Giải phẫu của mẹ Ngô tiến hành thực thuận lợi. Ở trong bệnh viện nằm hơn một tuần, trước kỳ khai giảng của Ngô Thần thì được cho về.
Sau khi khai giảng Ngô Thần, bởi vì lần bệnh trước cho nên làm cho các kzf thi cuối kỳ của Ngô Thần bị chậm lại, nói cách khác là,trước khi khai giảng học kỳ mới Ngô Thần phải thi cùng với các học sinh yếu kém thi lại .
Thời gian thi lại được định trước ngày khai giảng hôm, bởi vì các môn phải thi rất nhiều, cho nên vẫn cứ dựa theo như những ngày thi bình thường khác. Ngô Thần cũng chiến đấu trong hai ngày này. Âu Dương Hiên, vô cùng có trách nhiệm hai ngày này đưa đón cô đi thi không cần phải đến tay người khác. Mỗi ngày sáng sớm đúng giờ đến đón Ngô Thần đi thi, thi xong thì đứng ở cửa chờ cô trở về.
Ngô Thần nhìn thấy Âu Dương Hiên như vậy , thật sự không biết nên phải nói cái gì mới tốt. Bản thân tuy vẫn không có phản đối sự ái muội này, nhưng, nếu cùng với người nhỏ hơn mình nhiều như vậy kết tình chị em? Điều này làm cho Ngô Thần rất là rối rắm. Tình hị em ở thời đại này cũng không kỳ quái, nhưng một cái người và một người ? Như vậy phải gọi là trâu già găm cỏ non đi? ( Thần Thần hình như đã quên, chính cô bây giờ mới chỉ có chín tuổi! )
Âu Dương Hiên vẫn đều biết rằng Ngô Thần đối với cảm giác của cậu là thực bất đắc dĩ, nhưng bởi vì cậu nhận ra cô cũng không bài xích, mới có dũng khí kiên trì như thế. Có lẽ, cho dù cô bây giờ có cự tuyệt thì cậu cũng sẽ kiên trì. Cậu tin tưởng bản thân mình, có thể đem cô bảo vệ thật tốt, cánh tay này bản thân mình nhất định có thể nắm được!
“Tối hôm nay, chúng ta cùng nhau ăn cơm đi.” Đây là sau khi Âu Dương Hiên đưa Ngô Thần đi thi buổi thi cuối cùng.
“A? Được” Ngô Thần đáp ứng, sau đó nghĩ lại, tại sao tối nay lại muốn ăn cơm nhỉ?
Không thể nghĩ ra được đáp án Ngô Thần liền buông tha cho vấn đề này, hiện tại nên nghĩ đến đề thi, ngàn lần là phải trúng tủ nha ! Trong lúc thi , Ngô Thần vô tình thấy đồng hồ trong phòng học, đồng hồ hiện lên cả ngày tháng và giờ.
“Xong rồi, hôm nay là sinh nhật của cậu ta, mình thế mà lại quên!” Ngô Thần ảo não gãi gãi đầu. Lần trước bởi vì mẹ bị bênh nên cô đã quên mất sinh nhật của Hoàng Tuấn, may mắn là Âu Dương Hiên hôm đó có gọi điện đến nhắc nhở, nếu không cô khẳng định phỉa nghe Hoàng Tuấn ai oán bên tai thật lâu.
Nhưng mà hôm nay, cô cũng lại quên mất sinh nhật của Âu Dương Hiên! Trời ạ! May mắn là bây giờ mình nhớ ra, bằng không những ngày kế tiếp liệu cô có bị tên phúc hắc này chỉnh cho đẹp mặt không, thật đúng là vấn đề đáng để hỏi tới .
Âu Dương Hiên đã đứng chờ ở cổng rồi, chờ Ngô Thần thi xong đi ra. Nghĩ đến biểu tình vừa rồi của Ngô Thần, cậu khẳng định rằng là đã đem sinh nhật của mình quên mất, mình có chút thất vọng những cũng không thể trách cô . Cô gần đây có lẽ là rất mệt mỏi, bằng không lần trước cũng sẽ không quên sinh nhật của Hoàng Tuấn !
