứt lời, hắn thâm ý nhìn về phía Diferra đang thấp thỏm bất an, sau đó cười nói: “Mong Lục Hoàng ngày mai khi gấp rút lên đường đừng quên mang theo đồ đạc… Cậu cũng biết, cầm đồ của người khác mà bị phát hiện là thế nào cũng có báo ứng đó.” Cố ý kéo dài âm thanh, hài lòng thưởng thức khuôn mặt chợt biến sắc của Diferra, Tiêu Bách gọi Đằng Tử vẫn còn đang ăn rất thích thú, đứng dậy để rời khỏi.
Forein Clark ngoài cười nhưng trong không cười gọi Steve ở bên ngoài, bảo hắn dẫn mọi người đến các phòng để nghỉ ngơi.
Đi tới phòng đơn đặc biệt được chuẩn bị, chuyện đầu tiên Tiêu Bách làm là tắm. Hiện tại thời gian còn sớm để lo về chuyện chính, có chút không hiểu rõ được thì buổi tối làm tiếp cũng không trễ…
Sau khi ăn uống no đủ, Tiêu Bách nằm ở trong bồn tắm ấm áp, thoải mái đến kêu ra tiếng, quả nhiên vẫn là làm con người tốt, mặc dù có nhiều lúc sẽ gặp chút phiền toái, nhưng mà khi hưởng thụ thì tuyệt đối tốt hơn gấp trăm lần so với trạng thái xương khô.
Dụng cụ trong phòng tắm rất đầy đủ,không gian cũng rộng rãi sáng sủa. Hơi nóng từ nước ấm bay lên mờ mịt, Tiêu Bách còn có thể ngửi thấy một hương hoa thoang thoảng. Thứ mùi này ở trên bàn cơm cũng đã ngửi thấy, chắc là do quán trọ cố ý chuẩn bị.
Trong lúc suy nghĩ, Tiêu Bách dựa vào thành bồn tắm rồi từ từ khép lại mi mắt, có lẽ là do di chứng say rượu tối qua quá mức lợi hại, vậy nên ý thức của hắn chạm rãi biến mất, chẳng mấy chốc cứ như vậy mà ngủ…
Cũng không biết là qua bao lâu, nước trong bồn tắm đều đã lạnh như băng, Tiêu Bách mới hốt hoảng tỉnh lại, cả người hắn nóng vô cùng, giống như có cái gì đó đang xao động chỉ chực chờ muốn lao ra khỏi lồng giam.
Tiêu Bách rất rõ ràng chuyện gì đang xảy ra, hắn vịn bồn tắm đứng lên, nhìn thấy cây gậy phí dưới đang dựng thẳng hắn nhíu mày. Chẳng lẽ bởi vì quá lâu không phát tiết cho nên mới trở nên như thế này.
Lung tung lau đi nước trên vật đó, Tiêu Bách tiện tay phủ thêm một cái khăn tắm ở thắt lưng, ra khỏi phòng tắm rồi nhanh chóng đi đến cửa. Mở cửa phòng liền nhìn thấy một người hầu yên lặng đứng ở hành lang, Tiêu Bách ngoắc gọi người hầu đến. Bởi vì vừa ngâm mình trong nước lạnh, nên hiện tại Tiêu Bách chỉ cảm thấy cả người đều nóng vô cùng.
“Ngài có gì dặn bảo ạ?” Người hầu cung kính nói.
“Cái kia… Ngươi đi gọi cho ta một nữ nhân đến đây, về phần tiền thanh toán thì tính vào Forein Clark.”
Yết hầu Tiêu Bách trở nên hơi khô, sự tỉnh táo bị cái nóng trên người đốt đến tan thành mây khói, có lẽ tiềm thức biết là đang xảy ra vấn đề, nhưng hắn hiện tại chỉ nghĩ đến tùy tiện kiếm một nữ nhân để phát tiết!
Người hầu gật đầu, rất nhanh liền xoay người đi mất. Bởi vì sự chú ý đều đang đặt hết lên dục vọng của cơ thể, thế cho nên Tiêu Bách căn bản không nhận ra được khi tên hầu kia xoay người, khóe miệng đã hiện ra một nụ cười.
Forein Clark quả thực không có hạ độc lên thức ăn, ngay cả tối hôm qua đưa tới cho Tiêu bách rượu phù hoa thanh đều chỉ là vì kích khỏi dục vọng của nam nhân, nếu như không phải là dưới tình huống đặc biệt thì người bình thường uống đến ngày thứ hai cũng sẽ chỉ tính tình nóng nảy, nhưng nếu như kết hợp với hương hoa nồng nàntrong không khí thì sẽ dẫn tới phản ứng vô cùng kịch liệt!
Giờ này khắc này ở trong phòng, nghe người dưới báo cáo, Forein Clark bưng cốc có đế dài, khóe môi nhếch lên một nụ cười bí hiểm.
Làm nhiều giai đoạn chuẩn bị như vậy, đương nhiên sẽ không chỉ làm Tiêu Bách bùng lên sắc dục. Mất thời gian lâu như vậy, ngoại trừ làm giảm sự đề phòng của đối phương, chủ yếu vẫn là những người Forein Clark đã sắp sẵn, nữ nhân được đưa đến trong phòng Tiêu Bách sẽ bị động tay động chân!
Thế nhưng Forein Clark nghìn tính vạn tính cũng sẽ không nghĩ tới tất cả những kế hoạch do chính mình tỉ mỉ sắp đăt sẽ bởi vì cơn nổi giận của Thew mà tan thành mây khói…
—
Hết chương