Âu Dương Hiên rốt cuộc vẫn thay Ngô Thần giải thích, hay là tự giải thích cho bản thân?
Ngồi ở phía sau của cậu, Ngô Thần nhẹ nhàng tựa đầu lên trên lưng của Âu Dương Hiên , nghĩ chính mình nên tặng cậu cá gì đây? Năm trước tặng sách, năm nay nên tặng gì?
Ngô Thần ngồi ở phía sau rối rắm , Âu Dương Hiên bởi vì Ngô Thần tựa đầu lên lưng cậu thành thói quen nên tâm tình tốt hơn hẳn.
“Anh có thích cái gì không?” Ngô Thần nhẹ giọng hỏi Âu Dương Hiên.
“Ừm? anh cũng không thiếu cái gì cả.” Âu Dương Hiên khóe miệng khẽ nhếch lên, bé con này hình như đã nhớ ra rôi. Nhưng co thói nào tặng quà cho người khác lại đi hỏi người ta không? Nghĩ vậy, Âu Dương Hiên lại rối rắm .
“Không thiếu sao? Vậy em sẽ tự xem !” Ngô Thần đã muốn nghĩ đến muốn đưa cái gì rồi , cái đó cho cậu chắc là rất hợp đi!
“Được.”
Âu Dương Hiên trước tiên đem Ngô Thần về nhà cất cặp.
Ngô Thần ở trong phòng mình ra được một cái hộp nhỏ. Đây là thứ cô mua khi đến sàn chứng khoán lần đầu tiên để làm kỷ niệm. Tuy nói không phải đồ gì quý giá, nhưng là đối với Ngô Thần lại có ý nghĩa đặc biệt, đây là thứ minh chứng cho khả năng kiếm tiền của cô đó.
Âu Dương Hiên nhìn Ngô Thần đưa một cái hộp nhỏ, cầm lấy món quà của Ngô Thần.
Ngô Thần nhìn Âu Dương Hiên, nở nụ cười. Cô biết cậu sẽ cho cô có cơ hội để giải thích .
“Sinh nhật vui vẻ.” Ngô Thần nhìn thấy Âu Dương Hiên nở nụ cười chói mắt, thật sự là rất đẹp trai !
“Ha ha, anh còn tưởng em đã quên.” Âu Dương Hiên cười nhìn hộp nhỏ tỏng tay của mình”Anh có thể mở nó ra không?”
“Ừ, có thể. Cái này không phải là đồ vật quý giá gì, nhưng , đây chính là thứ đầu tiên em dùng tiền của bản thân mình để mua đấy. Anh nhất định phải quý trọng nó!” Ngô Thần hung hăng nhìn Âu Dương Hiên, giống như muốn nói cho cậu biết, nếu không cất giữ nó cẩn thận cô sẽ mắng cậu đến chết.
“Anh biết rồi .”
Thành thạo nắm lấy bàn tay của Ngô Thần , đến phía sau của xe đạp. hai người cùng nhau đi đến khách sạn.
Khi hai người đến khách sạn , bọn Hoàng Tuấn đều đã đến nơi. Bởi vì vẫn trong kỳ nghỉ lễ, bọn họ cũng đã lâu chưa gặp nhau. Mượn cơ hội hôm nay vài người bọn họ lúc giữa trưa đã tụ tập một lần . Mà Ngô Thần còn phải thi, Âu Dương Hiên phải đi cùng cô, cho nên bây giờ mới nhìn thấy bọn họ.
“Thần Thần.” Hải Biên nhìn Ngô Thần đến thì đến gần ôm Ngô Thần, u oán nhìn cô”Ngày nghỉ em cũng không chịu đến gặp chị!”
“Không phải đâu. Chỉ là trong ngày nghỉ nhà em có chút việc, cho nên mới không tìm mọi người.” Ngô Thần nhanh mồm giải thích.
“Làm sao vậy? Chị có thể giúp được cái gì không?” Hải Biên khẩn trương nhìn Ngô Thần.
“Không có việc gì đâu, có cái gì thì em nhất định sẽ không khách khí đâu!” Ngô Thần chon mặt ở trên vai Hải Biên cọ cọ.
Động tác này của Ngô Thần làm cho Hải Biên sung sương, gắt gao ôm cô thật chặt , miễn cho Đường Vũ và Ma Giai ở bên cạnh có cơ hội cướp đi. Ma Giai cùng với Đường Vũ bĩu môi, cô cũng mấy ngày có được gặp Ngô Thần đâu. Chuyện của mẹ Ngô Thần các cô đều biết, nhưng đây là chuyện riêng của nhà Ngô Thần các cô không tiện nói nhiều. Hừ, nhưng như vậy cũng khiến cho các cô được thỏa mãn cũng tốt.
Lúc này, tiếng đập cửa vang lên . Ngô Thần kinh ngạc nhìn vào người đi vào.
Ba Âu Dương với mẹ Âu Dương lần đầu tiên than gia vào tiệc sinh nhật của Âu Dương Hiên . Chính xác mà nói, đây là lần đầu tiên Âu Dương Hiên ở bên ngoài làm sinh nhật .Mọi năm sinh nhật, Âu Dương Hiên chỉ làm ở nhà mời Hoàng Tuấn vài cái nam sinh đến ăn một bữa cơm, nhưng bây giờ, bởi vì người trong nhóm nhiều, mới lựa chọn ở bên ngoài làm sinh nhật. Bọn họ đến đây cũng chủ yếu muốn gặp nhóm bạn tốt của Âu Dương Hiên .
Mẹ Âu Dương đi vào sau, nhìn một đám đứa nhỏ tầm tầm tuổi nhau, liếc mắt một chút nhìn thấy Ngô Thần. Bởi vì Ngô Thần thật sự còn quá nhỏ, tuy nói vóc dáng cũng khá cao , nhưng gương mặt non nớt giữa một đám thanh thiếu niên này vẫn nổi bần bật.
“Đây là tiểu Ngô Thần phải không?” Mẹ Âu Dương nhìn Ngô Thần cười cười.
“Con chào dì. Dì thật trẻ! Nhưng làm sao dì lại biết con là Ngô Thần ạ?” Ngô Thần ngẩng khuôn mặt tươi cười lên nhìn mẹ Âu Dương.
“Ha ha, cái miệng nhỏ nhắn này thật ngọt ngào. Bởi vì tuổi con nhỏ nhất tỏng đám này nè, cho nên có thể trực tiếp nhận ra đó.” Mẹ Âu Dương cũng đã gặp qua Ngô Thần một lần, chính là lần Ngô Thần cùng Âu Dương Hiên gặp nhau lần đầu tiên, người phụ nữ dẫn Âu Dương Hiên đến học đàn chính là Mẹ Âu Dương. Mẹ Âu Dương nhớ rõ, Ngô Thần đương nhiên cũng nhớ rõ. Nhưng lần đó không chú ý lắm, hôm nay cũng tính là lần đầu tiên gặp mặt đi.
Ba Âu Dương nhìn Ngô Thần, ông lại nhớ đến lần đầu tiên con trai mình kể về cô bé, giọng điệu của nó lúc đó ông chưa bao giờ nghe qua .
Con của ông ông hiểu nó, từ nhỏ đã được ông dạy không được biểu hiện quá nhiều cảm xúc trên mặt, cho dù khi ở nhà đối với những câu hỏi chất vấn của ông nó cũng không đổi sác, nhưng lúc nó nói đến bé con này, trên mặt lại có biểu tình ngượng ngùng. Sau đó nụ cười trên mặt càng đậm, ông biết, nó bị cô bé này ảnh hưởng.
Cẩn thận nghe Ngô Thần cùng mẹ Âu Dương nói chuyện, ông phát hiện cô bé này thật sự không giống một đứa bé chin tuổi. Nói chuyện rất cẩn thận, nhưng cũng không làm cho người ta cảm thấy không được tôn trọng, và bất mãn. Thật sự là đứa nhỏ kỳ lạ !
Ba Âu Dương cùng với mẹ Âu Dương chỉ là tới gặp bọn họ một chút, sau đó bởi vì công việc mà rời đi. Dù sao công việc của ba Âu Dương phải đi thì cũng không có gì để nói, nhung mẹ Âu Dương cũng đi. Sau đó để lại không gian cho đám nhỏ.
Người lớn vừa đi, đám nhỏ này từ trong trạng thái trầm ổn thoát ra, một đám người ríu ra ríu rít nói không ngừng.
“Xem ra,chú Âu Dương đối với Ngô Thần rất vừa lòng a!” Hoàng Tuấn lặng lẽ cùng Âu Dương Hiên nói. Nhưng, hiện tượng này ai cũng phát hiện ra . Vừa rồi dì Âu Dương lực đều đặt mọi chú ý lên trên người của Ngô Thần, quan hệ của bọn họ , bối cảnh của bọn họ , người lớn trong nhà còn gì để soi mói sao?
“Ừ.” Âu Dương Hiên thấy sau khi ba mẹ đến thì tình huống tiến triển theo hương như vậy, khóe miệng vẫn luôn nhếch lên . Cậu làm sao không biết ba mẹ vì sao lại đối Ngô Thần có cảm giác kỳ lạ, vì bản thân mình khi ở nhà nói đến Ngô Thần đã không kìm nén được cảm xúc, ba me cẩn thận thế sao không phát hiện được! Mình chính là cố ý làm như vậy. Cậu muốn cha mẹ nhìn thấy sự tài giỏi của Ngô Thần, để cho bọn họ có cùng suy nghĩ như miinhf về Ngô Thần. Về phần chuyện phương diện học tập của Âu Dương Hiên, cho tới bây giờ sẽ không phải là vấn đề của ba Âu Dương và mẹ Âu Dương cần phải tự hỏi. Con của bọn họ hiểu chuyện nhiều lắm.
Sau khi ăn xong, Hoàng Tuấn đem ra một cái bánh kem lớn, đây là quà cậu chuẩn bị thay cho Âu Dương Hiên. Hai người từ nhỏ cho đến bây giờ, mỗi lần sinh nhật, bánh ngọt đều là do đối với phương chuẩn bị, điều này cũng khiến cho họ bớt phiền não đau đầu chuyện tặng quà.
Nhưng có mấy phần tử hiếu chiến tại đây, bánh ngọt này sao mà có thể dùng vào chức năng chính xác của nó được? !
Đại chiến bánh ngọt chính thức bùng nổ!
Khi về nhà , trên người ai cũng đầy bánh ngọt. Trên mặt đã được rửa sạch sẽ, nhưng trên quần áo là không thể giải quyết được. Nhưng đây không phải là những thứ ma fnhwunxg đưa bé tầm tuổi này nên có sao?
Bọn họ cũng không biết rằng, văn phòng của giáo sư trong trường vẫn sang trưng, bởi vì là kỳ thi lại cho nên các giáo viên nhất trí cho rằng toàn là những bài thi kém chất lượng. Do đó đây là lần đầu tiên bọn họ phải thay đổi lại quyết định này. Nhưng khi nhìn thấy tên Ngô Thần, bọn họ lại bất đắc dĩ thay đổi lại.
Bài thi của Ngô Thần thì không bao giờ co điểm kém rồi! đây chính là ý nghĩ của tất cả các giáo viên trong trường.
Ai làm học sinh khó, làm giáo viên càng khó hơn a.